Huyền Thiên

Chương 415


Vừa nói chuyện với Lăng Hi, thân thể của hắn cũng hóa thành một đạo lưu quang, nhanh chóng di chuyển trong hỗn loạn không gian, trong nháy mắt đã vượt qua ngàn dặm!

Cùng lúc đó, hắn đột nhiên thi triển ra thần thông tâm linh cảm ứng mà chỉ có hắn với Trương Tử Hàm mới có!

- Ha ha ha…. Lăng Hi, Lăng Hi, ta cảm ứng được khí tức của Tử Hàm! Dương Thiên Lôi nhất thời hưng phấn tru lên. Hắn thế nhưng lại thật sự cảm ứng được sự tồn tại của Trương Tử Hàm, càng kinh hỉ hơn chính là lúc hắn rõ ràng nhìn thấy Trương Tử Hàm thì cũng nhìn thấy Phong Vô Kỵ đang đứng thủ hộ bên cạnh Trương Tử Hàm, chính là sắc mặt và vẻ mặt của Phong Vô Kỵ thì lại có vẻ nhuốm màu mệt mỏi! Hiển nhiên là đã chống đỡ trong hỗn loạn không gian một thời gian rất dài rồi.

Lúc Dương Thiên Lôi điên cuồng rảo bước tới gần mục tiêu thì thân ảnh của Trương Tử Hàm và Phong Vô Kỵ đột nhiên lại biến mất ở giữa hỗn loạn không gian!

- Sao lại như vậy? Dương Thiên Lôi chấn động, vốn tưởng vì chính mình quá hưng phấn mà khiến cho tâm linh cảm ứng mất hiệu lực, thé nhưng, lúc Dương Thiên Lôi ngưng tụ tâm thần lần nữa cũng không thể bắt được tin tức của Trương Tử Hàm nữa: - Chẳng lẽ là… ta hiểu rồi! Tất nhiên là Phong lão đầu không chống đỡ nổi! Không xong… không phải là Phong lão đầu muốn mang Tử Hàm đi đâu đó nên mới xuất hiện ở hỗn loạn không gian đấy chứ?

Dương Thiên Lôi lúc nãy vẫn còn vô cùng kinh hỉ, nhất thời giống như bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng liền trĩu xuống.

Năm tháng, hắn đã rơi vào hỗn loạn không gian năm tháng, suốt năm tháng. Bất kể là thế nào đi nữa, Dương Thiên Lôi cũng không thể ngờ, Phong Vô Kỵ đã mang Trương Tử Hàm vào hỗn loạn không gian tìm hắn suốt năm tháng!

Hơn nữa, mặc dù là Phong Vô Kỵ đi tìm hắn đi nữa thì sao lại mang theo Trương Tử Hàm? Chẳng lẽ hắn biết được mối liên hệ đặc biệt của mình và Trương Tử Hàm? Loại quan hệ đặc biệt này, ngay cả Trương Tử Hàm, Dương Thiên Lôi cũng chưa từng nói rõ cho biết.

Cho nên, trước tiên, Dương Thiên Lôi liền nhận định là Phong Vô Kỵ mang theo Trương Tử Hàm đi tới đâu đó nên mới xuất hiện trong hỗn loạn không gian, trùng hợp được mình cảm ứng được.

Dù sao đi nữa thì lần trước hắn hôn mê, đột phá tới Thần đạo cấp hai, lúc ở trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình điều trị, đối với thờ gian thực tế mà nói bất quá chỉ là một chút mà thôi. Nói cách khác, sau khi hắn hôn mê rồi lại chạy ra đây, căn bản không trì hoãn quá lâu!

- Làm sao vậy, Thiên Lôi? Lăng Hi cũng hưng phấn không kém, đột nhiên cảm ứng được tâm tình của Dương Thiên Lôi biến hóa, vội hỏi.

- Biến mất… bọn họ biến mất …. A? Dương Thiên Lôi cảm thấy chán nản đáp, chính là mới nói được một chút, đột nhiên kinh hô lên.

Khí tức của Trương Tử Hàm lại xuất hiện!

Trong nháy mắt, thân ảnh của Trương Tử Hàm liền xuất hiện rõ ràng trong mắt Dương Thiên Lôi!

- Thiên Lôi, Thiên Lôi! Ngươi ở đâu vậy? Trong hỗn loạn không gian, Trương Tử Hàm dùng hết khí lực của mình mà gào to.

Phong Vô Kỵ vốn đã duy trì hơn nửa ngày, pháp lực cơ hồ hao hết, cho nên không thể không nghỉ ngơi, đành chui ra khỏi hỗn loạn không gian, chuẩn bị sau khi khôi phục tu vi xong thì lại tiến vào.

Chính là, trong nháy mắt khi thoát ra, tận sâu trong nội tâm của Trương Tử Hàm bỗng nhiên giống hệt như lúc ở ma vực, xuất hiện một ảo giác kỳ dị, nhưng nàng vốn đã từng bị một lần nên biết, đây nhất định không phải là ảo giác, nhất định là đã cảm ứng được khí tức của Dương Thiên Lôi!

Cho nên, trong nháy mắt Phong Vô Kỵ mang theo nàng thoát ra khỏi hỗn luân, Trương Tử Hàm lập tức kích động nói với Phong Vô Kỵ, nàng cảm ứng được Dương Thiên Lôi!

Phong Vô Kỵ tuy rằng đã rất mệt mỏi, nhưng không có chút do dự, trực tiếp dùng lượng lớn đan dược, liền tiếp tục chui vào trong hỗn loạn không gian!

- Tử Hàm! Chờ ta!

Dương Thiên Lôi chưa từng kích động như thế này bao giờ, hắn rõ ràng nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc, ngập tràn lo lắng và gần như điên cuồng của Trương Tử Hàm. Ngay lúc này đây, toàn bộ tâm thần của hắn đều tập trung trên người Trương Tử Hàm, mặc dù biết khoảng cách giữa hai người là cực kỳ xa, nhưng hắn vẫn cố hết sức hét toáng lên!

- Ta chờ ngươi! Ta chờ ngươi! Trong nháy mắt, Trương Tử Hàm rõ ràng nghe được lời Dương Thiên Lôi nói, vội vàng la lớn.

- Tử Hàm, Thiên Lôi ở hướng nào?

- Chưởng giáo… Ta không biết, nhưng hắn đến đây, hắn đã tới! Hắn bảo chúng ta chờ hắn! Trương Tử Hàm nói với vẻ mặt kích động, Suốt năm tháng, Phong Vô Kỵ mang theo nàng, trừ những lúc điều tức khôi phục thể lực ra thì toàn bộ thời gian đều ở trong hỗn loạn không gian. Nàng không có lúc nào là không lo cho tình trạng của Dương Thiên Lôi. Hiện tại, rốt cuộc đã có tin tức của Dương Thiên Lôi, nàng làm sao có thể không kích động cho được?

Đồng dạng, gương mặt già nua nhuốm vẻ mệt mỏi của Phong Vô Kỵ cũng bởi vì có được tin tức của Dương Thiên Lôi mà lấp lánh hồng quang, giống như ngay cả pháp lực trong người sắp hao hết cũng quên luôn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc, hơn mười phút sau, trong lúc Phong Vô Kỵ cảm thấy sắp không trụ nổi nữa thì Dương Thiên Lôi cùng Lăng Hi hợp lại làm một, dùng tốc độ nhanh nhất, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy được Trương Tử Hàm và Phong Vô Kỵ!

Hỗn loạn không gian, cách xa nhau cả ngàn vạn dặm, nhưng đối với Thần đạo cường giả, tốc độ di chuyển trong hỗn loạn không gian cũng chẳng giống với ngự kiếm phi hành chút nào, có thể nói là trong nháy mắt đã vượt qua ngàn dặm. Đương nhiên, khoảng cách xa như vậy, Thần đạo cường giả bình thường muốn đi hết trong vòng mười phút căn bản là chuyện không thể nào làm được, chỉ có Dương Thiên Lôi đã tu luyện suốt năm tháng trong hỗn loạn không gian, khả năng điều khiển trong hỗn loạn không gian đã tăng lên tới mức độ khủng bố mới có thể làm được điều đó.

..

- Thiên Lôi! Nhìn thấy thân ảnh cực kỳ quen thuộc kia lao tới nhanh như chớp, Trương Tử Hàm vui tới mức rơi lệ. Nếu không phải vì tu vi non kém, không thể rời khỏi sự bảo vệ của Phong Vô Kỵ thì lúc này đây nàng đã lao tới chỗ Dương Thiên Lôi rồi.

- Tử Hàm! Lão gia tử! Dương Thiên Lôi cũng hưng phấn hô to.

Lúc hắn vọt tới trước mặt Phong Vô Kỵ và Trương Tử Hàm thì cái tên này coi chưởng giáo chí tôn như vô hình, một tay ôm lấy Trương Tử Hàm vào lòng.

- Khụ khụ…. Lúc Phong Vô Kỵ nhìn thấy hai người thiếu chút nữa biểu diễn ra cử chỉ còn thân mật hơn nưa ngay trước mặt hắn, nhịn không được đành hắng giọng mấy cái, nói: - Xú tiểu tử, chúng ta ra khỏi hỗn loạn không gian này trước đã rồi các ngươi muốn làm gì thì làm… ta không chịu nổi….



- Ách… được! Dương Thiên Lôi xấu hổ đáp. Truyện Tiên Hiệp

Phong Vô Kỵ xuất ra một đạo thần niệm, đột nhiên bao trùm lấy Dương Thiên Lôi và Trương Tử Hàm, trong nháy mắt liền chui ra khỏi hỗn loạn không gian.

…..

Dương quang sáng lạng, bầu trời màu xanh, không khí trong lành, nương theo từng trận gió mát, nhớ lại khoảng thời gian kẹt trong hỗn loạn không gian nguy hiểm trùng trùng, nhìn đâu cũng thấy gió lốc không gian, Dương Thiên Lôi liền sảng khoái cảm nhận ánh sáng mặt trời!

Người anh em này ôm ôn hương noãn ngọc trong lòng, Trương Tử Hàm giống như một con mèo con ngoan ngoãn, dựa sát vào trong lồng ngực của hắn. Hai người có vẻ cũng quên béng đi sự tồn tại của Phong Vô Kỵ. Ngay cả Trương Tử Hàm cũng quên cả thẹn thùng, đắm chìm trong niềm vui gặp lại.

Lúc Phong Vô Kỵ hơi chao đảo, thiếu chút nữa té từ trên trời xuống, Dương Thiên Lôi mới cảm giác được sự khác thường, vội hỏi: - Lão gia tử, ông làm sao vậy?

- Không có việc gì, nếu cái tên xú tiểu tử ngươi còn chưa chịu xuất hiện nữa thì lão già là ta đây cũng sẽ bị ngươi hại cho chết sớm! Để ta khôi phục lại trước đã! Phong Vô Kỵ nói xong liền đặt hai người kia xuống trên một ngọn núi rồi trực tiếp ngồi xếp bằng, bắt đầu tu luyện. Hiển nhiên là lão nhân này đã thật sự kiệt sức.

Nhìn thấy Phong Vô Kỵ tiến vào trong trạng thái tu luyện, Dương Thiên Lôi ôm Trương Tử Hàm, hỏi với vẻ kỳ quái không hiểu: - Tử Hàm, lão gia tử muốn đưa ngươi đi đâu vậy? Sao lại mệt mỏi tới cỡ đó?

- Thiên Lôi… chưởng giáo hắn… hắn không phải mang ta đi đâu hết, là đi tìm ngươi!

- Tìm ta? Dương Thiên Lôi thoáng kinh ngạc.

- Ừ, chưởng giáo mang ta theo đi tìm người đã năm tháng rồi, trừ những lúc tu luyện khôi phục tu vi ra thì luôn ở trong hỗn loạn không gian… hắn… Trương Tử Hàm vừa nói, vừa nhìn về phía Phong Vô Kỵ già nua: - Hắn vì tìm ngươi mà đã hao phí hết mấy ngàn năm thọ nguyên…

- Hao phí mấy ngàn năm thọ nguyên? Nghe Trương Tử Hàm nói vậy, trong lòng Dương Thiên Lôi nhất thời kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Phong Vô Kỵ đã tràn ngập cảm kích và cảm động.

- Ừ. Trương Tử Hàm cũng vô cùng cảm kích nhìn về phía Phong Vô Kỵ.

….

Trong nháy mắt khi Dương Thiên Lôi trở về Thủy Nguyên tinh, Cát Ương đế quốc, Dương gia, bốn nữ nhân Dương Thiên Lệ, Sở Hương Hương, Lục Thanh Âm và Mộc Tử Vi đã thủ hộ bên người Lộ Miểu Ân suốt năm tháng bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, Lộ Miểu Ân đã năm tháng rồi đều không nhúc nhích, hoàn toàn dựa vào pháp lực và đan dược của các nàng để duy trì khí tức sinh mệnh đột nhiên lại thoáng run lên!

- Tam nương, tam nương, ngươi đã tỉnh chưa? Dương Thiên Lệ nhất thời kích động hỏi.

Chính là Lộ Miểu Ân vẫn không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Thế nhưng, dần dần, chưa tới nửa canh giờ, gương mặt tái nhợt, gầy giơ cả xương, cơ hồ chỉ còn xương bọc da của Lộ Miểu Ân thế nhưng lại bắt đầu có một tia huyết sắc, ngay cả hơi thở mong manh cũng đã ngày càng trở nên mạnh hơn.

Điều này khiến cho đám người Dương Thiên Lệ vô cùng kinh hỉ.

Năm tháng qua, bốn người các nàng luôn thủ hộ bên người Lộ Miểu Ân, một tấc cũng không rời, luân phiên quán thâu pháp lực, duy trì mạng sống của nàng.

Tuy rằng các nàng không biết vì sao lại thế, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Phong Vô Kỵ. Mỗi người các nàng đều vô cùng lo lắng. Không có lúc nào là không mong Dương Thiên Lôi có thể sớm trở về.

….

- Hô - hai canh giờ sau, Phong Vô Kỵ chậm rãi mở mắt.

- Lão gia tử, ngươi đã khôi phục hẳn chưa? Dương Thiên Lôi nhất thời nhảy nhót, mang theo nụ cười nịnh nọt, nói với Phong Vô Kỵ.

- Xú tiểu tử, ngươi muốn làm gì?

- Ách… lão gia tử, ta chỉ là muốn… muốn nói với ngươi một tiếng…. cám ơn! Dương Thiên Lôi xoa xoa hai tay, nói với vẻ khá khó khăn.

Nghe Dương Thiên Lôi nói vậy, Phong Vô Kỵ vô cùng kinh ngạc, hắn biết rất rõ tính cách của Dương Thiên Lôi, lúc trước vì hắn mà tiêu phí vô số đan dược khởi động Huyền hoàng kỳ, mua quá trời vật phẩm tăng pháp lực cho hắn, tên tiểu tử này đều không nói một tiếng cảm ơn bao giờ. Nhưng bây giờ lại phá lệ nói tiếng cám ơn với hắn. Mặc dù nói với vẻ ngập ngừng, nhưng Phong Vô Kỵ lại biết, tiếng cảm ơn này, so với mấy tiếng cảm ơn hay treo ở đầu miệng thì nặng hơn cả vạn lần. - Với lão gia tử thì còn khách khí làm gì? Trong đôi mắt già nua của Phong Vô Kỵ hiện lên một tia vui mừng, nói: - Được rồi, Thiên Lôi, ngươi nói xem làm sao ngươi chạy thoát khỏi tay của hai ả yêu nữ kia?

- Ân! Dương Thiên Lôi lên tiếng, sau đó liền chậm rãi kể lại chuyện hai ả yêu nữ thu hắn vào trong Hạo Thiên Âm Dương hồ, cùng với chuyện muộn luyện hóa hắn, bất quá, hắn cũng không đề cập tới tam muội chân hỏa, lúc ấy hắn liền đoán là Phong Vô Kỵ đã ra tay, cho nên hắn nói thẳng, hai ả yêu nữ đột nhiên ngừng luyện hóa, hơn nữa giống như đã bị thương nặng mới có cơ hội cho hắn lợi dụng. Bất quá hai ả yêu nữ lại kích nổ nguyên thần, hủy diệt pháp bảo của chúng, may mắn là hắn nhờ vào Thanh Tĩnh Lưu Ly bình, mới tránh được một kiếp nạn đó, nhưng lại rớt vào hỗn loạn không gian.

Nghe Dương Thiên Lôi kể xong, Phong Vô Kỵ giống như suy nghĩ gì đó, im lặng hồi lâu, đột nhiên nói: - Đi thôi, chúng ta về nhà của ngươi trước!

- Tới nhà của ta? Dương Thiên Lôi nghi hoặc hỏi lại. Lúc còn ở hỗn loạn không gian, sâu trong nội tâm của hắn luôn cảm thấy bất an, hơn nữa lại là bất an liên quan tới mẫu thân, nhưng sau khi hắn ra khỏi hỗn loạn không gian, cỗ bất an kia lại biến mất không thấy đâu. Cho nên Dương Thiên Lôi căn bản không rõ sau khi hắn bị rơi vào hỗn loạn không gian thì đã xảy ra chuyện gì, từ đầu căn bản không nghĩ lại quay về nhà lúc này.

- Ân! Mẫu thân của ngươi đang gặp nguy hiểm! Phong Vô Kỵ nhíu mày nói, mắt phát ra tinh quang lóng lánh nhìn Dương Thiên Lôi, giống như đang muốn tìm ra thứ gì đó trên người Dương Thiên Lôi vậy.

- Cái gì? Dương Thiên Lôi nhất thời cả kinh: - Sao lại như vậy?

- Ngươi chắc còn chưa biết, mẫu thân của ngươi cũng không phải người thường! Phong Vô Kỵ nhẹ giọng nói.

Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày: - Là Lục Diệu Âm của Thiên Âm môn sao?

- Ân? Làm sao ngươi biết?

- Đoán thôi! Bởi vì bộ dạng mà yêu nữ kia biến thành chính là bộ dạng của mẫu thân ta, hơn nữa tên của mẫu thân ta là Lộ Miểu Ân, không phải là Lục Diệu Âm sao? (Phát âm giống nhau) Đương nhiên, ta cũng đã có cảm giác từ lâu là mẫu thân ta khác với người thường. Dương Thiên Lôi nói.

- Không sai. Mẫu thân của ngươi đúng là thân truyền đệ tử của chưởng giáo chí tôn Thiên Âm môn, Lục Diệu Âm! Nàng lúc là Thần đạo cấp năm thì hóa phàm nhập thế! Bất quá….
Bình Luận (0)
Comment