Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1225

Diệp Huyền không nghĩ tới, mình ở Thiên Đô Phủ thăm dò một chút, dĩ nhiên liền đến Huyền Vực.

Lúc trước sở dĩ hắn đi tới Thiên Đô Phủ, cũng là bởi vì phụ cận Thiên Đô Phủ có một Truyền Tống trận có thể tiến vào Huyền Vực, lần này, hắn ngay cả cơ hội sử dụng Truyền Tống trận cũng miễn.

Chỉ là tuy đi tới Huyền Vực, nhưng trong lòng Diệp Huyền không cao hứng nổi.

Bởi vì dựa theo ba người kia từng nói, hầu như tất cả mọi người trong Thiên Âm Cốc, đều nhìn thấy đại địa thần bí này xuất hiện, dị tượng bực này, tất nhiên sẽ ở trong Huyền Vực gợi ra một hồi náo động.

Nếu như tin tức truyền tới trong tai những đại năng ở Huyền Vực, tất nhiên sẽ hấp dẫn bọn họ lại đây.

Thực lực của hắn bây giờ, vẫn còn có chút quá thấp, Vũ Vương hắn không sợ, Vũ Hoàng thậm chí cũng có thể đọ sức một trận, nhưng Cửu Thiên Vũ Đế trong Huyền Vực đến thì sao?

Không nói Cửu Thiên Vũ Đế, chỉ là Vũ Hoàng tam trọng như Tiêu Vô Tẫn gia chủ, liền có thể lấy mạng của hắn.

Diệp Huyền rất rõ ràng, những Vũ Hoàng tam trọng trong Huyền Vực kia, so với Vũ Hoàng tam trọng ở ngoại giới như Tiêu Vô Tẫn, là cường quá hơn nhiều.

- Nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên a.

Diệp Huyền thầm nghĩ.

Có điều may mắn chính là, nơi này là Huyền Vực tầng thứ ba, Huyền Vực trước tam trọng, ở Huyền Vực là thuộc về tầng dưới chót, cũng không có thế lực đặc biệt mạnh mẽ gì.

Đương nhiên thế lực nhị lưu tương tự Lang Tà Tông vẫn rất nhiều, vừa nãy Thiên Vẫn Tông kia chính là thế lực như vậy.

Mà chờ những đại năng chân chính kia nhận được tin tức, lại đến tầng thứ ba, tiến vào Thiên Âm Cốc, tất nhiên cần không ít thời gian.

Khoảng thời gian này, chính là thời gian Diệp Huyền có thể lợi dụng.

Chỉ là bây giờ trên người Diệp Huyền linh dược mặc dù nhiều, tăng cao tu vi cũng có một đống, thế nhưng hắn không dám tùy tiện dùng, bởi vì dùng đan dược quá nhiều, sẽ tiêu hao căn cơ của hắn, tuy hiện tại đột phá nhanh hơn, thế nhưng đối với tương lai tu luyện, sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

- Việc cấp bách, là tìm kiếm các loại bảo vật cùng linh dược, thứ hai, hết sức nô dịch Yêu thú.

Chỉ cần mình có thể khống chế một bầy Yêu thú, dù cho gặp phải một ít Vũ Hoàng, cũng hồn nhiên không sợ.

Ngay sau đó, Diệp Huyền lại bắt đầu sưu tầm.

Có con tê tê ở một bên cảnh giới, tốc độ của Diệp Huyền cực kỳ nhanh, chỉ một canh giờ, hắn liền tìm tới hai cây linh dược cấp bảy.

Điều này làm cho Diệp Huyền không nhịn được cảm khái, chỗ này bảo vật vẫn đúng là nhiều a, đừng xem linh dược cấp bảy tựa hồ không cao, nhưng nếu ở bên ngoài muốn tìm được hai cây này, tuyệt đối không phải một chuyện dễ dàng.

Có điều bảo vật nhiều, nguy hiểm cũng nhiều, dọc theo đường đi, Diệp Huyền lần thứ hai gặp phải mấy lần bầy thú, đều bị hắn né qua.

Đồng thời trong lòng hắn cũng âm thầm tiếc nuối, Yêu thú nơi này, tựa hồ rất nhiều thích thành đàn hoạt động, đơn độc như con tê tê lại không phải rất nhiều.

Coi như là có một ít, thực lực cũng chỉ như Địa Long Yêu thú, miễn cưỡng đạt đến bát giai nhất trọng, Diệp Huyền ngay cả hứng thú thu phục cũng không có.

Bởi vì Thôn Phệ Võ Hồn có thể khống chế Yêu thú số lượng là có hạn, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không đem tiêu chuẩn có hạn này, dùng để nô dịch mấy con Yêu thú không có tác dụng.

Thời điểm Diệp Huyền đang sưu tầm bảo vật, một mùi thơm nhàn nhạt không biết từ nơi nào truyền vào mũi của hắn.

Loại mùi thơm này, vô cùng thanh đạm, nhưng vừa tiến vào thân thể của hắn, lỗ chân lông cả người đều chầm chậm mở ra, càng có một loại cảm giác “thể hồ quán đỉnh” từ trong đầu của hắn thăng vọt lên.

- Chít chít!

Tiểu Tử Điêu cũng đột nhiên xuất hiện ở trên bờ vai của hắn.

Diệp Huyền theo bản năng hút mạnh một hồi, ngay lập tức phản ứng lại, đây là có cực phẩm linh dược gì thành thục.

Trong lòng Diệp Huyền nhất thời đại hỉ, thần thức đột nhiên triển khai, đồng thời hăng hái bay vút về phía trước, mười mấy hô hấp sau, một thung lũng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

Bên trong thung lũng kia, có nhất trọng vân vụ nhàn nhạt quanh quẩn, trong sương có một bụi cây màu xanh biếc, trên bụi cây mọc ra mấy trái cây màu vàng nhạt, mà mùi thơm ngát kia, chính là từ trên trái cây lan truyền ra.

- Kim Ngọc Hinh Quả!

Diệp Huyền vừa nhìn thấy trái cây kia, trong lòng lập tức liền kích động lên, trái tim thậm chí ầm ầm ầm không ngừng nhảy lên.

Kim Ngọc Hinh Quả là một loại linh quả hết sức đặc thù, bát giai, thế nhưng so với một ít linh dược cửu giai lại quý giá hơn nhiều.

Công hiệu của nó không phải cho võ giả tăng cao tu vi, cũng không thể trực tiếp dùng, mà là một loại phụ trợ, chỉ có thể dùng ở luyện chế đan dược.

Thế nhưng công năng của nó lại cực kỳ nghịch thiên, hơn nữa chỉ có một, là tiêu trừ đan độc cùng tác dụng phụ của đan dược.

Nói cách khác, bất luận Luyện Dược Sư chuẩn bị luyện chế đan dược gì, chỉ cần ở trong đó gia nhập Kim Ngọc Hinh Quả, liền có thể làm cho đan độc cùng tác dụng phụ của loại đan dược này hoàn toàn biến mất.

Phải biết, đan độc cùng tác dụng phụ, là địa phương rất nhiều võ giả kiêng kỵ nhất đối với đan dược, thời điểm võ giả dùng đan dược, tuy có thể thu được chỗ tốt cực lớn, thế nhưng những đan dược này cũng có thể mang đến cho võ giả tổn thương rất lớn.

Điều này cũng làm cho rất nhiều võ giả, không dám quá lạm dụng dùng một ít đan dược tăng cao tu vi.

Thế nhưng có Kim Ngọc Hinh Quả này liền không giống, chỉ cần ở bên trong những đan dược kia gia nhập chút ít Kim Ngọc Hinh Quả, liền có thể triệt để tiêu trừ tác dụng phụ trong đan dược.

Đặc biệt đối với Diệp Huyền là Đan Đạo đại sư mà nói, có Kim Ngọc Hinh Quả, tu vi của hắn tăng lên, tốc độ tuyệt đối có thể so với tên lửa.

Thực sự là muốn cái gì đến cái đó a, Diệp Huyền kiềm chế lại trái tim ầm ầm nhảy lên, không có tùy tiện tiến lên.

Đầu tiên thung lũng này cho hắn một loại cảm giác vô cùng thần bí, nói không chắc sẽ có nguy hiểm, thứ hai, coi như bản thân thung lũng không nguy hiểm, Kim Ngọc Hinh Quả này tỏa ra mùi thơm ngát dụ người như vậy, đồng thời xa như vậy liền có thể ngửi thấy, sao sẽ không hấp dẫn Yêu thú nơi này?

Giữa lúc Diệp Huyền chuẩn bị tiến hành tìm hiểu, hai tiếng xé gió kịch liệt đột nhiên từ đằng xa truyền đến.

Diệp Huyền ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy hai võ giả một trước một sau, từ phụ cận cách đó không xa xẹt qua, một cái là thiếu phụ khá mạo mỹ, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, tu vi cấp bảy tam trọng đỉnh phong, tuy khá xinh đẹp, nhưng vẫn chưa thể để Diệp Huyền lưu ý.
Bình Luận (0)
Comment