Chờ Thương Huyền Không vừa chết thì cũng là lúc hắn công bố hành vi đê tiện của Thương Huyền Không và Thương Huyền Bác, lúc đó, lấy tuổi tác và uy vọng của Thương Huyền Bác há lại có thể khiến đệ tử Thương Huyền Phủ phục được? Thương Huyền Bác có ngàn miệng cũng khó mà biện minh! Có thể tưởng tượng được, đệ tử của Thương Huyền Phủ tất nhiên sẽ rất kích động, thậm chí giải tán. Đồng dạng, có thể khẳng định được chính là Cổ Đức Nhân tuyệt đối sẽ không để cho Thương Huyền Bác sống sót rời khỏi Tạo Hóa Môn, căn bản không cần hắn xuất thủ, hắn liền có thể khơi mào để mấy đại nhân vật khác bất mãn và giết chết Thương Huyền Bác!
Tất cả, đều bị Thương Huyền Bác nhìn thấu, cũng đã trình bày lại cho Thương Huyền Không!
Tựa hồ như đã định trước là tử cục!
Là kết cục không thể thay đổi!
Thương Huyền Không đã có dự định là sẽ liều mạng trốn về Thương Huyền Phủ!
Thế nhưng, Thương Huyền Bác lại nói ra một biện pháp có thể hóa giải tử cục kia!
Chính là biện pháp này đang khiến cõi lòng Thương Huyền Không rướm máu!
"Gia gia, chỉ có đưa nguyên thần của người cho ta luyện hóa, biến ta trở thành cao thủ thật sự, ta mới có thể khuất phục được các đệ tử Thương Huyền Phủ, cũng chỉ có để ta luyện hóa nguyên thần của người, thì mới có thể che giấu được tội nghiệt luyện hóa hai gã đệ tử Thần đạo cấp năm của chúng ta được. Bởi vì đó là gia gia và bọn họ tự nguyện để cho ta luyện hóa, như vậy thì sẽ không ai tin là ta lại luyện hóa gia gia của chính mình, đồng dạng, chỉ cần ta luyện hóa gia gia thì tu vi của ta cũng sẽ không thua gì Cổ Đức Nhân và chưởng giáo chí tôn của các đại môn phái! Cho dù bọn họ muốn giết ta đi nữa thì cũng không thể được, bởi vì ta cũng đã có đủ khả năng chạy thoát! Cho nên, bọn họ sẽ không dám! Bằng không, sẽ phải chịu sự báo thù của một Thần đạo cao thủ cấp bảy! Hơn nữa ta lại còn là một cao thủ trẻ tuổi như vậy! Mặc dù ta tạm thời không có khả năng giết được bọn họ, nhưng muốn để cho toàn bộ môn phái của bọn họ gà bay chó sủa lại dễ như trở bàn tay! Đây là biện pháp duy nhất!
- Súc sinh… Ta là gia gia của ngươi, tự tay nuôi ngươi khôn lớn, truyền thần thông cho ngươi, giúp ngươi tu luyện, toàn bộ tâm huyết đều dồn hết lên người ngươi, ngươi lại muốn luyện hóa ta?
- Đây là biện pháp duy nhất để cứu vớt Thương Huyền Phủ! Thanh âm băng lãnh giống như không hề có bất kỳ cảm tình gì không ngừng vang vọng bên trong đầu của Thương Huyền Không.
Chậm rãi thu hồi bàn tay, hai hàng lệ trào ra khỏi hốc mắt của hắn. Hắn rốt cuộc đã hiểu rõ, thế nào gọi là tự tạo nghiệt thì không thể sống…
Hắn tính tình nóng nảy, hữu dũng vô mưu, ngoại trừ thiên phú tu luyện kinh người ra thì căn bản không hề có ưu điểm gì khác. Hắn biết rõ khuyết điểm của hắn, cho nên, lúc Thương Huyền Bác vừa lộ ra thiên phú kinh người thì hắn liền bắt đầu tận lực bồi dưỡng, đồng thời liền thông qua các loại sự tình mà bồi dưỡng tâm cơ, âm mưu, ẩn nhẫn, tàn nhẫn, vô tình cùng với tất cả những "ưu điểm
" mà hắn không có cho Thương Huyền Bác.
Nhưng hiện tại, cõi lòng của hắn đang rướm máu. Nhưng không thể không thừa nhận, hắn đã bồi dưỡng ra được một "Đại nhân vật" vô tình vô nghĩa, túc trí đa mưu, vì lợi ích của chính mình mà có thể hy sinh tất cả!
Hắn đã hiểu rõ rồi.
Nhưng hắn vẫn đau lòng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Hắn lựa chọn thế nào được?
Chỉ có thể thành toàn cho cháu trai mà hắn tự tay nuôi lớn, cháu ruột của hắn!
Trong Thanh Tĩnh Lưu Ly bình.
- Sư đệ, ta đã ổn rồi!
- Được rồi sao?
- Được rồi!
- A, vậy là tốt rồi, ha ha, khỏe rồi là tốt!
- Có thể buông tay của sư tỷ ra được chưa?
- Ách… đương nhiên là được! Cái tên Dương Thiên Lôi vô sỉ này, nghe Phong Linh Nhi nói trực tiếp như vậy thì vội vàng buông bàn tay của Phong Linh Nhi ra, xấu hổ gãi đầu nói.
- Phì… tiểu sư đệ, ngươi thích sư tỷ sao? Phong Linh Nhi đang ngồi xếp bằng thản nhiên cười mỉm nhìn Dương Thiên Lôi, nhịn không được liền cười khẽ một tiếng rồi nói.
- Làm gì có? Sư tỷ, ngươi không nên hiểu lầm, sư đệ ta đây chỉ là giúp ngươi chữa thương mà thôi! Dương Thiên Lôi vỗ ngực nói.
- Ha hả, tiểu sư đệ, nói thật, nếu như sư tỷ gặp được ngươi sớm hơn thì nói không chừng cũng đã giống như mấy nàng Tử Hàm muội muội, bị ngươi lừa tới tay rồi. Nhưng hiện tại thì không thể được! Phong Linh Nhi nói, Nói xong liền đứng lên, ánh mắt mang theo một tia ước ao và kinh ngạc đánh giá không gian rộng lớn không gì sánh được này. Nàng phải thừa nhận là pháp bảo này của Dương Thiên Lôi vô cùng lợi hại, Hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của nàng, bởi vì trong quá trình chữa thương, nàng rõ ràng cảm ứng được, thời không pháp tắc ở đây gấp chín mươi lần pháp bảo của mình! Đây đúng là chuyện tuyệt đối không thể nào có, nhưng lại xuất hiện trước mắt nàng rất rõ ràng.
- Khụ khụ, sư tỷ, tuy là sư đệ ta không có ý kia, nhưng ngươi nói như vậy, lại có điểm khơi dậy dục vọng thích chinh phục của ta…
- Đừng có nói nhảm nữa, sư tỷ là người đã có đạo lữ! Ngươi sẽ không có phần tâm tư này đâu! Nhiều mỹ nữ như vậy rồi mà còn chưa đủ sao? Ngươi đúng thật là tham lam quá! Phong Linh Nhi tiếp tục đánh giá không gian, giống như muốn tìm cái gì đó, không để ý tới Dương Thiên Lôi rồi nói. Nhưng nguyên nhân chính tạo ra loại thờ ơ này lại vừa vặn chứng minh, nàng thật sự không có ý gì với Dương Thiên Lôi. Cũng chứng minh đạo lữ mà nàng nói thật sự có tồn tại. Bởi vì, Dương Thiên Lôi có thể cảm ứng được Phong Linh Nhi cũng không phải là thuần âm chi thể.
Bất quá Dương Thiên Lôi cũng không để ý, dù sao hắn cũng đã nói rồi, thật sự không có ý gì bậy bạ với Phong Linh Nhi. Chỉ là chữa thương với mỹ nữ, kềm lòng không đậu mà động chút tâm tư trêu đùa thôi.
- Sư tỷ, đạo lữ của ngươi có suất như ta không? Hắn ở đâu vậy? Lúc nào đó gọi tới đây để sư đệ ta gặp với! Dương Thiên Lôi nói đùa.
Thế nhưng, lúc Phong Linh Nhi nghe Dương Thiên Lôi nói thì đôi mắt lại dần hiện lên một mạt ưu thương khó có thể che giấu được, bất quá rất nhanh liền khôi phục lại bình thường nói: - Không nói chuyện này nữa! Sư đệ, cảm ơn ngươi đã giúp ta chữa thương! Ngươi mau tu luyện đi, ngày mai còn phải đấu với Thương Huyền Bác nữa! Ta ở đây tự tu luyện một chút!
- Ân! Dương Thiên Lôi đáp, cũng không hỏi nhiều nữa. Trực tiếp hóa thành một đạo bạch quang, bước vào một không gian khác.
Đốn ngộ, đốn ngộ gần hai canh giờ, những thứ Dương Thiên Lôi thu hoạch được, cũng không chỉ đơn giản là tấn cấp tới Thần đạo cấp bốn đỉnh phong như bề ngoài.
Một câu nói thuận miệng lừa gạt người khác của hắn lại để tâm thần của hắn dung nhập vào trongd dó, tiến nhập trạng thái đốn ngộ, cũng bởi vì câu nói kia mà dể hắn ở giữa ngàn vạn đại đạo có được nhận thức mới!
Cũng bởi vì câu nói kia, để Huyền Thiên chân kinh tiềm tàng trong đầu hắn, giống như đã mở rộng thêm một cánh cửa lớn, một cánh cửa đi tới kim quang đại đạo!
Hàng vạn hàng nghìn đại đạo, đủ kiểu biến hóa cũng không rời khỏi đó!
Giống hệt như là chân lý ẩn chứa bên trong Huyền Thiên chân kinh ~ muôn ngàn con đường, hòa quyện vào nhau thành một khối!
Hắn chậm rãi dung nhập tâm thần vào nguyên thần, vừa động thần niệm, ở trước mặt Dương Thiên Lôi cư nhiên lại xuất hiện một hóa thân giống với Dương Thiên Lôi như đúc!
Thần Đạo cấp bốn - Hóa thân cảnh -!
Đột phá được bích chướng của Hóa thân cảnh, thành công thăng cấp lên Thần Đạo cấp năm Âm Dương Cảnh, Dương Thiên Lôi cư nhiên lại lĩnh ngộ được ảo diệu của Thần đạo cấp năm Âm dương cảnh.
Lúc này đây, việc đầu tiên hắn muốn chính là củng cố lại những thiên địa pháp tắc mà hắn đã lĩnh ngộ được lúc đang giác ngộ, sau khi đã hoàn toàn củng cố được, chính là lúc hắn bước sâu vào Thần Đạo cấp năm Âm dương cảnh!
Đối với sự biến thái của thân thể, Dương Thiên Lôi cũng biết rõ, muốn phá vỡ được bích chướng của tầng này, cũng không phải là đơn giản như vậy. Nhưng hiện tại, hắn phải phá được nó trong đêm nay, trừ phi phải tiêu hao hết toàn bộ năm mươi ức Cửu Dương đan. Bằng không thì thời gian không cho phép!
Trong khi hai người là Thương Huyền Bác và Dương Thiên Lôi đang dùng biện pháp riêng của mình để tăng thực lực lên, thì ở trong Tạo Hóa Tiên Cung, Cổ Đức Nhân đứng trước mặt các đệ tử Thần đạo của Tạo Hóa Môn. Vì Bộ Kinh Thiên bỏ đi không nói lời nào mà nổi giận đùng đùng, chẳng còn tí phong độ!
Sáng sớm, tại trường diễn võ Linh Thứu Phong.
Bầu trời âm u không có lấy một tia nắng mặt trời như cũ, nhưng không cách nào ngăn được nhiệt tình của hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây, sáng sớm, cả trường diễn võ người ra kẻ nào tấp nập, thảo luận vô cùng sôi nổi.
Hôm nay nhất định là ngày đặc sắc nhất từ khi bắt đầu thi đấu tới giờ!
Trận chiến hôm nay, đồng dạng cũng là trận mà hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây mong chờ nhất!
Là trận chiến của Dương Thiên Lôi và Thương Huyền Bác!
Rốt cuộc là ai sẽ thắng?
Vốn là mấy biểu hiện có vẻ rất trâu bò và màu mè của Dương Thiên Lôi khiến cho phần lớn người đều cho rằng Dương Thiên Lôi tất nhiên sẽ là kẻ chiến thắng cuối cùng, chính thức trở thành vương giả trẻ tuổi nhất! Thế nhưng trận chiến của Thương Huyền Bác và Phong Linh Nhi ngày hôm qua đã khiến cho suy nghĩ đó thay đổi. Bởi vì năng lực mà Thương Huyền Bác thể hiện ra quả thực quá cường đại!
Phong Linh Nhi xuất ra tầng thứ mười bốn Quy Nhất cảnh của Trảm Không kiếm quyết mà chỉ có cường giả Thần đạo cấp năm mới có thể làm được, vậy mà chẳng thể gây ra chút thương tổn nào cho Thương Huyền Bác, chuyện này có ý nghĩa thế nào?
Lúc sắp tới giờ thì tất cả mấy nhân vật thuộc hàng Thái đẩu hôm nay đều phá lệ tới sớm, ngồi vào trên ghế chủ tịch. Hiển nhiên là trận đấu hôm nay, không riêng gì hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây mong chờ mà ngay cả mấy cao thủ này cũng rất mong chờ! Bất quá, trên ghế tuyển thủ chỉ vừa mới tới đủ phân nửa. Hơn nữa cũng không phải phân nửa người mà mọi người chờ mong nhất: Long Tĩnh Long của Tĩnh cốc, Mộ Dung Tiến của Xạ Thương Tông, Lý Thuần Dương của Thiên Vũ Môn, Bách Lý Tình Không của Tạo Hóa Môn, Mang Thương Tử của Thương Huyền Phủ.
Mấy người mà hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây chờ monh nhất chính là bốn người Dương Thiên Lôi, Thương Huyền Bác, Bộ Kinh Thiên, Phong Linh Nhi thì lại chưa tới. Ngay cả Trương Tử Hàm luôn cùng ra một lượt với Dương Thiên Lôi cũng không tới. Lúc chỉ còn vài phút nữa là bắt đầu trận đấu thì Dương Thiên Lôi, Phong Linh Nhi và Trương Tử Hàm mới xuất hiện trước mắt mọi người, Thương Huyền Bác cũng xuất hiện trên ghế tuyển thủ, nhưng thứ khiến mọi người ngạc nhiên chính là Thương Huyền Bác vừa xuất trận thì quanh thân liền phát ra khí tức cực kỳ lãnh liệt!
- Hôm nay, đệ tử Bộ Kinh Thiên của bản phái nhờ đệ tử Dương Thiên Lôi của Trảm Không kiếm phái ban tặng, đột nhiên lĩnh ngộ được tâm pháp chí cao của bản môn, bất đắc dĩ đã bế quan rồi. TRận đấu tiếp theo, hắn bỏ quyền! Đúng lúc này, Cổ Đức Nhân đột nhiên đứng dậy, cao giọng nói với hơn trăm vạn tu luyện giả ở đây. Vẻ mặt bình thường mang theo nụ cười mỉm, vẻ mặt đó giống như đang chứng tỏ hắn chẳng hề tiếc hận vì Bộ Kinh Thiên đã bỏ quyền thi đấu mà là mừng rỡ vì Bộ Kinh Thiên đã lĩnh ngộ được tuyệt học chí cao của bản môn.
Chẳng ai biết, sâu trong lòng của lão gia hỏa lúc này đang vô cùng bực dọc. Màn vừa rồi chẳng qua chỉ là làm cho mọi người thấy mà thôi.
- Thương Huyền Bác, vì sao gia gia của ngươi còn chưa tới? Cổ Đức Nhân nói xong, ánh mắt liền nhìn về phía Thương Huyền Bác đang ngồi trên ghế tuyển thủ, trầm giọng hỏi.
Nghe được câu hỏi của Cổ Đức Nhân, Thương Huyền Bác quanh thân phát ra khí tức lãnh liệt, diện vô biểu tình. Đôi mắt đột nhiên nhìn về phía Cổ Đức Nhân, bất quá, tại trước mặt hơn trăm vạn tu luyện giả, hắn cũng chẳng trả lời ngay mà là trực tiếp truyền âm cho Cổ Đức Nhân nói: - Cổ chưởng giáo, vấn đề này, ngươi nên giữ lại tới sau khi trận chiến của ta và Dương Thiên Lôi kết thúc rồi hỏi thì càng hợp hơn chứ?
- Quên đi, trước tiên không nhắc. Đã tới lúc bắt đầu trận đấu rồi. Bắt đầu đi thôi! Cổ Đức Nhân hơi sững người trong nháy mắt, kẻ cũng khôn khéo chả kém gì ai như hắn lập tức phất tay, làm ra vẻ không cần Thương Huyền Bác trả lời, trực tiesp để trận đấ bắt đầu. Tức giận che giấu cảm giác xấu hổ vì Thương Huyền Bác không trả lời hắn. Ít nhất cũng có thể phát triển theo đúng ý đồ của hắn, ít nhất cũng giết chết tên Dương Thiên Lôi này trước đã.
Bất quá, từ trong mắt của Thương Huyền Bác, Cổ Đức Nhân cũng nhìn ra vài chỗ khác lạ. giống như là có chút gì đó khác với kế hoạch của hắn.
Sau khi mấy người trọng tài thảo luận vài phút. Trọng tài liền phi hành tới giữa lôi đài.
- Theo như quyết định của tổ trọng tài, cảnh giới của bốn người Dương Thiên Lôi, Thương Huyền Bác, Phong Linh Nhi, Bộ Kinh Thiên, vượt xa sáu vị đệ tử khác. Cho nên bốn người trực tiếp bước vào tứ kết. Các vị tuyển thủ có ý kiến gì không?
Sau khi trọng tài gọi hết các tuyển thủ lên giữa lôi đài thì liền trầm giọng thông báo.
- Ta không có!
- Ta cũng không có!…
Mấy người Long Tĩnh và Trương Tử Hàm liền nói ngay lập tức. Thực lực của bốn người Dương Thiên Lôi, bọn họ cũng đã nhìn thấy qua, căn bản không phải đẳng cấp mà họ có thể bằng được. Phải nói là đã hoàn toàn là một đẳng cấp khác. Có thể dị nghị được gì nữa chứ?