Huyền Thiên

Chương 230


Dương Thiên Lôi cũng không nghĩ sẽ buông tha dù là mỗi một chỗ ở vai, eo nhỏ, hông. Hiện tại, cảm xúc của hắn chính là có thể thành thành thật thật chạm vào nữ nhân mà mình yêu thích nhất.

Trong đầu Trương Tử Hàm chỉ tràn ngập cảm giác hạnh phúc, mê muội và e thẹn. Hai tay của nàng ôm chặt vào cổ Dương Thiên Lôi, nhón chân, ngả đầu trên vai Dương Thiên Lôi, mặc cho Dương Thiên Lôi đang vuốt ve thân thể của nàng. Nàng không muốn phản kháng, cũng không thể phản kháng. Mỗi một cử động của đôi tay Dương Thiên Lôi, lại khiến nàng cảm giác mình bay bổng lên bầu trời. Nhất là lúc hắn chạm vào mông và bắp đùi, thân thể của hắn dường như cũng cứng lại, hai chân gắt gao cùng một chỗ.

Chỉ là, lúc Trương Tử Hàm đang ghé đầu vào vai Dương Thiên Lôi, nhắm mắt lại, vô cùng khẩn trương, vô cùng e thẹn, Dương Thiên Lôi bỗng nhiên khẽ động, ngay sau đó nàng cảm giác đầu mình được nâng lên, sau đó miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng liền bất thình lình bị ngăn chặn!

Trương Tử khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, nhất thời cảm thấy trong đầu trống rỗng. Nàng quên cả giãy dụa, quên cả phản kháng, khuôn mặt vốn đang đỏ bừng, lúc này có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át!

- Đây là hôn sao?

Tâm Trương Tử Hàm như con nai con, khẩn trương đến mức gần như hít thở không thông, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cảm thụ cái cảm giác này khiến tâm nàng lung lay, tràn ngập cảm giác mê muội đến kỳ lạ, cảm nhận được sự nồng nhiệt, tình cảm nồng nàn và vụng về của Dương Thiên Lôi.

Nàng cảm giác mình dường như đang bay lên, toàn thân nóng lên, lại như nhũn ra. Nàng nghe được trái tim đập một cách mãnh liệt, nhưng lại ngất ngây như vậy. Tuyệt đẹp, đó là một loại cảm giác gì? Nàng không cách nào hình dung.

Tình tới điểm nồng, người tự say.

Dương Thiên Lôi trúc trắc cảm nhận được đôi môi mềm mại xinh đẹp của Trương Tử Hàm, với kinh nghiệm lý thuyết phong phú, kinh nghiệm thực tiễn có thừa, từ đầu đến chân, đều đạt tiêu chuẩn ban đầu của ca!

Khi hắn chân chính hôn lên đôi môi anh đào của Trương Tử Hàm, lý luận đều là phù vân, toàn bộ đều quẳng ra sau đầu. Hắn chỉ biết là, hắn chẳng bao giờ cảm nhận đươc cảm giác này, tâm quá chấn động, khiến hắn thật sâu say sưa trong cái non mềm và ngọt ngào đó,...

Hắn vụng về hôn đôi môi ngọt, mềm mại, trơn nhẵn kia!

Trương Tử Hàm cũng vụng về, trong đầu trống rỗng, môi anh đào ngơ ngác, mặc cho Dương Thiên Lôi hôn…

Dần dần, Dương Thiên Lôi dường như chưa cảm thấy đủ, lại vụng về mà cuồng dã vươn đầu lưỡi, muốn đi vào trong đôi môi khiến hắn say mê kia!

Trương Tử Hàm vô cùng e thẹn khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn. Giờ phút này, căn bản nàng không muốn cự tuyệt, bởi vì nàng cũng cảm thấy chưa đủ. Vừa mới hé miệng, Dương Thiên Lôi nhất thời liền chạm vào cái lưỡi thơm tho trắng mịn ngọt ngào của Trương Tử Hàm. Trong nháy mắt, hai người đều phát ra một tiếng run rẩy đến từ sâu trong linh hồn. Từ trúc trắc đến thành thạo, hai người như si như say, hoàn toàn quên hết tất cả, quên thời gian, quên mất bản thân mình đang ở nơi nào. Bọn họ chỉ biết là, tại giờ khắc này, tâm linh hai người so với bất cứ lúc nào trong quá khứ đều muốn thân thiết gần gũi hơn, gần như muốn giao hòa vào nhau, cũng nữa chẳng phân biệt được ngươi hay ta...

Không biết qua bao lâu, môi Trương Tử Hàm cảm giác có chút đau nhức, đầu lưỡi đều có chút chua xót, mới chợt nghĩ tới nơi này là chỗ nào, vô cùng e thẹn vội vàng đẩy Dương Thiên Lôi ra, tiếng nói khẽ khàng như tiếng ruồi bay:

- Thiên Lôi, chúng ta... Sợ rằng đã bị Nhan Phó chưởng môn thấy được...

Dương Thiên Lôi nhấp môi hé miệng, hiển nhiên bởi vì chưa thoả mãn, cười ha ha:

- Thấy thì thấy, để hắn ước ao đố kị hận chết đi thôi. Dám đùa giỡn với hai chúng ta. May là ca đã xác định là nàng trước... Bất quá nàng cũng quá ngốc đi, chờ đến khi ca ra Quyển Quyển Thần Công mới nhận ra ca ...

- Ngươi mới ngốc ấy!

Trương Tử Hàm không nghe theo nói:

- Nhan Phó chưởng môn nói là Lôi Hoành, tuy rằng ta cảm giác có chút là lạ... Nhưng vừa rồi ngươi dùng năng lượng thuộc tính lôi, vốn ca không nắm trong tay năng lượng này, ta làm sao dám khẳng định là ngươi... Nguồn: http://truyenggg.com

- Hắc hắc, đều là do Nhan lão đầu... Ách, Nhan Phó chưởng môn?

Dương Thiên Lôi nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngửa đầu, nhẹ giọng gọi. Sau nửa ngày không có tiếng đáp lại, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Con bà nó, người ta là cường giả Thần Đạo trong truyền thuyết mà, hơn nữa còn không thân thiết với Nhan Uyên, gọi một tiếng lão đầu, vạn nhất Nhan Uyên tức giận, vậy cái được không bù đắp đủ cái mất rồi.

Dương Thiên Lôi nói tiếp:

- Lão nhân này quá vô sỉ, thậm chí còn bỉ ổi hơn so với ca, rõ ràng là muốn đùa giỡn với vợ chồng son chúng ta, may là ca anh minh thần võ, trong nháy mắt khi nhìn thấy đôi mắt đẹp của nàng, liền biết là thân ái của ta rồi... Hắc hắc, thân ái, con chim ngốc Lôi Hoành kia, sau này cũng sẽ không đến làm phiền vợ chồng son chúng ta nữa!

Dương Thiên Lôi nhẹ nhàng cầm tay Trương Tử Hàm, hận không thể lại hôn thêm lần nữa. Cảm giác này thực sự quá tuyệt, bất quá nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Trương Tử Hàm dường như có chút sưng đỏ, cho nên đành cố gắng mà nhịn xuống, chỉ có thể ra sức ôm Trương Tử Hàm vào trong ngực, vô cùng hứng thú mà cảm thụ thân thể mềm mại lung linh.

- Ai là vợ chồng son với ngươi, người ta một mình ở chỗ này bế quan ba tháng, ngươi cùng Hương Hương tỷ mới là một đôi!

Trương Tử Hàm nhẹ nhàng tránh né, nũng nịu nói. Thậm chí dùng "Người ta" tới hai khiến Dương Thiên Lôi nghe xong nhiệt huyết sôi trào. Nhưng nói đến điểm này, Trương Tử Hàm bỗng nhiên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Lôi nói:

- Không thể bỏ qua cho Lôi Hoành, chỉ cần có cơ hội, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua chúng ta. Ngươi cũng không thể sơ ý!

- Đáng tiếc là cả đời này, có lẽ hắn sẽ không còn có cơ hội nào nữa!

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói.

- Vì sao?

- Bởi vì hắn đã không còn đáng đếm xỉa tới nữa, đã trở về với cát bụi rồi, thình thịch một tiếng, đến mẩu vụn cũng không còn... Ha ha ha!

- Lôi... Lôi Hoành đã chết?

Trương Tử Hàm hỏi có chút khiếp sợ.

- Đúng, đã chết. Lúc thi đấu trên lôi đài, hắn quyết đấu cùng ca mà chết.

- Ngươi giết hắn?

- Không có, ca nào có tàn nhẫn như vậy? Ca chỉ là cho hắn thành thái giám mà thôi... Đáng tiếc a, vốn rất có hi vọng trở thành tổng quản đại nội, nhưng hắn không chịu nhẫn nhịn, tự vẫn...

Dương Thiên Lôi nói:

- Nhưng, nàng không cần lo lắng. Hiện tại đường làm quan của ca đang rộng mở, cũng không có chuyện gì đâu. Tiêu Như Mộng cũng thu ca làm đệ tử thân truyền, biến chiến tranh thành tơ lụa, tất cả đều là chuyện đáng mừng cả.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ba tháng qua... Rốt cuộc xảy ra cái gì?
Bình Luận (0)
Comment