Huyền Thiên

Chương 891


Hành động "giải cứu" vừa rồi của Dương Thiên Lôi, tuy rằng làm hết sức bí mật, nhưng chung quy vào lúc ấy Trương Nhã Tĩnh đã minh bạch rồi. Còn tên đầu trọc giờ phút này ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi làm cho Trương Nhã Tĩnh biết rằng, hiển nhiên không quản hành động "giải cứu" của Dương Thiên Lôi là vô ý hay cố ý, hắn đều sẽ không bỏ qua cho Dương Thiên Lôi.

Dương Thiên Lôi đánh lộn rất giỏi, phải nói là siêu cấp!

Điểm ấy, Trương Nhã Tĩnh rất rõ ràng, băng ghi hình giám sát đã được nàng xem đi xem lại vô số lần. Nhờ chỉnh tốc độ chạy băng cực kỳ chậm cho nên đối với động tác ngày đó của Dương Thiên Lôi rõ mồn một trước mắt, nhưng khi đó, đối phương cầm thiết côn, còn bây giờ là dao.

Con dao sắc bén!

Vậy Dương Thiên Lôi có thể đánh lại như thế nào? Có thể tay không bắt thiết bổng, nhưng có thể bắt được con dao sắc bén vô cùng không?

- Mày, cả mày nữa! Lưu lại! Những người khác cút!

Tên đầu trọc với vết máu loang lổ trên mặt chỉ chỉ hai người Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh lạnh giọng nói.

Giữa vô số nữ nhân, tên đầu trọc chọn lựa Trương Nhã Tĩnh làm mục tiêu đương nhiên là coi trọng vẻ xinh đẹp vượt trội người thường của nàng. Nhưng bị Dương Thiên Lôi hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện tốt, khiến cho hắn chỉ có thể tùy tiện chọn một nữ nhân khuôn mặt coi được tiến hành "vô lễ". Nếu Dương Thiên Lôi cùng Trương Nhã Tĩnh lúc bắt đầu rời đi cũng thì thôi, nhưng bây giờ nhìn thấy hai ngươi, làm sao có thể buông tha được chứ?

- Bọn họ một người là nhân viên làm việc tại quán, một người là khách hàng, quy củ trong giang hồ chẳng lẽ mày không biết sao?

Thanh âm của đầu trọc chưa dứt, đội trưởng bảo an sắc mặt vốn là khó chịu liền nhìn tên đầu bóng lưỡng lạnh giọng nói.

- Biết! Lão tử đương nhiên biết! Nhưng hai đứa chúng nó đắc tội tao, tao há có thể cho bọn nó rời đi được? Việc này không có bất kỳ quan hệ gì đến quy củ giang hồ, là ân oán cá nhân của lão tử?

Ánh mắt tên đầu trọc trành ngập khinh thường nói, nhưng thật ra cũng là muốn chặn họng đội trưởng bảo an.

Trên thực tế đội trưởng bảo an cũng không phải muốn bảo vệ Dương Thiên Lôi cùng Trương Nhã Tĩnh, chẳng qua là hắn muốn giữ gìn danh dự thôi. Nếu để cho những khách hàng còn chưa rời đi chứng kiến, bọn hắn mặc cho đối phương giam cầm khách nhân, chỉ sợ sinh ý của quán bar Lam Mị cùng của Nghĩa Đao bang sẽ chịu ảnh hưởng.

Nhưng hiện tại nếu như tên đầu trọc đã nói là ân oán cá nhân, vậy chuyện này không liên quan đến hắn nữa.

- Anh muốn làm gì? Tôi chính là...

Tuy rằng Trương Nhã Tĩnh bị loại cảnh tượng khủng bố này làm cho hoảng sợ, nhưng dù sao nàng cũng là cảnh sát, nàng ngây thơ cho rằng nếu báo ra thân phận cảnh sát của bản thân mình, đối phương nhất định không dám làm gì nàng và Dương Thiên Lôi.

Nhưng hai chữ cảnh sát còn chưa kịp nói ra, tay của Dương Thiên Lôi đã đặt trên vai nàng, không phải là nàng không muốn nói mà là đột nhiên không thể nói được nữa, mở lớn mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi.

- Ân oán cá nhân, phải tự mình giải quyết đúng không?

Dương Thiên Lôi nhún vai vô cùng bình tĩnh nói. Tình hình bây giờ đã lệch khỏi đường ray mà hắn sớm dự tính, tiếp tục ngụy trang thật sự không cần thiết nữa.

Tuy rằng Phổ Hiền, Điểm Điểm và hai nữ nhân kia muốn mở miệng nói gì đó, nhưng loại trận thế này, các nàng làm sao lên tiếng được? Đây toàn là đám lưu manh liều mạng trong hắc đạo, các nàng có lên tiếng cũng không trợ giúp được gì. Đương nhiên cũng hoàn toàn không dám lên tiếng. Thế nhưng bốn người giờ phút này nghe thấy lời nói của Dương Thiên Lôi, chứng kiến khuôn mặt anh tuấn nguyên bản tràn ngập ánh dương quang của Dương Thiên Lôi bây giờ không ngờ tản mát ra một cỗ khí tức tà mị căn bản các nàng chưa từng gặp qua, nhất thời cả đám đều cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Nhất là Phổ Hiền đối với Dương Thiên Lôi hiểu biết nhiều hơn một chút, lại cảm giác được dường như Dương Thiên Lôi đã hoàn toàn thay đổi thành con người khác. Loại cảm giác này từ lúc Dương Thiên Lôi hôm nay bỗng nhiên biến đổi thái độ nhiệt tình với mình, nàng đã mơ hồ cảm thấy, bất quá giờ phút này nó càng thêm rõ ràng hơn.

- Đương nhiên!

Đầu trọc cũng có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Thiên Lôi, nhưng vẫn khinh thường nói.

- Cho mày mặt mũi còn không biết xấu hổ!

Làm cho mọi người không nghĩ tới chính là, Dương Thiên Lôi chỉ là một phục vụ viên trong quán bar, không ngờ lạnh giọng nói. Đồng thời lúc nói chuyện, một tên đầu gấu cầm dao ngăn cản hắn, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay đau nhức, khi hắn còn chưa ý thức được vì sao lại như thế thì trong ánh mắt mọi người liền hiện lên một đạo đao mang.

Vút!

Con dao vụt qua không khí, bởi vì tốc độ kinh người, cho nên phát ra một tiếng xé gió bén nhọn.

Khi mọi người chưa ý thức được tình hình thì "phốc... oành...", hai thanh âm cơ hồ cùng lúc phát ra, truyền thẳng vào trong tai của mọi người.

Kế tiếp, mọi người, kể cả mười vị "khách hàng" vẫn luôn ngồi tại chỗ uống rượu đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

- A...

Thẳng đến sau đó, một tiếng kêu tràn ngập hoảng sợ cùng thống khổ từ trong miệng tên đầu trọc phát ra.

Vô luận là các khách hàng vẫn chưa ra khỏi quán bar, hay bang chúng của Nghĩa Đao bang hay hơn mười người kia, đều hít một hơi lạnh, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi trước mắt.

Còn đám người Phổ Hiền thì kinh ngạc bụm kín miệng mình.

Tên đầu bóng lưởng thống khổ ôm chặt vai phải của mình, nhưng vô luận là ôm phía trước hay là phía sau, máu vẫn chảy ra như mưa.

Đâm thủng!

Thanh dao kia không ngờ trực tiếp xuyên thủng qua bả vai của tên đầu trọc, không khoan nhượng đâm vào trong xương cánh tay của tên đầu bóng lưởng.

- Có thể đi được chưa?

Dương Thiên Lôi nhìn chằm chằm tên đầu bóng lưởng thần tình đang hoảng sợ, hỏi.

- Tôi nhận thua!

Tên đầu trọc cắn răng thanh âm run rẩy nói. Hắn biết rõ, có thể phóng dao bay đi như thế, cộng với lực lượng cường đại kia, căn bản không phải là người hắn có thể kháng cự. Nếu như đối phương muốn lấy tính mạng của hắn, thì bây giờ hắn đã chết. Đương nhiên, lúc này, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tiểu đệ cầm dao sẽ xông lên, nhưng số người tử thương hắn căn bản không dám nghĩ đến.

Hơn nữa đối phương đã có thân thủ như vậy, bối cảnh há lại đơn giản?

Quan trọng nhất đây không phải là nhiệm vụ của hắn tối nay, mà bởi vì dục niệm cùng sự ngang ngược của chính mình mới nảy sinh ra tình cảnh này.

Dương Thiên Lôi không nói gì thêm, lôi kéo Trương Nhã Tĩnh ra khỏi quán bar.

Ngoài quán bar, giống như trong dự liệu của Dương Thiên Lôi, có chừng ba bốn trăm người cầm dao trong tay. Tin tưởng không mất bao lâu nữa, người của Nghĩa Đao bang sẽ tới. Khi đó sẽ là một trận đổ máu chân chính.

Kết quả cuối cùng như thế nào, Dương Thiên Lôi sớm đã biết rõ.

Nếu mười người siêu cấp đặc công ngay cả cấp bậc chiến đấu này không thể đối phó thì không xứng với hai chữ đặc công. Đọc Truyện Online

Chỉ tiếc, Dương Thiên Lôi không cách nào chứng kiến quá trình này. Nguyên bản hắn trà trộn ở quán bar Lam Mị, một là thu thập tư liệu của Nghĩa Đao bang, hai là, muốn nhìn thử trình độ của mười đặc công. Mà hiện tại, bởi vì vướng bận đám người Trương Nhã Tĩnh, tự nhiên không có khả năng tiếp tục ở chỗ này.

Dương Thiên Lôi không nghĩ tới chính là, bởi một dao này của hắn vì Trương Nhã Tĩnh mà phát ra, lại làm cho mười đặc công hoàn toàn tin phục.

Năng lực càng mạnh thì càng kiêu ngạo!

Tuy rằng mười đặc công thông qua trận chiến giữa Dương Thiên Lôi và thối vương Trần Hồng Binh nhận thức được một chút thực lực của Dương Thiên Lôi, nhưng cũng không cho rằng thực lực của Dương Thiên Lôi mạnh hơn nhiều so với bọn họ.

Nhưng Dương Thiên Lôi đối mặt với vô số tên đầu gấu cầm dao, khí tức tản mát ra thể hiện ra sự trấn định thong dong, đây là điều bọn họ tuyệt đối không thể làm được. Bởi vì chỉ có cường đại đến hoàn toàn siêu việt đối phương rất rất nhiều mới có thể toát ra khí tức tự nhiên như vậy.

Mà một đao kinh khủng kia của Dương Thiên Lôi đã chứng minh điều này.

- Vì sao không cho tôi báo cảnh sát?

Khi Dương Thiên Lôi cùng đám người Trương Nhã Tĩnh, Phổ Hiền rất nhanh rời khỏi nơi thị phi, Trương Nhã Tĩnh lấy tay húych vào người Dương Thiên Lôi nói, thanh âm cũng không còn khó chịu như lúc đầu.

- Nếu cảnh sát dùng được thì đã không có hắc bang.

- Có ý tứ gì?

- Cô hiện tại báo cảnh sát cũng không muộn. Cô báo thử xem? Đây là xã hội đen sống mái với nhau, cô còn ngu ngốc muốn lộ ra thân phận cảnh sát của mình. Sau này đụng phải loại chuyện này thì hãy tránh thật xa vào.

Dương Thiên Lôi trừng mắt nhìn Trương Nhã Tĩnh, giọng nói có chút trách mắng.

Dương Thiên Lôi có thể khẳng định, cho dù cảnh sát xung quanh đây nhìn thấy cũng sẽ trốn ra xa. Cũng có thể khẳng định, những người sớm rời đi trước cũng đã báo qua cảnh sát rồi.

Nhưng đồng dạng có thể khẳng định, cục cảnh sát tuyệt sẽ án binh bất động không phái người tới. Cũng chỉ có loại khù khờ mới tham gia công tác như Trương Nhã Tĩnh mới đi cho rằng cảnh sát chính là hóa thân của chính nghĩa.

Phổ Hiền, Điểm Điểm cùng hai nàng khác sau khi biết mình đã an toàn rồi, cả đám đều dùng một loại ánh mắt khiếp sợ tò mò cùng hưng phấn nhìn về Dương Thiên Lôi đang đi phía trước.

Tuyệt vời, kích thích, khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi, chỉ có những từ ngữ như thế, mới có thể hình dung cảm thụ của các nàng lúc này.

Nhất là Phổ Hiền tương đối quen thuộc Dương Thiên Lôi, ánh mắt nhìn về phía Dương Thiên Lôi lại càng nóng bỏng hơn, chẳng qua lúc nàng nghe được cuộc nói chuyện của Dương Thiên Lôi và Trương Nhã Tĩnh, nàng nhất thời sửng sốt, sau một hồi nàng bỗng nhiên hiểu được vì sao hôm nay Tiêu Thiên lại có biểu hiện phi thường kỳ quái đến như vậy.

Trương Nhã Tĩnh là cảnh sát, mấy người các nàng đương nhiên biết rõ, nhưng hoàn toàn chưa nói cho Tiêu Thiên, hắn làm sao lại biết? Mà thái độ cùng biểu hiện khác thường mà hôm nay Tiêu Thiên biểu hiện ra cùng với bộ dáng cầm tay của Trương Nhã Tĩnh vừa rồi, không hề nghi ngờ, hai người đã sớm quen biết, hơn nữa quan hệ không đơn giản. Huống chi, tựa hồ hai người còn đắc tội tên đầu trọc kia mới bị kêu đứng lại.

Lại liên tưởng bộ dáng đối chọi gay gắt của Trương Nhã Tĩnh hôm nay với Tiêu Thiên...

Vẻ mặt Phổ Hiền nóng lên!

- Trương Nhã Tĩnh!

Phổ Hiền trực tiếp từ phía sau nhéo vào vòng eo mãnh khảnh của Trương Nhã Tĩnh nói:

- Ngay cả bọn tỷ muội bà cũng giấu! Nói, có bạn trai khi nào?

- A... Cái gì mà bạn trai? Tôi có hồi nào chứ?

- Còn nguỵ biện? Cậu với Tiêu suất ca, đừng nói không quen nhau? Tại quán bar tôi đã thấy hai người nắm tay nhau lên lầu. Còn nữa, hai người rõ ràng trước đó đã từng xung đột với tên đầu trọc kia..., cũng không đúng a...

Phổ Hiền nói đến đây, bỗng nhiên suy nghĩ, nếu quan hệ giữa hai người là yêu nhau thì sự thay đổi đột ngột của Tiêu Thiên hôm nay cũng có chút không hợp lý. Ít ra hắn phải biểu hiện càng chính khí nghiêm túc, không cho mình ăn mới đúng, như thế nào ngược lại làm ra bộ dáng chuẩn bị sẵn sàng hiến dâng thân thể của mình a?

- Cậu nói bậy bạ gì đó? Tôi không phải là bạn gái anh ta. Khi ở sàn nhảy là anh ta cứu tôi.

- Ha ha... Không phải thì tốt, không phải thì tốt, đỡ cho tôi bị mất mặt. Nhưng nếu hai người không quen biết, tại sao Tiêu suất ca lại biết bà là cảnh sát?

- Tôi không nhận biết tên ngưu lang này!

Trương Nhã Tĩnh sớm đỏ bừng cả khuôn mặt, cho dù ánh sáng đèn đường tương đối hôn ám, nhưng vẫn không che giấu được.
Bình Luận (0)
Comment