Huyền Thiên

Chương 226


Duy nhất không biến chỉ có hai tròng mắt nàng như mặt nước ôn nhu tuyệt mỹ!

- Ầm ầm...

Đạo kiếm quang cuối cùng cũng bị Trương Tử Hàm hủy diệt. Cửa động được tạo thành bởi rất nhiều đá lớn, rốt cục cũng chậm rãi mở ra.

Nhất thời, thân ảnh Trương Tử Hàm hóa thành một đám sương mù, trong nháy liền biến mất khỏi thiên động.

- Chúc mừng Tử Hàm sư muội thăng cấp Tiên Thiên cấp bốn!

Khi Trương Tử Hàm bước ra khỏi thiên động tầng thứ ba, đi tới cửa thiên động Tịch Phong, trong mắt hai gã canh giữ cửa động hiện lên một sự kinh ngạc.

- Cảm tạ hai vị sư huynh. Ta... Không cần bế quan nữa chứ?

Trương Tử Hàm có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi, tuy rằng giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng tự nhiên lại ẩn chứa một khí tức lạnh lùng.

Lúc đó, Nhan Uyên và Vân Dao để Trương Tử Hàm bế quan đã nói, chỉ cần Trương Tử Hàm luyện thành Trú Kiếm - Trảm Không Kiếm Quyết tầng thứ nhất liền có thể xuất quan.

Thế nhưng, mới nửa tháng, Trương Tử Hàm liền thuận lợi thăng cấp đến Tiên Thiên cấp hai, trong lòng đầy chờ mong đến lúc được xuất quan. Nhan Uyên lại một lần nữa đưa nàng đến thiên động tầng thứ hai để bế quan.

Nhưng sau khi đột phá xong tầng thứ hai, Nhan Uyên vẫn không để Trương Tử Hàm đi mà lại để nàng tiếp tục đến thiên động tầng thứ ba.

Để sớm tới ngày xuất quan, sớm ngày được nhìn thấy Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm đã ép mình phải tập trung tinh thần, điên cuồng tu luyện. Hiện tại, nàng đã đột phá đến Tiên Thiên cấp bốn, từ trong thiên động tầng thứ ba đi ra.

Nhưng nàng cũng rất lo lắng, không biết Nhan Uyên có thể yêu cầu nàng tiếp tục bế quan hay không.

- Cái này... Tử Hàm sư muội, tình huống của muội rất đặc thù, sau khi chúng ta bẩm báo với Nhan Phó chưởng môn rồi mới có thể định đoạt.

Gã trung niên nhân khẽ nhíu mày nói.

- Được rồi. Hiện tại, làm phiền sư huynh thay Tử Hàm thông báo với Nhan Phó chưởng môn.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Tử Hàm sư muội, hiện tại sợ là không được. Ngày hôm nay đúng vào ngày trao giải cho các lôi chủ cuối cùng của ba tháng thi đấu lôi đài. Nhan Phó chưởng môn tự mình trao giải. Lúc này hẳn là còn chưa kết thúc. Nếu không như vậy, ta đã đưa sư muội đến Ngự Kiếm Tiên Cung. Muội có thể đến đó chờ một chút?

- Được rồi, cảm tạ sư huynh.

Ba tháng qua, đây là lần đầu tiên, Trương Tử Hàm đi dưới ánh mặt trời, nàng mặc bộ y phục màu trắng, lại có mây mù lượn quanh, nếu như Thiên Tịch Phong là tiên cảnh, thì nàng giống như tiên nữ hạ phàm, dưới sự dẫn đường của người đệ tử trung niên, đi tới Ngự Kiếm Tiên Cung.

Ngự Kiếm Tiên Cung ở đỉnh núi cao nhất của Thiên Tịch Phong, cao gần một nghìn mét, do vị trí cao như vậy nên gọi là Ngự Kiếm Tiên Cung. Bốn phía có vách núi thẳng đứng nghìn mét. Trong Tiên Cung có không ít cây cổ thụ mấy nghìn năm, cây cỏ hoa lá kỳ lạ, hoa cỏ đình đài, đầm nước tự nhiên. Ở giữa có một toà tháp cao, tròn mười tám tầng, giống như thanh bảo kiếm cắm giữa Thiên Tịch Phong, toả ra kim quang, thẳng phá trời cao!

Đó là "Kiếm Tiên Tháp" tượng trưng cho quyền uy tối cao của Trảm Không Kiếm Phái!

- Tử Hàm sư muội, muội hãy cứ đi dạo quanh Kiếm Tiên Tháp đi. Lúc nào Nhan Phó chưởng môn trở về, tự nhiên muội cũng sẽ nhìn thấy thôi.

Người đệ tử trung niên sau khi đưa Trương Tử Hàm tới Ngự Kiếm Tiên Cung đã nói vậy.

- Tốt, cảm tạ sư huynh!

Trương Tử Hàm chắp tay tạ ơn nói.

- Không cần khách khí. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

Người đệ tử trung niên đệ nói xong liền xoay người rời đi.

Ba tháng trước, khi Nhan Uyên triệu kiến Trương Tử Hàm, nàng đã từng tới Ngự Kiếm Tiên Cung. Chỉ có điều, lúc đó, nàng được Thái thượng trưởng lão Vân Bạc Thiên và sư phụ Vân Dao dẫn đi, trực tiếp tiến vào Kiếm Tiên Tháp, căn bản cũng chưa kịp nhìn kỹ, đã bắt đầu bế quan rồi.

Giờ phút này, nhìn này cảnh sắc tươi đẹp sau ba tháng điên cuồng tu luyện cả ngày lẫn đêm trong thiên động, nàng cảm giác vui vẻ thoải mái khi lại thấy ánh mặt trời. Chậm rãi đi tới gần Ngự Kiếm Tiên Cung, nhìn xuống phạm vi xung quanh đàn sơn, ánh mắt Trương Tử Hàm tràn ngập vẻ chờ mong.

- Đó không phải là Thiên Đan Phong sao? Không biết Thiên Lôi hiện tại ra sao, nếu như biết ta thăng cấp đến Tiên Thiên cấp bốn, hắn sẽ thật sự cao hứng tới mức nào? Không biết hắn có thăng cấp Tiên Thiên không...

Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Trương Tử Hàm dần hiện ra một nụ cười muốn say lòng người, khí tức băng lạnh quanh thân bỗng nhiên như núi băng dần tan chảy, ấm áp hợp lòng người, như mặt nước ôn nhu.

- Ta lại có thể trở thành lão sư của hắn!

Trương Tử Hàm thì thào nói, nhất thời chìm đắm tư tự rồi lại nhớ tới những kỉ niệm trước đây khi lui tới với Dương Thiên Lôi.

Không biết đã qua bao lâu, phía trên Ngự Kiếm Tiên Cung bỗng nhiên truyền đến một ba động năng lượng khủng khiếp, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Tử Hàm.

Trong nháy mắt, Kiếm Tiên Tháp bỗng nhiên tản mát ra một ánh sáng ngọc chói mắt. Một thân ảnh như xé rách không trung, xuất hiện trong Ngự Kiếm Tiên Cung.

- Tham kiến Nhan Phó chưởng môn!

Trương Tử Hàm vội vàng cung kính hô.

Trong nháy mắt sau khi xuất hiện, Nhan Uyên liền cảm ứng được sự tồn tại của Trương Tử Hàm. Ánh mắt có chút kinh ngạc, nói:

- Đột phá Tiên Thiên cấp bốn rồi? Không tồi! Còn nhanh hơn so với dự đoán của bản tôn!

- Là nhờ Nhan Phó chưởng môn đã chỉ bảo.

Trương Tử Hàm nhẹ giọng nói.

- Các ngươi thật đúng là trời sinh một đôi. Ngươi thu nhận được truyền thừa của Thần Đạo, đẳng cấp niệm lực cao siêu hơn người thường. Trước Tiên Thiên cấp năm, cơ bản không có bất luận bình cảnh nào, chỉ cần lĩnh ngộ được chỗ mấu chốt, tập trung đủ pháp lực, thì có thể thuận lợi thăng cấp. Nhưng, tiểu tử kia trái lại rất kỳ quái. Hắn không nhận được truyền thừa Thần Đạo, vì sao. .

Hai tròng mắt Nhan Uyên như ánh thái dương bàn dừng trên người Trương Tử Hàm, giọng nói sang sảng.

- Nhan Phó chưởng môn, người... Ngài đang nói ai?

Nghe Nhan Uyên nói vậy, nhất thời Trương Tử Hàm nhìn Nhan Uyên hỏi.

- Ai? Đương nhiên là người thích ngươi!

- Người thích ta sao?

Trương Tử Hàm khẽ nhíu mày, nhất thời nghĩ tới Lôi Hoành. Bởi vì Trương Tử Hàm biết, Nhan Uyên rất coi trọng Lôi Hoành, mà Nhan Uyên căn bản là không biết Dương Thiên Lôi. Cho nên tiểu tử trong miệng Nhan Uyên chắc là Lôi Hoành.

- Ta và hắn không phải một đôi. Nhan Phó chưởng môn, người không thể nói lung tung...

Trương Tử Hàm có chút tức giận, vội vàng nói.

- Không phải sao? Chẳng lẽ là bản tôn nhầm?

- Đương nhiên không phải. Người đệ tử ghét nhất là hắn. Nhan Phó chưởng môn, ta biết người rất coi trọng hắn, nhưng hắn...

Trương Tử Hàm muốn nói lại thôi, dường như có chút do dự.

- Vì sao? Ngươi cứ tiếp tục nói!

Nhan Uyên dường như rất hứng thú, trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy, có chút hiếu kỳ mà hỏi thăm…
Bình Luận (0)
Comment