Huyền Thiên

Chương 142


Mỗi một lần cúi đầu lại phun ra một ngụm máu đen tanh hôi. Bắp đùi, cẳng chân, eo nhỏ, lưng ngọc, cánh tay… Toàn bộ thân thể Sở Hương Hương, ngoại trừ những bộ vị then chốt, hầu như đều lọt vào trong mắt Dương Thiên Lôi, bị Dương Thiên Lôi hút qua một lần.

Chịu đựng mùi tanh hôi của máu độc, vừa hút máu ra, hai tay Dương Thiên Lôi vừa sờ lên làn da mịn màng, trơn láng của Sở Hương Hương, cảm thụ xúc giác vô cùng tuyệt vời.

Trong lòng Dương Thiên Lôi rối ren kích động, căn bản không phát hiện khuôn mặt Sở Hương Hương đã trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.

Sau một lát, hút hết các vết thương trên người Sở Hương Hương, Dương Thiên Lôi lại nhanh chóng bò tới bên người Lục Thanh Âm, làm lại đúng như vậy.

Cùng là mỹ nữ, cùng là làn da nhắn nhụi, cùng mang theo mê hoặc kinh người. Sau một lát dưới sự sờ soạng của Dương Thiên Lôi, khuôn mặt tái nhợt của Lục Thanh Âm cũng trở nên đỏ bừng.

Phụt!

Phun ra một ngụm máu đen cuối cùng, Dương Thiên Lôi rốt cục đã hút ra toàn bộ độc huyết trên người hai nàng. Khẩn trương trong lòng cuối cùng cũng được hoàn toàn thả lỏng. Bản chất lang sói của hắn vốn còn có chút áp lực, nhất thời càng trở nên rừng rực.

- Ừ, hình như khí sắc đều đã khá hơn rất nhiều rồi, Hẳn là không có vấn đề gì lớn. Chậc chậc…Quá mê người a. Ca phải tỉ mỉ kiểm tra một chút xem còn chỗ nào bị cắn hay không.

Dương Thiên Lôi lẩm bẩm nói.

Nói xong liền lần nữa bò tới bên người Sở Hương Hương, ánh mắt rơi vào hai ngọn núi cao cao, hai tay nhẹ nhàng dò xét từng chút một.

Chỉ là, khi hắn còn cách vài giây nữa là sẽ chạm tới, bỗng nhiên một ngón tay nhỏ bé trong suốt, run run cật lực dị thường xua xua trước mặt hắn, ngay sau đó lại thoát lực rơi xuống.

- Ách…

Dương Thiên Lôi thất kinh, quay đầu nhìn lên khuôn mặt Sở Hương Hương, chỉ thấy đôi mắt đẹp của nàng vẫn vô hồn như trước, nhưng lúc này đang trừng thật to, mang theo một tia giận dữ.

- Hương Hương tỷ, nàng tỉnh rồi sao? Thật sự là quá tốt. Ta đang chuẩn bị đưa hai nàng rời khỏi đây.

Dương Thiên Lôi gãi đầu, vô cùng xấu hổ cùng phiền muộn nói.

Chỉ là Sở Hương Hương không còn sức để mà trả lời nữa. Chút khí lực nàng vừa tích góp được, qua cái phất tay vừa rồi đã hao hết sạch, chỉ có thể dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, sau đó lại nhìn về phía thân thể của mình.

- Ách… Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi.

Dương Thiên Lôi vội vàng mặc lại y phục cho Sở Hương Hương. Vẻ mặt Sở Hương Hương trở nên đỏ bừng, hung hăng trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi một cái, mới nhắm hai mắt lại.

- Bi kịch a! Hình tượng thuần khiết của ca rốt cuộc triệt để bị tiêu hủy rồi. Nhanh trợ giúp Thanh Âm muội muội mặc y phục, nếu như lại bị cô nàng này phát hiện…

Mặc dù Dương Thiên Lôi rất muốn làm thêm một số việc nữa, nhưng hiện tại có tặc tâm mà không còn tặc đảm nữa rồi.

Không cần phải nói, hai nàng này mặc dù hiện tại không thể cử động, nhưng thần trí khẳng định đã khôi phục rồi.

Sau khi mặc xong y phục cho hai thiếu nữ đang mặt mũi đỏ bừng, Dương Thiên Lôi mỗi tay bế một người, trước khi màn đêm buông xuống rốt cuộc tìm được một sơn động nhỏ có thể chứa được cả ba người.

Chỉ là, khi buông hai nàng xuống, Dương Thiên Lôi lại hơi nhíu mày:

- Mẹ kiếp, ba lô…

Ba người vốn định chọn sơn động lúc nãy làm nơi nghỉ chân, cho nên cũng không có đặt ba lô lên lưng Lôi Cưu. Không ngờ lại gặp phải Kim Tuyến Xà, tuy rằng bọn họ trốn thoát, nhưng ba lô đều rớt lại.

- Mẹ kiếp! Lại phải đi một chuyến.

Dương Thiên Lôi tuy rằng không sợ kịch độc, nhưng nghĩ đến đàn rắn lúc nhúc, da đầu lại một lần nữa tê dại. Nhưng trong ba lô của bọn họ lại chứa những vật phẩm thiết yếu cho hơn hai mươi ngày tu luyện này, còn có đống đan dược phải hao hết chín trâu hai hổ mới lừa gạt được, nếu cứ vậy mà mất đi quả thực là quá bi kịch rồi. Cho nên mặc dù không tình nguyện, Dương Thiên Lôi vẫn không còn cách nào khác là quay trở lại lấy.

Dương Thiên Lôi đi tới cửa động, một lần nữa triệu tập Lôi Cưu. Sau khi nói rõ ý đồ của mình, để lại một con thủ hộ ngoài cửa động, tạm thời bảo vệ hai nàng đang còn rất suy yếu, sai một con khác đưa mình quay trở lại núi hoang.

Hai con Lôi Cưu cường đại từ lâu đã hiểu được tính người, ngoại trừ không thể trợ giúp ba người chiến đầu, còn lại không có vấn đề gì,

Cưỡi trên Lôi Cưu, Dương Thiên Lôi thừa dịp khi màn đêm buông xuống, một lần nữa chạy tới núi hoang chỗ Kim Tuyến Xà.

Quen việc dễ làm, sau một lát, Dương Thiên Lôi đã khống chế Lôi Cưu phía trên sơn động. Nhìn xuống phía dưới, khiến Dương Thiên Lôi khiếp sợ chính là, vậy mà liếc mắt liền thấy được ba lô của ba người, chăn đệm lộn xộn vung vãi trên mặt đất, bình ngọc chứa đan dược, thức ăn mà Dương Thiên Lôi chuẩn bị, dạ tinh thạch… Vẫn còn ở đó.

Chỉ là, xung quanh ba lô lại lúc nhúc đầy Kim Tuyến Xà, nhiều vô số kể.

- May mắn bình chứa đan dược là bình đặc chế, bằng không thực sư là bi kịch. Kháo…Những Kim Tuyến Xà này không phải biết rõ ca nhất định sẽ tới chứ?

Nhìn bộ dáng dàn trận sẵn sàng nghênh địch của đám Kim Tuyến Xà, Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Tuy rằng Kim Tuyến Xà cấp thấp không có trí tuệ, nhưng những Kim Tuyến Xà đã thành ma thú ngoài cấp bảy, đặc biệt là Kim Tuyền Xà Vương đạt cảnh giới ma thú cấp tám đều có trí tuệ nhất định.

Lương khô ba người chuẩn bị trong ba lô hiển nhiên đã bị đàn rắn ăn sạch, mà những thứ khác tuy rằng lộn xộn nhưng may mắn không tổn hao gì.

Kim Tuyến Xà là một loại ma thú so với ma lang còn kinh khủng hơn vô số lần. Chúng không chỉ có số lượng khổng lồ, hơn nữa tính báo thù rất mạnh. Ba người Dương Thiên Lôi nếu như không thể cưỡi Lôi Cưu chạy trốn, ẩn giấu khí tức trên người khiến chúng không thể truy tung, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Kim Tuyền Xà Vương có trí tuệ, đoán chắc chắn Dương Thiên Lôi sẽ quay trở lại lấy ba lô, cho nên liền lệnh cho đám rắn vây quanh ba lô, lẳng lặng chờ Dương Thiên Lôi đến.

Nhìn đàn rắn lúc nhúc kia, khi Lôi Cưu xuống đến độ cao nhất định liền không dám xuống tiếp nữa. Lôi Cưu này tuy rằng mạnh mẽ nhưng cũng chỉ là Tiên Thiên cấp một đỉnh phong mà thôi, cũng không đạt được Tiên Thiên cấp hai cảnh giới "Cương khí lưu chuyển".

Phân phó qua quít Lôi Cưu vài tiếng, Dương Thiên Lôi nhảy xuống cách đàn Kim Tuyến Xà một đoạn, xoay người không chút do dự chạy về phía đàn rắn.

Khi có ba người, Dương Thiên Lôi quả thực là hơi sợ, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn không có vướng bận, nếu không phải lấy lại ba lô, quả thật còn muốn thống thống khoái khoái mà chém giết một phen.

- Mẹ kiếp! Làm ca chật vật như vậy. Chịu chết đi!

Dương Thiên Lôi mang theo Kim Cương Pháp Kiếm, chạy một mạch về phía đàn rắn, bắt đầu một trận gió tanh mưa máu.

Chân đạp Lăng Ba Vi Bộ, tay cầm Kim Cương Pháp Kiếm, tinh thần lực tuôn ra cuồn cuộn, cuồng bạo như Hỏa, sắc bén như Kim.

Tê tê tê…

Đám Kim Tuyến Xà phát sinh từng đợt tiếng huýt bén nhọn, liều mạng tấn công về phía Dương Thiên Lôi. Chỉ là, mặc dù Thiên Sư đạo bào của Dương Thiên Lôi bị cắn nát, răng nọc cũng đâm xuyên qua da thịt, nhưng Dương Thiên Lôi lại càng đánh càng mạnh.

Sau một lát, xung quanh Dương Thiên Lôi đã đầy máu Kim Tuyến Xà, tản ra mùi tanh hôi nồng nặc. Kim Cương Pháp Kiếm như là lưỡi đao tử thần, mỗi một kiếm chém xuống đều có thể chặt đứt vài con Kim Tuyến Xà.

Tê…

Khi xung quanh Dương Thiên Lôi đã chất đống thi thể Kim Tuyến Xà, một tiếng huýt bén nhọn, cao vút, âm trầm vang lên như phá vỡ trường không.

Trong nháy mắt, đám Kim Tuyến Xà cấp thấp vốn đang ở thế tấn công, như nhận được mệnh lệnh, liền đình chỉ công kích, lui về bốn phương tám hướng, để lại một khoảng đất trống cực lớn, bao vây Dương Thiên Lôi ở bên trong.

Đúng lúc này, mặt đất oanh động kịch liệt, mấy chục đầu Kim Tuyến Xà cấp bảy so với những Kim Tuyến Xà lúc trước dài, rộng hơn mấy lần nhanh như thiểm điện từ bốn phương tám hướng vọt ra.

Hơn mười đầu Kim Tuyến Xà này, mỗi một con đều mạnh hơn con Kim Tuyến Xà Dương Thiên Lôi đã giết lúc mới vào trong động. Truyện Sắc Hiệp

- Tới hay lắm!

Dương Thiên Lôi không chút sợ hãi, Kim Cương Pháp Kiếm nhất thời quán chú tinh thần lực hệ Kim cuồng bạo, phát ra âm thanh "ong ong", thân hình nhoáng lên, tấn công như vũ bão.

Kim xà cuồng vũ, pháp kiếm như gió.

Công kích của Kim Tuyến Xà cấp bảy hoàn toàn cường hãn vượt ngoài sức tưởng tượng của Dương Thiên Lôi.

Đầu rắn thật lớn di chuyển với tốc độ kinh người, cái miệng mở lớn như một chậu máu đủ để nuốt trôi Dương Thiên Lôi đến tận bao tử, đuôi rắn càng giống như roi sắt, cuồng bạo đến cực điểm.

Hơn nữa, công kích của mười đầu cự xà nghiễm nhiên hình thành một bộ kết cấu, trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ khiến Dương Thiên Lôi ứng phó chật vật. Nhưng với tố chất thân thể biến thái, Dương Thiên Lôi không hề rơi vào thế hạ phong.

Sau mấy phút đồng hồ kịch đấu, Dương Thiên Lôi đã thăm dò được lộ số tấn công của đám cự xà, bỗng nhiên giận dữ gầm lên một tiếng, cuồng bạo xé rách phòng tuyến của đàn rắn.

Giết!

Phập!

Một đầu rắn lớn bị chém rơi xuống đất. Dương Thiên Lôi lại một lần nữa biến thành sát thần.

Xa xa, một đầu rắn cực lớn, toàn thân lóng lánh kim quang, mắt như chuông đồng đang nhìn chằm chằm vào trận chiến, thấy Dương Thiên Lôi cường hãn như vậy mà lộ ra một tia quang mang sợ hãi. Thân hình kín đáo lui về phía sau, đồng thời phát ra một tiếng kêu to bén nhọn.

Dương Thiên Lôi đang lúc giết chóc hưng phấn bỗng phát hiện đàn rắn trở nên cuồng bạo. Vô luận là đàn rắn đang vây công hắn hay đám Kim Tuyến Xà cấp thấp ở xung quanh đều điên cuồng hướng về phía hắn.

- Kim Tuyền Xà Vương muốn chạy?

Từ lâu Dương Thiên Lôi đã phát hiện ra Kim Tuyền Xà Vương đang thao túng đàn rắn thông qua âm thanh. Thấy thân thể cao lớn nhanh chóng bỏ chạy qua bên kia động, Dương Thiên Lôi hét lớn một tiếng, tinh thần lực toàn thân cuồng bạo phát ra. Lúc này hắn không hề cố kỵ mà ngoại phóng. Tinh thần lực giống như từng thành phi kiếm, xé rách hư không, tạo ra một màn mưa máu gió tanh.

Mà thân hình hắn lại nhanh như thiểm điện đuổi theo, một đường chém giết, đạp lên thi thể đám rắn, nhảy vào trong động.

Đi qua cửa động rộng rãi, vậy mà trong động còn có động nữa, uốn lượn vào trăm thước, một đường truy giết tới.

- Rầm rập…

Sâu bên trong động không ngừng truyền ra từng trận tiếng nổ vang. Kim Tuyền Xà Vương đang trốn chạy đã cảm nhận được uy hiếp thật lớn từ phía Dương Thiên Lôi. Trong cảm nhận của nó, người này chỉ là Tinh Giả cấp tám mà thôi, thế nhưng nó vốn ngay cả cường giả cảnh giới Tiên Thiên cấp một cũng không hề úy kỵ lại cảm thụ được uy hiếp trí mạng. Kim Tuyến Xà lấy kịch độc làm vũ khí sinh tồn, nhưng đối với hắn lại không tạo thành chút thương tổn nào. Càng kinh khủng hơn chính là, người này dường như có thể lực vô cùng vô tận, càng đánh càng mạnh.

Nó khiếp đảm, cho nên phát động tổng tấn công, chỉ muốn ngăn cản bước chân của Dương Thiên Lôi. Chỉ cần nó có thể chạy tới sào huyệt ở sâu trong thủy đàm, tính mạng của nó sẽ được bảo đảm.

Nó vừa chạy trốn vừa dùng cái đuôi cứng rắn của mình oanh kích lên sơn động. Đá vụn tán loạn rơi xuống, ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển của Dương Thiên Lôi.

Rốt cục, khi mắt thấy Dương Thiên Lôi đã đuổi kịp, trước mặt nó bỗng nhiên mở rộng ra, xuất hiện một cái huyệt động thật lớn. Một hang đá tự nhiên rộng rới mấy trăm trượng. Ngay giữa trung tâm hang đá có một đầm nước rộng khoảng hơn mười trượng.

Kim Tuyền Xà Vương phát ra một tiếng huýt hưng phấn chói tai, nhanh như thiểm điện nhảy vào trong hồ. Tâm thần vốn đang hoảng loạn của nó rốt cục cũng an tĩnh trở lại. Bất quá, nó vẫn không dám sơ xuất, khẽ di chuyển thân thể to lớn, kín đáo lao về phía đáy hồ.

- Thủy đàm thiên nhiên thật lớn! Lẽ nào lại có mỹ nữ?

Khi thấy khung cảnh trước mắt, trong lòng Dương Thiên Lôi bỗng nhiên hiện ra tình huống khi gặp Lăng Hi, không nhịn được mà tự sướng một câu. Hắn nhanh chóngđi về phía đầm nước.

Cả sơn động tuy rằng đã đi sâu vào trong lòng núi nhưng lại sáng sủa dị thường. Đỉnh động, thành động đều có một ít tinh thạch lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ huyệt động. Trong động không có bất luận mùi tanh hôi gì, ngược lại còn thoang thoảng mùi thơm của dược liệu. Một gốc dược thảo kỳ dị trải rộng ra bốn phía thủy đàm, hiển nhiên chính là linh dược.

- "Băng xà lan", thứ tốt!

Dương Thiên Lôi hưng phấn kêu lên một tiếng. Tuy nhiên cũng không vội vàng ngắt lấy, mà chăm chú nhìn về phía thủy đàm. Mặt hồ đen kịt, không thấy rõ tình huống phía dưới, chỉ có từng gợn sóng nhấp nhô trên mặt nước.

- Trách không được Kim Tuyền Xà Vương lại liều mạng chạy về phía trong động. Thì ra là có thủy đàm này bảo vệ.

Dương Thiên Lôi thầm nghĩ trong lòng.

Rắn là động vật lưỡng thê. Sức chiến đấu trong nước càng cường đại.

Tuy biết rằng tiến vào trong đó rất có khả năng gặp nguy hiểm, nhưng Dương Thiên Lôi vẫn không chút do dự, "phù phù" một tiếng liền nhảy xuống thủy đàm.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, không vào hang hổ sao bắt được hổ con.

Kim Tuyền Xà Vương tuy chỉ là ma thú cấp tám, nhưng toàn thân đều là bảo vật, so với ma hạch mà nói, mật rắn càng trân quý hơn nhiều. Hơn nữa, xà vương này bức hắn và hai nàng đến tuyệt cảnh, vô luận như thế nào Dương Thiên Lôi cũng không thể buông tha.

- Tê…

Ngay khi vào trong nước, toàn thân Dương Thiên Lôi giật mình một cái. Không ngờ thủy đàm này lại băng lãnh dị thường. Loại băng lãnh này cũng không đơn giản chỉ là lạnh lẽo, mà là loại mang theo âm khí lạnh lẽo, phảng phất như lạnh tới tận trong xương cốt.
Bình Luận (0)
Comment