Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1127

- Đây là không gian chi lực nhập thể, Dược lão, Đông lão các ngươi tranh thủ thời gian tiến lên cảm thụ một chút, cho dù cảm nhận được một tia cũng có tác dụng trợ giúp lớn với đột phá sau này.

Diệp Huyền vội vàng nói.

Dược lão và Đông lão không dám lãnh đạm, bọn họ khoanh chân ngồi xuống và tinh tế cảm thụ.

Ngay cả Tô Tú Nhất cũng nhắm mắt cảm ngộ không gian chi lực.

Không gian chấn động kéo dài thời gian một nén nhang mới hoàn toàn biến mất, vòng xoáy huyền nguyên trên đỉnh đầu Cửu Trần và Cát Phác Tử biến mất vô tung.

Cửu Trần và Cát Phác Tử đang ngồi cũng mở mắt ra.

Bá!

Ánh mắt hai người tỏa sáng giống như lôi quang vạch phá bầu trời.

- Ha ha, đột phá, rốt cục đột phá.

Hai người phi thân lên và thét dài, nước mắt kích động chảy xuốngkhí tức đại biểu Vũ Hoàng chi lực cũng bao phủ thiên địa.

Phóng thích khí tức kinh khủng ra chung quanh, Dược lão và Đông lão cảm thấy có một tia áp lực.

- Đây là Vũ Hoàng bát giai sao?

Nhìn thấy hai người thành cường giả bát giai, Dược lão và Đông lão cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chỉ cảm thấy tương lai có một ngày mình sẽ thành cường giả như vậy.

Bá bá.

Sau khi Cát Phác Tử và Cửu Trần thét dài xong liền đáp xuống bên cạnh Diệp Huyền.

- Diệp thiếu, đa tạ.

Thái độ hai người thành khẩn, ngữ khí kích động.

Vũ Hoàng ah!

Đến bây giờ hai người đều có cảm giác như giấc mộng, bọn họ đã sớm đạt tới thất giai đỉnh phong, bọn họ không thể nói không khát vọng Vũ Hoàng sâu bao nhiêu, nhưng bọn họ biết rõ với thiên phú của mình đời này cơ hội đột phá Vũ Hoàng không cao hơn ba thành.

Đặc biệt là Cửu Trần, hắn kẹt tại thất giai tam trọng đỉnh phong đã vài chục năm, khi dần dần già đi thì hắn hiểu cơ hội đột phá Vũ Hoàng của mình quá nhỏ.

Hiện tại gặp được Diệp Huyền đã cải biến tất cả.

Sau khi đột phá Vũ Hoàng liền có một cánh cửa lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, làm bọn họ nhìn thấy thế giới mới.

- Không cần cám ơn ta, có thể đột phá cũng là công lao cảu các ngươi.

Diệp Huyền cười nhạt một tiếng, thời điểm định nói gì đó liền biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn lên.

Trong bầu trời xa xa có mấy đạo chân nguyên chấn động từ xa tới gần, lại dùng tốc độ cực nhanh lao tới nơi đây.

Vài đạo khí tức chân nguyên cực kỳ đáng sợ, vậy mà tất cả đều là cường giả Vũ Hoàng.

Sắc mặt đám người Tô Tú Nhất thay đổi

- Chúng ta nấp đi.

Bất chấp nói thêm cái gì, đám người Diệp Huyền nhanh chóng tìm nơi ẩn nấp.

Mấy người vừa mới ẩn nấp tốt, thu liễm khí tức trên người của mình, lúc này có vài đạo khí tức đang tới gần.

Một, hai, ba, bốn, năm... Tổng cộng năm tên cường giả Vũ Hoàng.

Xuất hiện trên đỉnh đầu gần với đám người Diệp Huyền.

Trong đó có hai khí tức cực kỳ đáng sợ, uy áp vượt qua mọi người nơi đây, hiển nhiên là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng.

Làm cho đám người Diệp Huyền kinh nghi là, năm năm người này đang truy uổi lẫn nhau, trong đó bốn người đang vây một người vào giữa không có khe hở.

- Úy Trì Kiệt, ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẻ không sợ Tiêu gia ta trả thù hay sao?

Vũ Hoàng bị vây quanh ngữ khí suy yếu.

Đám người Diệp Huyền không dám phóng thích huyền thức dò thám vì sợ đối phương biết, nhưng từ lời của đối phương đã biết người này đã trọng thương.

- Ha ha ha, trả thù, Úy Trì Kiệt dám động thủ với ngươi, dĩ nhiên là không sợ Tiêu gia đến báo thù, huống chi, ta giết ngươi sẽ có ai biết là Úy Trì Kiệt ta giết ngươi hay sao?

Giọng nói khàn khàn vang lên, hắn cười lạnh và khí tức cường đại bộc phát, hắn tuyệt đối là người tu vi cao nhất trong năm người.

- Úy Trì Kiệt, khí tức nơi thần bí đã tiết lộ ra ngoài, người biết được tuyệt không phải chỉ có phủ Thiên Đô, cho dù ngươi giết ta, tin tức cũng sẽ truyền vào trong tai Tiêu gia mà thôi.

- Ha ha ha, đường đường đệ tử Tiêu gia cũng cầu xin tha thứ? Xem ra ngươi cũng rất sợ chết ah.

Úy Trì Kiệt nói chuyện âầy trào phúng:

- Đáng tiếc ah, hôm nay ta sẽ giết ngươi, sau khi giết ngươi, Tiêu gia có biết tin tức thì Úy Trì gia đã sớm chiếm hết tiên cơ, kẻ thứ này tới chỉ chịu chết.

Vừa mới dứt lời đã có tiếng nổ vang ầm ầm vang lên, khí tức chân nguyên chấn động sinh ra trên đầu đám người Diệp Huyền.

Đám người Diệp Huyền không dám động, cũng không dám dùng huyền thức điều tra, chỉ cố ẩn giấu khí tức của mình tránh bị đối phương phát hiện.

Vào lúc này trên mặt đám người Tô Tú Nhất lộ ra thần tái sợ hãi.

Hai phe vừa rồi nói chuyện với nhau, đám người Diệp Huyền đã nghe được, hai phe này theo thứ tự là Úy Trì gia, một là Tiêu gia, dường như bởi vì phát hiện nào đó làm cho một phương muốn giết người diệt khẩu phong tỏa tin tức.

Trong phủ Thiên Đô, Tiêu gia và Úy Trì gia lại đánh nhau tàn nhẫn, chỉ có một sẽ trở thành thế lực đỉnh cấp trong phủ Thiên Đô.

Nghĩ tới đây đám người Tô Tú Nhất không thở mạnh cái nào, tuy Cát Phác Tử và Cửu Trần cũng đột phá Vũ Hoàng bát giai nhưng so sánh với Tiêu gia và Úy Trì gia đỉnh cấp trong phủ Thiên Đô, Huyền Quang Các vẫn không đủ nhìn.

Trên mặt mọi người cười khổ, không nghĩ tới đi ra ngoài đột phá còn gặp phải việc này, mọi người chỉ có thể âm thầm cầu nguyện đối phương sớm kết thúc chiến đấu và rời đi.

Lúc này chiến đấu trên bầu trời nhỏ dần và sắp kết thúc.

- Đáng chết, Úy Trì Kiệt, chẳng lẽ ngươi thật muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Hiện tại dừng tay còn kịp!

Tiếng rống giận dữ vang lên, hiển nhiên người tên là Tiêu Bình sắp không kiên trì thêm được bao lâu nữa.

Nghĩ lại cũng phải, trải qua chiến đấu thời gian dài như vậy đám người Diệp Huyền cảm giác được Tiêu Bình bị đuổi giết chỉ là Vũ Hoàng bát giai nhất trọng đỉnh phong, bốn người đuổi giết có hai tên cường giả bát giai nhị trọng, làm sao có thể ngăn cản bọn họ tiến công chứ.

Đám người Diệp Huyền lúc này lắc đầu, Tiêu Bình cũng quá ngây thơ, đến bây giờ còn nói như vậy, đối phương đã xác định sẽ lấy mạng của ngươi, hắn dù nói thế nào thì đối phương cũng không bỏ qua cho hắn.

Quả nhiên Úy Trì Kiệt lập tức trả lời, hắn cười lạnh nói:

- Tiêu Bình, thời điểm này ngươi còn muốn sống sao? Thật không nghĩ tới trên người của ngươi còn có bảo vật như vậy, có thể làm cho ngươi kiên trì đến bây giờ, đáng tiếc ah, ngươi sắp chết đi, bảo vật cũng rơi vào trong tay ta.

Đám người Diệp Huyền nghe rõ, hiển nhiên Tiêu Bình có thể kiên trì lâu như vậy là vì có bảo vật ngăn cản.

Hiển nhiên Tiêu Bình biết mình không thể sống nôi nên gào lên.
Bình Luận (0)
Comment