Huyền Thiên

Chương 168


- Ngươi...

Âu Dương Minh còn muốn nói gì đó, thế nhưng lại căn bản không tìm được lý do nào để phản kích, chỉ là hắn tuyệt đối không để cho Trảm Không Kiếm Phái bị Nhan Uyên khống chế, cố nén lửa giận trong lòng, Âu Dương Minh trầm giọng nói:

- Giờ ngọ ngày mai, bổn nhân và các vị Thái thượng trưởng lão sẽ thiết yến trên Thiên Minh Phong, cung nghênh chư vị tham gia. Hy vọng chư vị phân rõ phải trái, tất cả lấy đại cuộc làm trọng. Các vị Thái thượng trưởng lão khác, xin mời đến Thiên Minh Phong trò chuyện.



Biến đổi lớn rầm rộ của Trảm Không Kiếm Phái không hề ảnh hưởng đến Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm đang ở trong thế giới băng tuyết.

Dưới sự điều khiển của tiểu linh thú, Dương Thiên Lôi đã săn giết vô số quái vật băng tuyết, tốc độ, thân pháp và sự vận dụng năng lượng cũng trở nên thuần thục hơn, nhưng điều Dương Thiên Lôi cảm thấy kỳ quái chính là mỗi khi hắn có thể dễ dàng ứng phó thì quái vật băng tuyết xung quanh sẽ như nước lên thuyền lên, trở nên lợi hại hơn, khiến cho Dương Thiên Lôi hết lần này đến lần khác phải khiêu chiến với sự cực hạn của mình.

Hơn nữa, mỗi khi thể lực của Dương Thiên Lôi tiêu hao nghiêm trọng, cảm giác không thể kiên trì được nữa và buộc phải lui phía sau, thì những con quái thú ở xung lại không ngăn cản, cũng sẽ không đuổi theo, dường như có một giới tuyến vô hình nào đó, chỉ cần Dương Thiên Lôi không bước vào trong đó thì sẽ không bị quái thú công kích.

Nhưng cũng chính vì như vậy, ngược lại khiến Dương Thiên Lôi thực sự an tâm, hiển nhiên thế giới băng tuyết này có sự điều khiển vô cùng nhân cách hoá. Nơi đây sẽ không đưa hắn vào chỗ chết. Nếu đã như vậy, Trương Tử Hàm là người sở hữu đại vận khí, đại cơ duyên thì tình hình sẽ lạc quan hơn hắn mới phải.

Nghĩ như thế, Dương Thiên Lôi liền hoàn toàn chìm đắm trong chiến đấu, không ngừng tôi luyện thân pháp, tốc độ, sức mạnh và sự vận dụng các loại năng lượng của mình.

Thời gian từng ngày trôi qua, Dương Thiên Lôi không những đã khống chế được kỷ xảo vận dụng thủy, băng, vụ trong chiến đấu, hơn nữa còn tiến thêm một bước củng cố lực lượng ngũ hành của các thuộc tính khác. Khi thi triển Ngũ Hành Đại Luân Hồi thì không kém gì so với Ngũ Hành Chi Thể của Sở Hương Hương.



Trương Tử Hàm nuốt vào viên bách thảo đan cuối cùng trên người, nhìn ngọn băng phong gần ngay trước mắt, nàng lại lần nữa bước đi một cách kiên định. Lúc này dù là thân thể hay tinh thần của nàng cũng đều ở vào trạng thái vô cùng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cứ kiên trì, ánh mắt của nàng càng trong sáng hơn bất kỳ thời khắc nào khác trong quá khứ, nhưng cũng đồng thời lãnh giá hơn bất kỳ thời khắc nào khắc trong quá khứ. Cái lạnh này không phải là sự lạnh lùng trong tình cảm, mà là sự giá lạnh của khí tức băng tuyết. Khí chất cả người nàng dường như đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn chỉ trong hơn hai mươi ngày ngắn ngủi.

Trước đây nàng như một đoá sen trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ôn nhu và quyến rũ như dòng nước. Còn hiện tại, ngoài vẻ ôn nhu như dòng nước ra thì còn có thêm một chút khí tức của băng tinh và sự hư ảo của khói sương. Khí chất toàn thân đích vô hình trung càng thêm thần bí và linh khí.

Trương Tử Hàm chăm chú nhìn đỉnh núi băng nguy nga, trong lòng kiên định nói:

- Viên bách thảo đan cuối cùng, ta nhất định có thể thông qua tất cả khảo nghiệm.

Cuối cùng, khi nàng tổn hao đến một chút khí lực cuối cùng để thông qua cấm chế sau một lần nữa, một quầng sáng lấp lánh bao trùm lấy thân thể của nàng, thân ảnh của nàng liền biến mất trong hư không, đến khi xuất hiện trở lại thì nàng phát hiện mình đã tiến vào một không gian tuyệt mỹ như trong một giấc mộng.

Một thế giới điêu khắc bằng băng là chủ thể cấu thành không gian này. Hư vô mờ ảo, từng làn sương khói như mộng như ảo bay vờn quanh trong khắp không gian, tựa như tiên cảnh. Quanh thân nàng là năng lượng thuộc tính thuỷ nồng đậm đến mức không thể tưởng tượng được, Trương Tử Hàm cảm thấy mỗi một lần hô hấp của mình đều có năng lượng thủy thuộc tính cuồn cuộn cháy vào trong cơ thể nàng.

Điều càng khiến cho nàng kinh ngạc chính là, ngay khi Trương Tử Hàm vừa tiến vào không gian này, một tia thần niệm liền bỗng nhiên xuất hiện trong đầu nàng. Truyện Sắc Hiệp

Nàng đã thông qua vô số khảo hạch trong thế giới băng tuyết, nàng đã được chủ nhân thế giới băng tuyết chấp nhận, và nàng sắp sửa nhận được truyền thừa của chủ nhân thế giới băng tuyết.

Một luồng năng lượng mềm mại, nhẹ nhàng nâng thân thể của nàng lên, chầm chậm bay tới trung tâm của không gian mộng ảo này, Trương Tử Hàm liền tự động hiểu ý mà khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

Đúng lúc này, một tia sáng màu băng lam bỗng nhiên xuất hiện phía trên Trương Tử Hàm, ngưng tụ thành một thân ảnh hư ảo tuyệt mỹ, hoàn toàn bao phủ lấy Trương Tử Hàm.

Những nốt nhạc mờ ảo thần kỳ nhẹ nhàng vang lên trong đầu Trương Tử Hàm, nàng nhìn thấy từng hình ảnh kỳ dị lướt qua, đó là một thế giới băng tuyết mênh mông không bờ bến, nàng dường như trở thành chủ nhân của thế giới băng tuyết kia, chỉ cần ý niệm của nàng khẽ động là liền có thể thu hết tất cả thông tin của thế giới băng tuyết vào trong đầu của nàng. Ý niệm khẽ động thì liền có thể đóng băng ngàn dặm, tuyết rơi vạn, tâm thần khẽ run thì liền có thể khiến ba đào cuồn cuộn, sóng biếc ngút trời

Cảm giác thần kỳ này, dường như bản thân mình trở thành một vị thần minh chân chính, có uy lực cực lớn, có thể huỷ diệt cả thiên địa.

Đúng lúc này, Trương Tử Hàm nhìn thấy chính mình. Đúng vậy, nàng nhìn thấy một bản thân mình, giống y như đúc. Chỉ là, khí tức toả ra từ trên người của chính mình đó hơn gấp ngàn vạn lần. Nàng mới chính là chủ nhân thực sự của thế giới băng tuyết này.

Sau đó toàn bộ thế giới băng tuyết bỗng nhiên tan biến, Trương Tử Hàm nhìn thấy chính mình kia bỗng nhiên hóa thành một luồng sáng màu băng lam chui vào trong mi tâm.

Trong khoảnh khắc này, ba loại năng lượng đồng nguyên thủy, băng, vụ trong cơ thể Trương Tử Hàm bỗng nhiên điên cuồng tăng lên, gần như trong vô ý thức, một loại tâm pháp tu luyện liền xuất hiện trong đầu nàng, ba loại năng lượng thủy, băng, vụ, bỗng nhiên bắt đầu tuần hoàn theo một phương thức kỳ dị trong cơ thể nàng.

Khi Trương Tử Hàm chợt bừng tỉnh lại từ giấc mộng huyền ảo kia, đôi mắt tuyệt mỹ của nàng trong thoáng chốc toả ra hai luồng ánh sáng băng lam lấp lánh, ở sâu trong hai tròng mắt tựa hồ có một làn sương khói bay lượn vờn quanh, nàng rõ ràng cảm ứng được trong cơ thể của mình đã xảy ra biến hóa kinh thiên động địa.

Từng Đám huyệt khiếu kỳ dị, những huyệt khiếu mà nàng chưa từng cảm ứng được, cũng chưa từng tu luyện qua, lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu nàng một cách dị thường, trong mỗi một huyệt khiếu dường như đã hoà nhập vào năng lượng bổn nguyên thuộc tính thuỷ vô cùng vô tận. Hơn nữa, nó chầm chậm lưu chuyển trong đó bằng một phương thức kỳ dị, khi thì hóa thành băng tuyết, khi thì hóa thành sương mù dày đặc, lưu chuyển không ngừng, sinh sôi không ngớt.

Thân thể vốn đang mệt mỏi của nàng vào lúc này dường như có được sức mạnh vô cùng vô tận. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình cường đại đến thế.

- Di, đây là?

Ngay khi Trương Tử Hàm mở mắt ra liền nhìn thấy một hạt châu toả ra ánh sáng màu xanh thẫm đang lơ lửng trước mặt mình.

- Ô ô...

Đúng lúc này, một tiếng kêu kỳ quái bay vào tai của Trương Tử Hàm, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nàng nhìn thấy một con vật nhỏ bé dễ thương toàn thân trắng muốt toản ra ánh sáng băng tinh, chỉ là nàng đồng thời cũng nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc mà cho dù thế nào nàng cũng không ngờ lại xuất hiện ở đây.

Hắn cười xấu xa, đôi mắt đen láy, toát lên sự dịu dàng mà nàng chưa từng cảm nhận qua.

Trong khoảnh khắc, trong đôi mắt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm nhất thời tỏ ra vô cùng kích động, thân thể không kiềm được run lên một chút, sau đó, thân thể của nàng giống như sương khói, nhanh như chớp lao về phía người đó.

- Ô...

Một tiếng kêu thảm từ miệng của tiểu linh thú phát ra, con vật bé nhỏ đáng yêu kia trực tiếp bị người nào đó hất văng ra khỏi vai, bị vất đi như ném một túi rác.

Trong lòng tiểu linh thú vô cùng ủy khuất, nhưng khi nhìn thấy hai người đang ôm chầm lấy nhau kia, tiểu linh thú lại biết điều nấp sang một bên, không dám lên tiếng.

Đối với vị tân chủ nhân này, nó vừa yêu lại vừa hận, phải biết rằng, sau khi nó nhìn thấy Trương Tử Hàm thông qua khảo hạch, liền lập tức triệt tiêu tất cả cấm chế, trực tiếp gọi Dương Thiên Lôi đến đây, nhưng không ngờ Dương Thiên Lôi vừa nhìn thấy nó là liền cho nó một trận đòn.

Không những thế, còn mắng cho nó một trận đầu tắc mặt tối.

Không phải bản thân nó muốn tốt cho hai người bọn họ sao? Nhưng tiểu linh thú lại không có cách nào giải thích, vị tân chủ nhân này căn bản không hiểu nó nói cái gì. Cuối cùng, khi tiêu linh thú dùng hết mọi cách giúp Dương Thiên Lôi hiểu rằng nó sẽ lập tức dẫn hắn đi gặp Trương Tử Hàm, thì cái tên kia mới khen ngợi nó một hồi.

Nhưng còn bây giờ thì sao? Cái tên tân chủ nhân hèn mọn này qua cầu rút ván, quả thực khiến tiểu linh thú buồn phiền muốn chết được.

Nhưng để tránh lại bị đập dẹp lép lần nữa, tiểu linh thú chỉ có ngoan ngoãn nấp sang một bên, trừng đôi mắt ủy khuất nhìn hai người dường như đang rất kích động kia.

Trương Tử Hàm ôm chặt lấy Dương Thiên Lôi giờ đã cao hơn mình một chút, áp gương mặt mình lên vầng ngực tuy không rộng nhưng ấm áp và an toàn của hắn, cảm thụ đôi tay hắn dùng sức siết chặt lấy mình như muốn hoà nhập mình vào cơ thể hắn, một cảm giác hạnh phúc thực sự dâng tràn trong trái tim của Trương Tử Hàm.

Nàng nghĩ tới tất cả các khả năng, chỉ không ngờ Dương Thiên Lôi lại một thân một mình xuất hiện trước mặt mình trong thế giới băng tuyết này.

Sự mơ hồ, bàng hoàng, bất lực khi mới bước vào thế giới băng tuyết, thông qua từng tầng khảo nghiệm, đối mặt với từng tình huống nguy hiểm gần như bức nàng đến tuyệt cảnh, mỗi khi nàng muốn từ bỏ thì chính hắn đã cho nàng dũng khí và niềm tin vô hạng. Nàng không biết hắn làm sao đến được đây, nhưng nàng lại biết, hắn đã xông vào nguy hiểm khôn cùng, vi nàng mà đến. Nếu không thì giờ này khắc này, nàng nhìn thấy sẽ không phải là Dương Thiên Lôi, mà là vô số cao thủ của Trảm Không Kiếm Phái.

Là xúc động, hay là hạnh phúc, Trương Tử Hàm không biết nữa, chỉ có điều nước mắt của nàng không chịu nghe lời, cứ chảy xuống.

Dương Thiên Lôi cảm thụ thân thể mềm mại đang run nhè nhẹ của Trương Tử Hàm, nhẹ giọng nói bên tai nàng:

- Thân ái, đừng khóc.

Hắn cứ như vậy ôm Trương Tử Hàm thật chặt vào lòng, cảm thụ sự đầy đặn và săn chắc của hai gò núi đôi, nhè nhẹ vỗ về chiếc eo mảnh khảnh và đôi mông săn chắc, mặc dù cảnh tượng uỷ mị này có sự mê hoặc trí mạng đối với hắn, nhưng lúc này đây, trong lòng Dương Thiên Lôi lại không có bất kỳ ý nghĩ dung tục nào, tràn ngập trong trái tim hắn bây giờ chỉ có sự yêu thương và một chút tình cảm mà hắn chưa từng thể nghiệm qua.

Hắn muốn che chở nàng suốt đời suốt kiếp, hắn muốn giờ khắc này có thể vĩnh viễn cứ mãi thế này. Hắn chưa từng cảm nhận nội tâm của mình rõ ràng đến như vậy, cũng chưa từng nhận thức về phân lượng của Trương Tử Hàm trong lòng mình rõ ràng như vậy.

Không biết ôm nhau được bao lâu, Trương Tử Hàm bỗng nhiên đỏ mặt, nhẹ nhàng vùng ra khỏi vòng tay của Dương Thiên Lôi, nhìn gương mặt ngày càng trở nên anh tuấn và thành thục kia, nhẹ giọng nói:

- Ngươi... Giương lên đụng người ta rồi.

Dương Thiên Lôi xấu hổ nói:

- Khụ khụ khụ... Chỉ là phản ứng sinh lý thôi.

Lần này hắn thực sự không có nói dối, trong lòng hắn quả thực không có bất kỳ ý nghĩ dung tục và ham muốn quá đáng nào. Chỉ là, ôm một thân hình thiên kiều bá mị trong một lúc lâu như vậy, ngửi thấy mùi hương xử nữ làm say lòng người như vậy, mặc dù trong lòng hắn không có ý nghĩ gì, nhưng thân thể vẫn bị kích thích khiến hormone tăng cao, tự nhiên sẽ biểu hiện ra thế mạnh của đàn ông.

Thế nhưng, giờ này khắc này, Trương Tử Hàm không nói còn đỡ, câu này vừa nói ra thì lại có phản ứng thật. Nhất là khi Trương Tử Hàm nói câu này còn đỏ ửng cả khuôn mặt nhỏ nhắn, hơn nữa đây là lần đầu tiên nàng lộ ra vẻ ngây thơ của một cô gái nhỏ trước mặt Dương Thiên Lôi, lại dùng từ "người ta", cái từ "người ta" này thiệt là ghê gớm, nhất thời khiến Dương Thiên Lôi vô cùng kích động, chỉ thấy ngoài chỗ kia của hắn đang trở nên cứng ngắt ra thì toàn thân lại như tê dại, mềm nhũn.

- Ô ô...

Đúng lúc này, tiểu linh thú không biết điều, lại chạy tới giữa hai người, cắt đứt khung cảnh kiều diễm ấy, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Trương Tử Hàm, một móng vuốt lại chỉ vào hạt châu mà xanh thẫm đang lở lửng trong không trung.

- Một con thỏ nhỏ bé thật đáng yêu.

Trương Tử Hàm lúc này mới quan sát kỹ lại tiểu linh thú lần nữa, cuối người cuối định ôm tiểu linh thú lên. Chỉ là khi còn chưa ôm được nó thì lại bị Dương Thiên Lôi một cước đánh văng đi.

- Ô ô...

Tiểu linh thú bất mãn gào lên với Dương Thiên Lôi hai tiếng, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt hung bạo của Dương Thiên Lôi, nhất thời nhóng đầu thẳng lên, ánh mắt nhìn sang Trương Tử Hàm, vẫy vẫy móng vuốt, lần nữa kêu Trương Tử Hàm.

Sau khi Trương Tử Hàm trừng mắt liếc Dương Thiên Lôi một cái, mỉm cười nói với tiểu linh thú:

- Ngươi... Muốn ta lấy hạt châu kia?

- Ô ô...

Tiểu linh thú gật đầu liên tục.

Sau khi Dương Thiên Lôi tiến vào không gian này liền phát hiện hạt châu thần kỳ này, chỉ từ khí từ của nó phát ra, Dương Thiên Lôi cũng có thể cảm ứng được sự cường đại của nó.
Bình Luận (0)
Comment