Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1340

Từ khi kiếp trước ở cấm địa bất ngờ vẫn lạc, Diệp Huyền đối mặt cái gọi là cơ duyên kia, liền cảnh giác hơn nhiều

- Ai, ngươi như vậy cũng không tin ta? Như vậy, chỉ cần ngươi có thể mang ta đi ra ngoài, lão phu sẽ cho ngươi truyền thừa ta lưu ở trên đại lục, đó là tâm huyết cả đời ta, có truyền thừa này, ngươi tất nhiên có thể đăng lâm đại lục đỉnh phong, là điều chắc chắn.

Diệp Huyền vẫn không động, hắn ngay cả Hỗn Độn Thánh Quả cũng không chú ý, há sẽ quan tâm bộ xương màu đen này truyền thừa.

- Ngươi đến cùng làm sao mới sẽ tin tưởng ta, lão phu chỉ là muốn ngươi mang ta ra huyệt động này mà thôi, bị Tuyệt Âm Chi Thủy ăn mòn nhiều năm như vậy, lão phu thực quá thống khổ. Nếu như hôm nay ngươi không đi tới nơi này, lão phu không qua mấy năm cũng sẽ vẫn lạc, ta chỉ muốn ở trước khi chết, đi Huyền Vực Cổ Thiên Thành gặp gỡ hậu nhân của lão phu, xem bọn họ trải qua có được hay không mà thôi.

- Cổ Thiên Thành? Tiền bối ngươi là?

Diệp Huyền nhíu mày, Cổ Thiên Thành hắn tự nhiên biết, ở trong Huyền Vực cửu trọng thiên, đã từng là một thế lực cực kỳ huy hoàng, chính là trung tâm Huyền Vực.

Thế nhưng ba ngàn năm trước, Huyền Vực xảy ra một hồi đại rung chuyển, sau đó Cổ Thiên Thành liền suy tàn, bây giờ Thánh thành mới là trung tâm Huyền Vực.

- Lão phu tên Tiêu Sở Hà...

- Cái gì, ngài là Tiêu Sở Hà? Cường giả đỉnh phong ở hơn sáu ngàn năm trước bước vào Tuyệt Âm Động?

Diệp Huyền lập tức khiếp sợ nói.

Hắn vẫn đúng là nghe nói qua Tiêu Sở Hà này, người này chính là mấy ngàn năm trước tiến vào Tuyệt Âm Động, cuối cùng vẫn lạc.

Tương truyền người này ở mấy ngàn năm trước cũng đã là Vũ Đế tam trọng đỉnh phong, thậm chí nửa bước bước vào cường giả Thánh cảnh, là một trong các nhân vật đáng sợ nhất niên đại đó, là người chưởng khống Cổ Thiên Thành.

Chỉ là để Diệp Huyền nghi hoặc chính là, thời điểm hắn ở kiếp trước, cũng chưa từng nghe nói Tiêu Sở Hà này là một Luyện Hồn Sư? Như vậy linh hồn của hắn là làm sao bảo tồn?

- Không nghĩ tới lâu như vậy rồi, ngươi lại còn nghe nói qua lão phu.

Thanh âm già nua của Tiêu Sở Hà mang theo một tia cảm khái.

- Tiền bối ngươi lại còn không chết, hơn nữa ngươi làm sao sẽ biến thành dáng vẻ ấy?

Ngữ khí của Diệp Huyền mang theo cung kính nói.

Diệp Huyền xem qua không ít sách cổ có quan hệ tới hắn, Tiêu Sở Hà này năm đó ở Huyền Vực danh tiếng vô cùng tốt, hơn nữa đã từng vì đại lục làm rất nhiều cống hiến, đối với người như vậy, trong lòng Diệp Huyền vẫn có chút kính nể.

- Việc này nói rất dài dòng, năm đó ta kiêu căng tự mãn, nỗ lực thăm dò Tuyệt Âm Động, kết quả bị Tuyệt Âm Chi Thủy ăn mòn thân thể, nếu như không phải ta đã từng luyện hóa một cây Hóa Âm Thảo cấp mười, để linh hồn bám vào xương khô, chỉ sợ ta cũng sớm chết ở chỗ này.

Diệp Huyền lại một lần nữa chấn kinh, Hóa Âm Thảo cấp mười? Này lại là linh dược trong truyền thuyết a, linh dược cấp mười trở lên, cho dù là hắn kiếp trước ở thời điểm cao nhất, cũng chưa từng thấy một cây.

Kiếp trước Diệp Huyền cũng coi như nhân vật cao tầng của đại lục, tuy tu vi không đủ, nhưng địa vị tuyệt đối không kém những Vũ Đế tam trọng kia, nhưng so với Tiêu Sở Hà, kém không khỏi quá lớn đi? Đối phương động một chút là được linh dược, cấp mười đây cũng quá khuếch đại a.

Chẳng trách trên cốt hài của Tiêu Sở Hà này có một luồng khí tức cực kỳ âm lạnh, hóa ra là dùng Hóa Âm Thảo, có điều cũng phải, nếu như không phải Hóa Âm Thảo cấp mười, hắn làm sao có thể ở dưới Tuyệt Âm Chi Thủy giội rửa còn sống đến hiện tại.

Tiêu Sở Hà tiếp theo cảm khái nói:

- Đáng tiếc chính là, tuy Hóa Âm Thảo bảo tồn linh hồn của ta, nhưng cơ thể ta đã biến mất, lão phu cũng chỉ có thể ở trong hang núi nhỏ hẹp này cô độc sống qua ngày, không bao lâu nữa, e là một tia linh hồn cuối cùng cũng phải mất đi. Cũng còn tốt rốt cục gặp phải ngươi, nếu như các hạ có thể mang lão phu ra Tuyệt Âm Động, lão phu nhất định vô cùng cảm kích.

- Tiền bối chờ, vãn bối nhìn có thể mang ngươi ra ngoài hay không, chỉ cần vãn bối có thể làm được, tất không chối từ.

Sau khi biết thân phận của hắc khô lâu, phòng bị trong lòng Diệp Huyền cũng biến mất.

Tuy hắn không biết Tiêu Sở Hà làm người cụ thể thế nào, nhưng trên đại lục nếu truyền lưu nhiều sự tích của hắn như vậy, tất nhiên không phải một kẻ xảo trá có thể có được.

Huống chi hắn cũng cảm thụ được khí tức linh hồn của Tiêu Sở Hà là thật sự rất suy yếu, hầu như không thể đoạt xá.

Lúc này Diệp Huyền đi đến, giờ phút này hắn cách thi hài của Tiêu Sở Hà còn có khoảng trăm mét.

Chỉ là cự ly ba ngàn sáu trăm mét, đã là cực hạn của hắn, Diệp Huyền mỗi đi một bước, đều phải chịu đựng hàn ý cực kỳ đáng sợ, Vô Tận Dung Hỏa trong cơ thể cũng càng thêm co rút lại.

Hắn lại đi năm mươi mét, liền cảm giác toàn bộ đầu óc mơ hồ có chút say xe, cả người run rẩy.

Hơn nữa hắn cảm giác được, Tuyệt Âm Hà này càng tiếp cận Tiêu Sở Hà, hàn ý liền càng đáng sợ, tựa hồ trên người hắn liền có chứa thuộc tính băng hàn.

Diệp Huyền vội vàng ngừng lại, nhưng hắn bây giờ cách hắc khô lâu kia, còn có khoảng năm mươi mét.

- Tiền bối, vãn bối không cách nào gần thêm nữa, hơn nữa trên người ngươi quá lạnh.

Diệp Huyền có chút bất đắc dĩ nói.

Tuy hắn rất muốn giúp Tiêu Sở Hà một tay, nhưng cũng phải ở dưới tình huống đủ khả năng, hiện tại hắn đúng là không thể ra sức, tiếp tục tiến lên một chút, hắn ngay cả tính mạng của mình cũng không cách nào bảo đảm.

- Khả năng là khí tức Hóa Âm Thảo trên người ta làm cho vùng nước này gia tăng âm khí, có điều trên người ngươi có Thiên Hỏa, không thể không cách nào tới gần lão phu a? Hóa Âm Thảo dù như thế nào cũng chỉ là linh dược cấp mười, hơn nữa Thiên Hỏa của ngươi chính là Thiên Hỏa bảng xếp hạng thứ ba Vô Tận Dung Hỏa, có thể khắc chế tất cả đồ vật âm lạnh, không thể chống đối không được Tuyệt Âm Chi Thủy.

Tiêu Sở Hà nghi ngờ nói.

Trong lòng Diệp Huyền sững sờ, Tiêu Sở Hà này là làm sao biết Thiên Hỏa của mình là Vô Tận Dung Hỏa?

Đối phương có thể cảm ứng được Thiên Hỏa Diệp Huyền cũng không ngoài ý muốn, dù sao hắn vẫn đang giải phóng khí tức Thiên Hỏa, nhưng mà đối phương lập tức liền cảm ứng được Vô Tận Dung Hỏa, cái kia thực có chút khuếch đại.
Bình Luận (0)
Comment