Huyền Thiên

Chương 452


- Cô cô….

Dưới lôi đài, giữa muôn người, một tên thiếu niên đứng giữa vô sốđệ tử Tạo Hóa Môn, trong mắt của hắn ẩn chứa sự không cam lòng và cừu hận vô cùng cường liệt, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi mang theo chúng nữ đằng không đi mất, cuối cùng, ánh mắt của hắn liền dừng lại ở bóng lưng của Lục Thanh Âm thanh nhãthoát tục, hồi lâu vẫn không đành lòng chuyển đi. Nhưng đúng lúc này, một thiếu phụ phong tư yểu điệu ngồi bên cạnh mới nhẹnhàng kéo hắn một cái, hắn mới kêu lên đầy thống khổ.

- Đại Phú, quên đi… cam chịu số phận đi, ngươi cũng thấy đó, thực lực hiện tại của hắn, chỉ một chiêu đã đánh bại dượng của ngươi, thậm chí còn hơn nữa… hãy quên nàng đi! Hảo hảo tu luyện, sẽ cómột ngày….

- Cô cô, đừng an ủi ta nữa. Ngày đó sợ là vĩnh viễn sẽ không córồi…

Thiếu niên nói với vẻ mặt buồn bã, so với mấy năm trước thì hắn dường như đã thành thục hơn rất nhiều, không còn vẻ cuồng ngạo và kiêu căng lúc trước nữa.

Thiếu niên này chẳng phải ai khác mà chính là Hải Đại Phú đã tuyên bố là muốn trở lại Trảm Không kiếm phái để khiêu chiến với Dương Thiên Lôi.

Mà thiếu phụ bên cạnh Hải Đại Phú chính là cô cô ruột Hải Thanh Thanh của hắn ở Tạo Hóa Môn. Đạo lữ của Hải Thanh Thanh trùng hợp thế nào mà lại chính là thủ hạ bại tướng dưới tay Dương Thiên Lôi, Bách Lý Tình Không. Nếu như hiện tại Dương Thiên Lôi biết được quan hệ vi diệu kiểu này của hắn và Hải Đại Phú thì sợ rằng sẽ vui tới mức như hoa nở.

Đương nhiên, Dương Thiên Lôi không thể nào để cho họ biết được chuyện của Bách Lý Thiên Thiên, chí ít là hiện tại không thể được.

Dương Thiên Lôi làm đầu tàu gương mẫu phi hành ở phía trước, biểu tình trên mặt phải gọi là cực kỳ rối rắm, hắn đã loáng thoáng cảm thụ được ánh mắt phát ra hàn khí lạnh lẽo của chúng nữ ở phía sau. Kỳ thực, lúc này đây, người anh em này thật sự rất muốn ngồi lại trên ghế tuyển thủ để trốn, nhưng Phong Vô Kỵ, Vu Nhân Kiệt và lão gia hỏa Lâm Vô Kỵ đã từng khảo nghiệm đồng thời cũng có chút khinh thường mình lại trực tiếp gọi hắn và mọi người lập tức trở về.

Dương Thiên Lôi cũng biết, tránh được mùng một, không thoát được mười lăm.

Chỉ có thể bất chấp khó khăn, mang theo chúng nữ đi về phía biệt viện của Trảm Không kiếm phái.

Cũng may là có Nguyễn Hi Vũ cho nên tiểu nha đầu Lâm Tâm Di cũng không có biểu hiện ra động tác khoa trương gì. Bằng không thì dám cũng đã nhào vào trong lòng mình lắm rồi. Nhưng dù vậy đi nữa thì lấy ánh mắt của chúng nữ, đều có thể rõ ràng cảm ứng được quan hệ giữa Lâm Tâm Di và Dương Thiên Lôi nhất định không đơn giản.

- Đệ đệ?

Ngay lúc Dương Thiên Lôi đang vắt óc nghĩ phải làm thế nào mới lừa được chúng nữ thì thân hình của Dương Thiên Lệ nhoáng lên một cái liền cưỡi trên kiếm quang bay tới bên cạnh Dương Thiên Lôi, trực tiếp ôm lấy cánh tay của Dương Thiên Lôi, không hề e dèmà dán bờ ngực căng tròn, mềm mại của mình lên vai Dương Thiên Lôi, trừng lớn đôi mắt mê chết người không đền mạng lên, nhìn chằm chằm vào Dương Thiên Lôi, gọi.

- Ách…

Toàn thân Dương Thiên Lôi liền run lên.

- Đệ đệ, lần này là anh hùng cứu mỹ nhân hay là mỹ nhân cứu anh hùng vậy?

Hơi thở thơm tho như hoa lan của Dương Thiên Lệ phả vào mặt Dương Thiên Lôi, hỏi.

- Khụ khụ… nhị tỷ, không giống như ngươi nghĩ đâu….

- Vậy thì là thế nào?

- Chuyện này… một lời khó nói hết, một lời khó nói hết…

Dương Thiên Lôi trả lời nhát gừng.

- Được rồi, vậy ngươi cần phải nghĩ ra nhanh lên, phải thêu dệt cho hay vào, viết nên một câu chuyện thật hay rồi kể cho bọn ta nghe… Tỷ tỷ thì không sao, quan trọng là mấy người Tử Hàm đó… biết chưa hả?

Dương Thiên Lôi liền đổ một trận mồ hôi hột, không dám hó hé, kỳ thực thì nếu như tiểu nha đầu không tới ngay vào lúc này thì hay rồi, hoặc là tới muộn một chút nữa. Dương Thiên Lôi liền đỡ mệt hơn nhiều, nhưng vừa mới để Nguyễn Hi Vũ lên sân khấu, tiểu nha đầu này cũng trèo lên theo, mẹ nó, bịa chuyện cũng không thể chỉtrong một ngày liền bịa được tới hai câu chuyện chứ?

Ngay lúc Dương Thiên Lôi không biết phải giải thích thế nào thìthanh âm của tiểu nha đầu Lâm Tâm Di đột nhiên lại xuất hiện trong tai của hắn:

- Thúc thúc… để người ta giải thích với các nàng đi! Hi hi… thúc thúc, đợi lát nữa,….lúc không ở trước mặt gia gia, chỉ có mấy người chúng ta, ngươi sẽ giả bộ đuổi người ta về…

- Ách.. chuyện này sao được?

- Không sao hết, a di vừa mới nói, người ta sợ ngươi gặp rắc rối, yên tâm đi, ngươi đuổi người ta cũng không đi đâu, hi hi… người ta chính là thích thúc thúc, chết cũng muốn ở cạnh thúc thúc…

- Khụ khụ… nhị tỷ, không phải như ngươi nghĩ đâu, ngươi cũng biết mà, lão đệ ta phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở… ai… có đôi lúc, ca từng nghĩ vìsao ông trời lại cho ta đẹp trai như vậy? Mỗi ngày soi gương đều cảm thấy mình lại đẹp hơn một chút…

Dương Thiên Lôi được tiểu nha đầu Lâm Tâm Di chỉ điểm và cho phép, tâm tình rối rắm nhất thời liền mất sạch, cầm lấy bàn tay của Dương Thiên Lệ, nhìn chằm chằm vào gương mặt mê chết người không đền mạng của Dương Thiên Lệ, nói với vẻ vô cùng đắc ý.

Mấy lời này, khiến thân thể mềm mại của Dương Thiên Lệ run lên một hồi, cư nhiên nhịn không được mà cười tới mức gập cả người lại, khiến cho mấy người Trương Tử Hàm nhìn thấy đều ngơ ngác, không biết hai tỷ đệ giả này đang làm trò gì. Đọc Truyện Online

Trở lại biệt viện của Trảm Không kiếm phái, Phong Vô Kỵ trực tiếp gọi Dương Thiên Lôi và chúng nữ vào trong phòng của hắn, đồng thời, trong phòng của hắn còn có Vu Nhân Kiệt và Lâm Vô Kỵ.

Phong Vô Kỵ xuất phát từ lễ tiết nên long trọng giới thiệu thân phận của Lâm Vô Kỵ cho chúng nữ biết, sau đó lại giới thiệu từng người trong chúng nữ cho Lâm Vô Kỵ. Dương Thiên Lôi cũng làm lễvãn bối với Lâm Vô Kỵ, bất quá cái tên này cũng không nói gì hết, hiển nhiên là vì vẫn còn ghi hận chuyện lúc trước Lâm Vô Kỵ không nể tình. Bất quá, Lâm Vô Kỵ cũng làm ra vẻ không để ý, chỉ là mỉm cười, nhìn Dương Thiên Lôi một chút rồi nói

- Tốt!

Sau đó, Phong Vô Kỵ không nói gì hết, liền để mọi người rời đi, giống như gọi mọi người qua đây chỉ là vì giới thiệu với Lâm Vô Kỵ mà thôi.

Bất quá, mấy người tâm tư tương đối kín đáo như Dương Thiên Lôi và Vu Thanh Nhã thì lại biết rõ là ba vị lão đầu trên mặt mỉm cười nhất định là có ý tứ muốn biểu đạt. Mặc dù Vu Nhân Kiệt và Phong Vô Kỵ đều nghĩ là Dương Thiên Lôi thật sự hơi đào hoa quá, nhưng cũng đều đã cam chịu loại quan hệ này rồi.
Bình Luận (0)
Comment