.
Chương 72 -
Tiêu Trấn Quan đen mặt ngồi suốt cả một đêm.
Nữ nhi nói muốn ra ngoài, ông ấy không hề ngăn cản.
Nhưng nàng lại không nói đi cả đêm không về!
Có cô nương nhà ai mà to gan như vậy?
Nàng mới tới kinh thành, vô thân vô cố, bởi vậy Tiêu Trấn Quan không hề biết nàng đã đi đâu!
Giữa trưa, tiểu nhị cửa hàng điểm tâm đưa tới nhiều bánh ngọt như vậy, nhiều đến mức người nào không biết còn tưởng nàng muốn bày đồ cúng tế cho trời!
Trong đầu Tiêu Trấn Quan lướt qua đủ loại phương pháp giáo dục nữ nhi.
Lúc đầu ông ấy nghĩ nhất định phải phạt thật nặng, đánh nàng ba mươi thước cũng không quá đáng. Đến sau lại cảm thấy không thể đánh mạnh như vậy được, nếu không thì sẽ đẩy người ra xa, nhưng khi qua giờ Tý rồi mà Tiêu Vân Chước vẫn không về nhà, Tiêu Trấn Quan liền hối hận…
Hôm qua lúc nữ nhi muốn quỳ từ đường, ông ấy phải ngăn lại mới phải…
Vốn đã không có bao nhiêu tình cảm rồi, vừa thấy mặt liền lạnh lùng trừng mắt như vậy, làm sao nữ nhi có thể an tâm ở lại nhà?
Chẳng lẽ cảm thấy ông ấy quá lạnh lùng, các huynh đệ lại quá vô tình nên mới tuyệt vọng rời đi?
Toàn thân Tiêu Trấn Quan nóng nảy đến cực độ.
“Tìm được người chưa?” Tiêu Trấn Quan tức giận, nhìn Điền quản gia ở phía dưới, lập tức hét lên: “Lập tức bảo họa sĩ vẽ thêm vài tấm chân dung, phái người trông coi ở gần cổng thành, tuyệt đối không thể để đại tiểu thư ra khỏi thành được!”
“…” Điền quản gia ngoài mặt tỏ ra cung kính, nhưng trong lòng lại không xem ra gì.
Hơn nửa đêm, đi đâu mà tìm cho được?
Hơn nữa, nếu đại tiểu thư thật sự muốn bỏ đi thì cũng không mua nhiều bánh ngọt đưa về nhà như vậy, nhất định là đi chơi thôi!
Tiêu gia có tổng cộng ba đại quản gia.
Một người là lão quản gia rất lớn tuổi đang dưỡng lão ở Tiêu gia, người này chăm sóc Tiêu Trấn Quan từ nhỏ đến lớn, càng là tâm phúc số một bên cạnh ông ấy, chỉ là bây giờ đã rất ít khi lộ diện.
Hai người còn lại, Mã quản gia phụ trách những việc lặt vặt ở phía trước giống như ruộng đất cửa hàng của Tiêu gia và những công việc sổ sách khác, là nhi tử của lão quản gia, biết rõ gốc gác, đáng tin cậy hơn các hạ nhân của Tiêu gia, nhưng bình thường phải ra ngoài thị sát các trang tử, không thường xuyên ở trong phủ.
Một người còn lại là Điền quản gia này, phụ trách sắp xếp hạ nhân trong nhà, quản lý thu chi trong phủ, giao tiếp bên ngoài, là người do Khương thị tự mình bồi dưỡng.
Bởi vậy Điền quản gia là người trung thành nhất với Khương thị.
Cũng biết Khương thị không thích Tiêu Vân Chước.
Lúc này thấy Tiêu Trấn Quan nóng nảy như vậy, Điền quản gia lập tức nhân cơ hội nói: “Lão gia bớt giận, lão nô có chuyện không biết có nên nói ra hay không…”
“Ngươi nói đi…” Tiêu Trấn Quan rất khó chịu.
“Trước đó, đại tiểu thư cũng không có nhà như vậy nên phu nhân mới giận đến mức đi tới Hoàng Thành Tự. Đại tiểu thư không còn nhỏ tuổi nữa, trong phủ còn có biểu cô nương cần phải để ý đến thanh danh. Nếu sau này chuyện như thế này còn xảy ra vài lần nữa, gia trạch coi như rối loạn…Cho nên phu nhân trước khi đi đã hy vọng lão nô khuyên lão gia…đối với đại tiểu thư, lòng dạ phải tàn nhẫn hơn một chút, quản giáo nhiều hơn…” Điền quản gia cẩn thận mở miệng.
Chân mày Tiêu Trấn Quan nhíu lại như thể có thể kẹp chết cả một con ruồi.
Suy nghĩ của ông ấy không giống thê tử!
Hài tử vừa mới quay về thì biết cái gì? Dù sao cũng phải kiên nhẫn dạy bảo mới được.
Hơn nữa, cũng không phải ông ấy không biết thê tử đối xử với nhị nhi tử vô cùng kiên nhẫn trong tất cả mọi chuyện, chỉ cần bà ta có thể đem một nửa kiên nhẫn này đặt ở trên người Tiêu Vân Chước thì cũng không đến mức mẫu nữ bất hòa.
“Phu nhân đã hồ đồ rồi, ngươi là quản gia thì đáng lẽ phải khuyên nhủ nhiều hơn! Đại tiểu thư là chủ tử trong phủ, không phải thứ gì để tùy ý xử trí! Lần trước ngươi đưa thư nhà đến, dùng toàn những câu từ phóng đại, quả thực ăn nói linh tinh! Nếu về sau còn dám nói xấu đại tiểu thư thì cứ theo gia quy mà xử lý.” Tiêu Trấn Quan lập tức khiển trách.
Điền quản gia giật mình, không nghĩ tới phu nhân đã tức giận bỏ đi rồi mà lão gia vẫn không hề để ý…