Huyền Thiên

Chương 664


- Hồng Nhan Hoa. Kịch độc chi vật?

Võ Thanh vừa cười vừa nói:

- Ngồi đi.

- Hồng Nhan Hoa? Kịch độc?

Dương Thiên Lôi có chút kinh ngạc nói, đồng thời chậm rãi đi về phía trước, nói:

- Nếu gọi Hồng Nhan Hoa, sao không có hoa nở?

- Giờ tý nở hoa, mỗi ngày chỉ nở một thời thần, còn nửa canh giờ nữa, sẽ nở.

- A! Như vậy a, ta nhìn thế nào cũng không giống bộ dáng có độc? Mùi thơm này ngược lại khiến ta thấy thần thanh khí sảng, ở chỗ này tu luyện mà nói, khẳng định hiệu quả tốt!

- Xác thực như vậy. Nó tản mát ra mùi thơm có thể để Tu Luyện Giả thần thanh khí sảng. Hiệu quả tu luyện tăng gấp bội. Chờ khi nở hoa, nhất định phải tránh đi. Khi đó chính là kịch độc. Hơn nữa, khi đó, bất kỳ Tu Luyện Giả nào thấy, nếu như tâm trí hơi không kiên định một chút, sẽ bị nó nuốt chửng. Dù là Chân Thần Cảnh Thiên Giai cao thủ, cũng sẽ trúng độc bỏ mình. Đây cũng là ý nghĩa tên gọi của nó...

Võ Thanh nói đến chỗ này bỗng nhiên ý thức được đông đảo nữ nhân bên cạnh Dương Thiên Lôi, nhất thời ngậm miệng không nói.

- Hồng nhan họa thủy, có ý tứ, Võ tiền bối, một hồi nên cho chúng ta kiến thức!

Dương Thiên Lôi mỉm cười nói rằng. Truyện Sắc Hiệp

- Không thành vấn đề. Chỉ cần ngươi chịu được. Các nàng lại không có vấn đề gì. Hoa này chỉ có ảnh hưởng đối với nam nhân.

Võ Thanh nói rằng, hơi ngừng một chút lại nói tiếp:

- Tiểu huynh đệ, nghe các ngươi vừa nói. Nếu như ta đoán không sai. Ngươi hẳn chính là Dương Thiên Lôi, người mà Kỷ gia đang tìm kiếm đi sao?

- Vâng. Ngươi đã biết ta cũng không có gì giấu diếm, chính là ta. Còn hy vọng tiền bối giúp ta giữ bí mật. Ta cũng không muốn bị gian tế của các ngươi biết.

- Yên tâm đi. Vì sao ngươi hoài nghi người của Trảm Ma Tông là gian tế? Có thể lý giải tỷ mỉ cho ta nghe được không? Hành động lần trước, ta tổn thất bốn trăm ba mươi hai đệ tử Chân Thần Cảnh sơ đỉnh phong chi cảnh. Nếu như không phải ngươi bang trợ Viễn Sơn chạy thoát. Ta còn tưởng rằng thực lực của bọn họ hoàn toàn siêu việt suy nghĩ của ta. Phỏng chừng lại phải ẩn nhẫn rất nhiều năm...

- Ý tứ là, tiền bối hiện tại không cần ẩn nhẫn nữa?

- Nếu như Trảm Ma Tông không có vấn đề, sẽ không cần ẩn nhẫn.

- Vậy ngươi còn cần tiếp tục ẩn nhẫn! Trảm Ma Tông trăm phần trăm có vấn đề! Ta vừa nói ngươi đã nghe được, đó là một phương diện. Còn có, ta và Viễn Sơn huynh đi tới Ma Vân cũng chính là sự tình ngày hôm nay, vì sao ra khỏi Trảm Ma Tông đã bị giám thị? Tuy rằng thần niệm của ta không thể tra ra đối phương, nhưng cảm ứng của tuyệt sẽ không sai.

- Chỉ bằng hai điểm này ngươi có thể khẳng định Trảm Ma Tông có vấn đề? Phải biết rằng, Tiếu Thượng là do ta một tay bồi dưỡng, cũng là đệ tử đắc ý nhất của ta. Không có đạo lý phản bội ta nhất cũng là hắn.

- Ha hả, ta cũng hi vọng không phải, chỉ bằng hai điểm này là võ đoán một chút. Đây chỉ là trực giác của ta. Bất quá, Võ tiền bối ngươi không ngại suy nghĩ lại hành động trước đây. Nói không chừng sẽ có phát hiện. Chủ yếu ngẫm lại mỗi lần hành động, ai được coi trọng, ai hy sinh, kết quả là gì, sau đó ra sao, lại có ai đưa ra kiến nghị gì không. Nếu như vẫn không hề có sơ hở, khả năng đó là trực giác của ta sai lầm.

Dương Thiên Lôi nói rằng.

Nghe được Dương Thiên Lôi nói, Võ Thanh rơi vào trong rơi vào, thần tình trên mặt cũng dần dần phát sinh biến hóa. Hơn mười phút sau, phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, nói:

- Hơn mười vạn năm... Không nghĩ tới ta chưa từng chạy thoát khỏi bàn tay của Võ Cương...

Hắn dựa theo lời nói của Dương Thiên Lôi, tỉ mỉ hồi tưởng lại những hành động hơn mười vạn năm qua nhằm vào Võ Hồn Điện, trong đầu người xuất hiện nhiều nhất chính là Tiếu Thượng túc trí đa mưu. Trước đây mỗi một lần thất bại, đều cho rằng thực lực của Võ Hồn Điện cường đại quá nhanh, siêu việt tưởng tượng của bọn họ. Nhưng hiện tại rốt cục minh bạch, mỗi một lần hành động của mình đều nằm trong tay đối phương. Mỗi một lần đều không tạo được tổn thất cho Võ Hồn Điện, ngược lại còn tăng cường thực lực của bọn chúng. Tựa như lúc này đây, hắn tổn thất bốn trăm ba mươi hai đệ tử đều thành Khôi Lỗi của Võ Hồn Điện.

- Đây e là nguyên nhân Võ Cương vẫn không có hạ thủ đối với ta đi sao? Bởi vì, trong mắt hắn, ta căn bản không đáng coi là đối thủ!

Trong lòng Võ Thanh bi ai nghĩ đến. Nhưng đau lòng nhất là đệ tử hắn tín nhiệm nhất cũng từ đầu đến cuối không phải người của hắn.

- Tiền bối, cố nén bi thương đi sao! Loại súc sinh này không cần phải khổ sở vì hắn. Đáng tiếc, bọn họ hiện tại đã bắt đầu giám thị ta. Bằng không ta còn có thể trà trộn vào giúp ngươi. Hiện tại khẳng định không được, ta không thể trở lại Trảm Ma Tông nữa.

Dương Thiên Lôi nói rằng.

Khiến Dương Thiên Lôi vô cùng kinh ngạc là Võ Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng không có nói gì, phảng phất như đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

- Tiền bối?

- Thiên Lôi... Ta là Thiên Lôi ngươi thì có thể đi sao?

Võ Thanh bỗng nhiên nói rằng.

- Tất nhiên có thể.

- Nghe Viễn Sơn nói, ngươi luyện hóa thần kiếm ta ban cho hắn. Đồng thời ngay lúc đó nắm trong tay thần thông pháp tắc trong thần kiếm đúng không?

- Ách...Đúng là có chuyện như vậy.

Dương Thiên Lôi nói rằng.

- Viễn Sơn cũng, ngươi một thân chính khí hạo nhiên, vừa vặn là khắc tinh của tà ác, mới chiến thắng Khôi Lỗi Vương. Bất quá cũng không phải giết chết, mà là bị ngươi thu phục, đúng không?

- Đúng.

- Viễn Sơn còn nói, ngươi luyện hóa Vạn Hồn Không Gian do Võ Cương luyện chế, đúng không?

- Đúng. Lão tiền bối, ngươi có cái gì cứ nói thẳng ra đi. Ta có thể giúp ngươi thì sẽ tận lực. Lại nói ta cùng Võ Hồn Điện dù không có cừu oán, thì loại môn phái tà ác này, ta chính là thuận tiện làm người tốt một lần, thay trời hành đạo một lần. Ta nghĩ...chỉ cần thực lực của ta đủ mạnh, nhất định để cho bọn họ tiếp tục tồn tại.

Dương Thiên Lôi sảng khoái nói rằng.

- Còn có, Địa giai cao thủ kia, ngươi cũng là thu phục không có chém giết. Võ Hồn Điện Thương Minh Đường mấy vạn Tu Luyện Giả đồng thời thu phục. Còn có...các nàng...

Võ Thanh vừa nói tới đây, ánh mắt nhìn mấy người Trương Tử Hàm, nói tiếp:

- Đều là ở trong pháp bảo cùa ngươi đúng không?

Nghe được Võ Thanh nói như thế, Dương Thiên Lôi khẽ nhíu mày. Tuy rằng không rõ Võ Thanh có mục đích gì, nhưng chung quy có chút không tự nhiên. Cũng may, ánh mắt của Võ Thanh cũng không có bất kỳ tham lam gì.

- Thiên Lôi, ngươi đừng hiểu lầm. Võ Thanh ta quang minh lỗi lạc, người của Võ Hồn Điện chân chính, ai nầy đều quang minh lỗi lạc. Bởi vì chúng ta tu luyện thần thông là cường đại thần hồn của mình. Chỉ có lòng dạ ngay thẳng, một thân chính khí, mới đạt được huyết khí phương cương chân chính, vạn tà bất xâm. Thần hồn mới có thể không ngừng lớn mạnh! Sản sinh các loại thần thông. Ta chỉ là muốn nhờ ngươi một việc!

Võ Thanh thấy Dương Thiên Lôi nhíu mày, vội vàng nói rằng.
Bình Luận (0)
Comment