Khi hắn ôm Trương Tử Hàm chạy tới tạo thành một lỗ hổng rất nhỏ đủ để hai người bước vào, thì thấy bên trong lại có một động thiên khác.
Dương Thiên Lôi không chút do dự ôm Trương Tử Hàm vọt vào, sau đó lại phát ra một kiếm, một tảng đá lớn nhất thời ngay ngắn đổ xuống cửa động.
Mười đại cao thủ Ám Dạ tiêu hồn ẩn nấp trong hư không, thấy Dương Thiên Lôi rất thân thiết với Trương Tử Hàm, đã tản ra giám sát trong phạm vi trăm dặm không cho bất kỳ kẻ nào, hay bất kỳ Địa Ma nào có thể mở tưởng lại gần!
Dương Thiên Lôi hoàn toàn không biết, hành động phá núi mở một hang động của hắn, hoàn toàn là dư thừa. Cho dù hắn và Dương Tử Hàm ở chỗ này
"Chiến đấu" cũng tuyệt đối không có bất cứ kẻ nào có thể nhìn thấy được.
Lúc trước, khi Vũ Văn Tinh Diệu giao nhiệm vụ bảo vệ Dương Thiên Lôi cho bọn hắn, tuy là mười thập đại cao thủ nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy tài năng của bản thân mình không được người trọng dụng. Nhưng trong lần giám sát tại Ma Vực này, bọn họ có thể công khai nói rằng, đây là nhiệm vụ vinh quang nhất trong cuộc đời bọn họ.
Nhất là khi thấy Dương Thiên Lôi giết chết mấy con Địa Ma cấp năm, trong lòng càng kinh ngạc và hết sức kinh hãi.
Đó là nguyên nhân khiến bọn họ vừa nhìn thấy Dương Thiên Lôi ôm Trương Tử Hàm phóng đi, Trong nháy mắt, cả mười người tự mình liền tránh xa, chia thành mười hướng, hình thành một phạm vi bảo vệ không gì phá nổi.
Trong động tối như mực bỗng lập lòe tỏa ra tia sáng êm dịu. Dương Thiên Lôi lấy ra Dạ tinh thạch. Một tay Dương Thiên Lô thân thiết ôm lấy Trương Tử Hàm đang vô cùng thẹn thùng dán bên thân mình, một tay lấy ra một tấm thảm trải lên trên mặt đất.
Tuy rằng Dương Thiên Lôi muốn lập tức bắt đầu chinh chiến, nhưng hắn hiểu rõ đây là lần đầu tiên của Tử Hàm. Đương nhiên cũng là lần đầu tiên của hắn. Tuy hắn không có bất cứ kinh nghiệm gì cho lần đầu tiên, nhưng lại có hiểu biết lý thuyết rất phong phú.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Trương Tử Hàm lên trên mặt đất, Trương Tử Hàm đột nhiên mở mắt vô cùng e thẹn, hai mắt dường như ẩn chứa sự thanh khiết, nhưng lúc này lại thoáng hiện tình cảm dịu dàng nồng đậm, thùy mị và e lệ, liếc mắt nhìn Dương Thiên Lôi, lại e thẹn mà nhắm mắt lại.
Nàng không muốn làm bất kỳ hành động cự tuyệt nào, nàng có thể không phải là Tiểu Long nữ, nhưng nàng nhất định phải trở thành người duy nhất, trong lòng Dương Thiên Lôi, càng hy vọng mình trở thành người quan trọng nhất trong lòng hắn. Chỉ với chút tâm tư như vậy, nàng lại muốn trở thành một nữ nhân của Dương Thiên Lôi.
Một nữ nhân đầu tiên chân chân chính chính thuộc về hắn!
Đôi mắt Trương Tử Hàm nhẹ nhàng mà run rẩy, lông mi thật dài chớp nhẹ. Nàng vừa kích động, e thẹn, thấp thỏm, hạnh phúc, mê muội. Trong lòng nàng, các loại cảm giác kỳ lạ đan vào nhau.
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm cảm thấy một đôi tay nhẹ nhàng xoa hai gò má của nàng. Sau đó, hơi thở của Dương Thiên Lôi lại bao phủ lấy nàng. Sự ôn nhu, tràn ngập thương tiếc và thâm tình phủ lên cơ thể nàng. Lần này, Dương Thiên Lôi chỉ hôn ngắn mà sâu, sau đó đôi môi của hắn dời khỏi môi Trương Tử Hàm bắt đầu hôn từ mi tâm đến đôi mắt, lông mi, mũi, vành tai, sau tai, gáy ngọc. của nàng.
Theo đôi môi của Dương Thiên Lôi, nhiệt độ trên cơ thể Trương Tử Hàm căn bản không giảm đi mà còn tăng lên không ngừng. Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành của nàng, dường như biến thành mây ngũ sắc lộ ra vẻ mỹ lệ kinh người, làn da trắng như ngọc của nàng cũng trở nên đỏ bừng. Môi Dương Thiên Lôi cang lúc càng hạ dần xuống dưới.
Đúng lúc này, Trương Tử Hàm cảm thấy một niệm lực ôn nhu nhập vào trong nhuyễn giáp của nàng. Sau đó, nàng không có bất kỳ sự chống lại nào, nhuyễn giáp tự rơi từ trên người ra.
Tiếp đó, bàn tay của Dương Thiên Lôi đưa lên từ từ cởi từng cái nội y của nàng.
Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - http://truyenggg.comMột lát sau, làn da trắng mịn trong suốt liền lộ ra. Dương Thiên Lôi tiếp tục hôn từng tấc thịt non mềm khiến hắn say lòng người, từ bờ vai nhìn xuống, khe rãnh lộ ra. Dương Thiên Lôi chân chân chính chính thưởng thức tới khe rãnh thật sâu, làn da tuyết trắng lúc này lại thoáng ửng đỏ. Mùi thơm xử nữ thật khiến người ta thấy ngây ngất, cảm nhận được sự mềm mại như nước đó, trong đan điền của Dương Thiên Lôi dường như các lúc càng rừng rực bốc hỏa!
Cuối cùng, một đôi thỏ ngọc tuyết trắng thoáng ửng đó, xuất hiện trước mắt Dương Thiên Lôi. Dương Thiên Lôi ngừng hôn, con mắt mở thật lớn nhìn hai bầu ngực đã khiến hắn mơ tưởng vô số lần, vô số lần muốn chạm tới hai bầu ngực trắng như tuyết đó. Đó là vẻ đẹp như thế nào?
Không lớn không nhỏ rất tròn cứng chắc, trắng nõn thoáng ửng đỏ cùng với hai nụ hoa xử nữ tản ra sự mê hoặc vô hạn!
Dương Thiên Lôi không biết nên hình dung thế nào, nhưng lại biết, trong cuộc sống không có bất kỳ thứ gì có thể đẹp tới kinh tâm động phách như vậy. Nhất là phối trên làn da thuần khiết trắng min khuynh quốc khuynh thành của Trương Tử Hàm, cùng với khuôn mặt thanh thuần, lúc này lại vô cùng e thẹn, càng khiến Dương Thiên Lôi tràn ngập yêu thương và rung động từng hồi.
Dường như không cảm nhận được chút động tĩnh nào của Dương Thiên Lôi, Trương Tử Hàm ưm một tiếng mở mắt nhìn. Khi thấy Dương Thiên Lôi yên lặng nhìn bầu ngực của mình, Trương Tử Hàm nhất thời kinh hoàng dùng hai tay che phía trước ngực của mình.
E thẹn của thiếu nữ khiến mỗi tấc da thịt của nàng đều đỏ bừng. Tuy rằng đã quyết định sẽ chân chân chính chính trở thành nữ nhân của Dương Thiên Lôi, thế nhưng lõa lồ như vậy còn bị Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm khiến nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận được.
Dương Thiên Lôi không có bất kỳ do dự nào, lại cúi đầu phủ trên người Trương Tử Hàm, bắt đầu hôn dọc theo gáy ngọc, hai tay của hắn kiên định có lực, lại ôn nhu khẽ mở hai bàn tay ngọc đang che trên cơ thể của Trương Tử Hàm. Cánh tay, đôi môi chậm rãi bắt đầu từng chút một leo đỉnh cao, bất quá hắn cũng không lên thẳng đỉnh núi, mà mềm nhẹ hôn từ dưới lên.
Cuối cùng, hắn nhẹ nhàng hôn nhẹ lên nụ hoa. Từ lâu, Trương Tử Hàm đã không còn chịu nổi loại kích thích này, cứng rắn chịu đựng cố gắng không dám rên rỉ ra, lúc này rốt cục chịu không nổi, phát ra một tiếng rên rỉ khiến Dương Thiên Lôi mất hồn.
Từ một ngọn núi lại sang đến một ngọn núi khác, Dương Thiên Lôi không ngừng thử trên cả hai ngọn núi, cảm thụ được sự mềm mại, cứng rắn và say lòng người đó.
Không biết đã qua bao lâu, đôi môi Dương Thiên Lôi lại hạ xuống dưới bụng dưới bằng phẳng của Trương Tử Hàm.
Toàn thân Trương Tử Hàm đã bắt đầu run rẩy, tiếng rên rỉ không ngừng phát ra từ trong miệngcủa nàng, tiếng tiếng rên rỉ kia phảng phất như tiếng nhạc tiên, khiến ngọn lửa trong đan điền của Dương Thiên Lôi thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt!