Huyền Thiên

Chương 152


Điều này đối với đội ngũ tu luyện khổng lồ bọn họ mà nói, là chuyện rất bình thường. Đám người Tiêu Cần chỉ là hơi có chút mất mát, nhưng cũng không lo lắng an toàn của Trương Tử Hàm. Dù sao có Lý Bình Nhi là một Tinh Giả cấp tám đỉnh phong, cho dù các nàng gặp phải bất cứ nguy hiểm gì, cũng đều có thể chạy ra đúng lúc.

Nhưng lúc này, sau khi nhìn phương hướng của pháp hoa, sắc mặt Tiêu Cần nhất thời khẽ biến. Hắn cấp tốc dẫn đầu hơn mười tên cao thủ, rất nhanh chạy tới nơi phát ra pháo hoa.

Sau đó, không đến nửa canh giờ, càng có thêm từng đạo pháo hoa khổng lồ không ngừng nổ vang trên bầu trời đêm, giống như Thiên Lôi trên trời, vang vọng mấy ngàn dặm trong khoảng đất trống trải của Hồng Hoang Sơn Mạch, vang vọng mấy ngàn dặm, kinh động tất cả đệ tử tham gia lần tu luyện này. Thậm chí một vài tán tu và đệ tử môn phái tu luyện nhỏ tiến vào Hồng Hoang Sơn Mạch tu luyện cũng đều bị kinh động.

Cấp bậc pháo hoa lần này đã lên tới đỉnh cấp cao độ của môn phái. Chỉ khi phát hiện di tích, bảo tàng quan trọng mà sự xuất hiện có thể ảnh hưởng nguy hiểm trọng đại đến môn phái, mới có thể phát ra loại pháo hoa đặc thù vô gia này.

Năng lượng ẩn chứa bên trong một viên pháo hoa loại này đủ để so sánh với một vạn viên Thuần dương đan. Mấy viên liền cùng một chỗ phóng ra như vậy, đó chính là đồng thời thiêu đốt mấy vạn viên Thuần dương đan.

Trong hàng đệ tử Trảm Không Kiếm Phái tham dự lần tu luyện này cũng chỉ có trên người đệ tử đầu lĩnh mới có một viên.

Có thể tưởng tượng được uy lực của nó lớn như thế nào.

Hầu như chỉ chốc lát sau đó, từng con Lôi Cưu thi nhau phóng lên trời. Một vài tu luyện giả vốn đã tiến nhập trạng thái tu luyện, hoặc đã nghỉ ngơi nhất thời cũng cưỡi Lôi Cưu xông lên bầu trời, lao nhanh về phía ánh pháo hoa thật lâu vẫn không tan biến trên bầu trời kia.

Cao thủ của Trảm Không Kiếm Phái thủ hộ tại biên giới vạn dặm cũng đều bay lên trời, ngự kiếm bay về phía có ánh pháo hoa.



Đồng thời trong lúc đó, ba đầu thú vương trong thập đại thú vương thâm nhập vặn dặm ngoài Hồng Hoang Sơn Mạch, lão Bát Song đầu Lang Vương, Cửu muội Vân Trung Hạc Vương, cùng với lão Thập Kim Tình Ưng Vương dẫn theo gần mười vạn đại quân ma thú các loại đẳng cấp, đã yên lặng không một tiếng động đẩy mạnh tiến tới giải đất biên giới.

Song đầu Lang Vương sở hữu trí tuệ cực cao sớm đã chế định phương án săn giết đệ tử Trảm Không Kiếm Phái, dự định sau khi bí mật tiến vào phạm vi tu luyện của đệ tử Trảm Không Kiếm Phái rồi đồng thời phát động tổng tiến công, đánh cho đối thủ trở tay không kịp, trực tiếp cho đối phương một kích trí mạng, nhằm đạt được lợi ích lớn nhất.

Thế nhưng, bầu trời bỗng nhiên phát ra vài tia pháo hoa kinh khủng đến cực điểm, lại quấy nhiễu kế hoạch của nó.

- Không hay rồi, Bát ca! Lẽ nào chúng ta bị phát hiện? Đây là lệnh tập hợp cấp bậc tối cao của Trảm Không Kiếm Phái.

Song Đầu Lang Vương cưỡi trên mình Kim Tình Ưng Vương cùng với Vân Trung Hạc Vương phi hành trên không lặng yên không một tiếng động chỉ huy đại quân ma thú trên trời dưới đất. Khi bọn chúng thấy pháo hoa trên bầu trời, trong mắt Kim Tình Ưng Vương lóe ra kim mang, bỗng nhiên tản ra hai đạo quang mang sắc bén, trầm giọng nói.

- Không đâu. Hành động lần này của chúng ta cực kỳ bí mật. Hơn nữa ba mươi năm nay đối phương đối với chúng ta không có bất luận tâm đề phòng nào, nhất định sẽ không phát hiện ra lần phản kích này của chúng ta.

Song Đầu Lang Vương trầm giọng nói.

- Vậy vì sao bọn họ lại tập hợp?

- Khả năng là đông đảo đệ tử của môn phái gặp phải nguy hiểm cực lớn. Tuy nhiên, ba mươi năm qua chúng ta cũng không có động tĩnh gì lớn. Ma thú ở khu vực này còn không đủ để gây ra đại động như vậy. Chỉ có hai khả năng. Một là cùng đệ tử môn phái khác phát sinh xung đột quy mô lớn. Loại tình huống này khả năng không lớn, bởi khu vực diện tích vạn dặm này cơ bản bị Trảm Không Kiếm Phái lũng đoạn. Khả năng thứ hai… Tất nhiên là người có đại vận khí tìm thấy bảo tàng hoặc di tích, mới có thể dẫn phát tới nguy hiểm thật lớn, khiến cho bọn họ phóng xuất lệnh triệu tập. Loại khả năng này xác suất rất cao.

Song Đầu Lang Vương phân tích nói. Truyện Sắc Hiệp

- Tiểu Cửu, truyền cho tộc hạ đệ tử của ngươi, mau chóng bẩm báo tin tức cho đại ca. Ta thống lĩnh đệ tử phi hành, dẫn đầu thâm nhập. Nếu như quả thật gặp được bảo tàng, di tích, chúng ta sẽ làm bọ ngựa bắt ve, nói không chừng có thể có thu hoạch lớn.

- Tốt!

Theo Kim Tình Ưng Vương ra lệnh một tiếng, một đầu hùng ưng thật lớn hóa thành một đạo thiểm điện nhanh chóng bay về hướng Thất Lạc Thành.

Mà đông đảo ma thú phi hành trên người đều tự mang theo một ma thú cường đại, phân tán ra động nghịt, thẳng tiến về hướng phát ra pháo hoa.



Dương Thiên Lôi cùng với Sở Hương Hương và Lục Thanh Âm, tìm được chỗ nghĩ chân trên một tòa núi hoang, sau khi đùa giỡn một hồi, ba người liền tiến nhập trạng thái tu luyện.

Chậm rãi cảm ứng khiếu huyệt toàn thân, Dương Thiên Lôi tiến nhập trạng thái không minh. Ánh trăng sao nhàn nhạt phảng phất như xuyên thấu qua trùng trùng điệp điệp bình cảnh, chiếu sáng thân thể hắn. Những khiếu huyệt thần bí trên cơ thể dần dần loáng thoáng hiện ra, từ trong hư vô mờ ảo, trở nên như ẩn như hiện.

Lúc này tâm thần Dương Thiên Lôi sáng như gương. Mỗi một tế bào trong cơ thể đều hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Tinh, khí, thần phảng phất như hàng ngàn hàng vạn ngôi sao tụ lại như có như không. Nếu như có thể nhìn được sẽ thấy, lúc này theo hàng ngàn vạn ngôi sao đang vận chuyển, quỹ tích vận hành của năng lượng kỳ dị trong đan điền cũng có một tia biến hóa vi diệu. Tuy rằng cực kỳ nhỏ bé, nhưng thực sự đã thay đổi.

Đúng vào lúc này, ba người lại bị tiếng nổ cực lớn đánh thức. Khi bọn họ đi ra ngoài sơn động, liếc mắt liền nhìn thấy ánh pháo hoa ngọc đang sáng rực rỡ trên cao.

- Đại sự! Khẳng định là đại sự!

Đôi mắt Dương Thiên Lôi lóe ra tinh quang nhìn vào pháo hoa ở xa xa nói.

- Pháo hoa này hình như là lệnh triệu tập cấp bậc tối cao trong môn phái. Đi! Chúng ta mau đi xem!

Sở Hương Hương cũng hưng phấn nói.

- Ừ! Xuất phát nhanh lên! Ngàn vạn lần không nên là người thân chúng ta gặp chuyện không may nha!

Dương Thiên Lôi có chút lo lắng nói.



Trương Tử Hàm cảm ứng được lệnh triệu hoán khó hiểu kia, thân hình rất nhanh nhảy vào trong huyệt động.

Trong sát na khi nàng tiến nhập huyệt động, cỗ khí tức triệu hoán kia bỗng nhiên trở nên mãnh liệt gấp trăm nghìn lần. Trong huyệt động tối tăm, nàng chỉ kịp nhìn thấy hai con mắt tản ra hào quang linh động đến cực điểm, sau đó liền nghe được tiếng thú rống thật lớn. Trong nháy mắt, thân thể nàng liền bị một cỗ năng lượng băng hàn thật lớn bao vây không thể kháng cự được. Ngay sau đó nàng liền biến mất khỏi động một cách quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment