Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1843

Thanh âm lạnh như băng kia cười gằn, sau đó trong nháy mắt thu lại, mà vòng xoáy trong đại điện kia, cũng lập tức mất đi.

- Cái tên này...

Ngữ khí của Ma Huyết Hồn Đế toả ra hàn ý.

- Đế sư, ngươi đã sớm biết tính cách của hắn, cần gì phải tự bôi xấu, huống chi, dựa vào chúng ta xác thực còn không có tư cách cùng hắn bàn điều kiện, trừ khi là đại nhân đến đây, mới có tư cách này.

Vô Song Vũ Đế ở một bên lạnh lùng nói.

- Kim Diện, chẳng lẽ đời này ngươi muốn trở thành nô lệ của vị kia?

Ma Huyết Hồn Đế xì cười một tiếng:

- Ngươi đừng nói, ngươi không muốn tiến thêm một bước?

Nói xong lời này, Ma Huyết Hồn Đế bước vào hư không, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, chỉ có thanh âm ở trong cung điện vang vọng:

- Đi thôi, chúng ta trước tiên đi bế quan, Huyền Quang Các đột nhiên bốc lên kia, lão phu luôn cảm giác, Huyền Vực này tựa hồ sắp thay người lãnh đạo rồi.

Vô Song Vũ Đế mặt không hề cảm xúc, bước vào hư không, ở trong nháy mắt thanh âm hạ xuống cũng biến mất theo không gặp.

Một bên khác.

- Dịch Hàn Vũ Đế, sơn chủ đại nhân hắn nói thế nào?

Sau khi Dịch Hàn Vũ Đế trở lại nơi mình bế quan, vài bóng người khí tức mạnh mẽ hạ xuống, mở miệng dò hỏi.

- Sơn chủ đại nhân để chúng ta thu lại đệ tử tông môn, tạm thời không muốn gây sự với Huyền Quang Các, hắn đã để Chấp Pháp điện điều tra lai lịch của đối phương, nói chờ hắn xuất quan, sẽ đích thân ra tay, xoá bỏ Huyền Quang Các.

- Tại sao lại như vậy?

- Sơn chủ đại nhân dĩ nhiên buông tha Huyền Quang Các kia?

Vài tên Thái thượng Nguyên Lão ẩn cư của Vô Lượng Sơn, vẻ mặt khó có thể tin.

- Gần đây hơn trăm năm, sơn chủ đại nhân hầu như không hỏi thế sự, đối với Vô Lượng Sơn ta quan tâm cũng thiếu rất nhiều, hắn đến cùng còn có phải là Vô Lượng Sơn sơn chủ không.

Một tên Thái thượng Nguyên Lão phẫn nộ nói.

- Xuỵt, ngươi muốn chết sao, để sơn chủ đại nhân nghe được mà nói, không muốn sống phải không?

Một lão giả khác liền ngắt lời hắn, mắt lộ sợ hãi.

- Hơn nữa mệnh lệnh của sơn chủ đại nhân cũng không sai, trước tiên điều tra ra lai lịch của đối phương, chúng ta ra tay tự nhiên càng thêm chắc chắn, hiện tại ngay cả Quỷ Minh cũng chết, nếu lại tổn thất hai cường giả, Vô Lượng Sơn ta liền thật sự xong.

- Ai, chỉ có thể như vậy, mặc kệ Huyền Quang Các kia lai lịch ra sao, chờ có cơ hội, lão phu nhất định phải triệt để tiêu diệt, giết chết tất cả mọi người.

Vài tên cường giả phẫn nộ thở dài vài tiếng, lẫn nhau dồn dập tản đi.

Những ngày kế tiếp, các thế lực lớn trong Huyền Vực, hoàn toàn phóng tầm mắt ở Vô Lượng Sơn, muốn nhìn một chút Vô Lượng Sơn ở sau khi mấy người Quỷ Minh lão tổ vẫn lạc sẽ có hành động gì.

Nhưng làm tất cả mọi người đều nghi hoặc chính là, Vô Lượng Sơn dĩ nhiên không có động tĩnh gì, trái lại các cường giả phái ra ngoài dồn dập được triệu về.

Điều này làm cho các thế lực lớn đều cảm thấy khó có thể tin.

Lẽ nào Vô Lượng Sơn đường đường một trong bảy đại tông môn, sẽ nuốt giận vào bụng như thế hay sao?

Thế nhưng, coi như là bọn họ không tin nữa, Vô Lượng Sơn trong mấy ngày kế tiếp, vẫn không có động tĩnh gì, phảng phất như căn bản chưa từng xảy ra chuyện này.

Ngày này, bên ngoài Vô Lượng Sơn mấy vạn dặm, trên một mảnh hoang dã.

Ầm ầm!

Hư không bỗng dưng phá nát, một phi thuyền khổng lồ từ bên trong bay ra, trên phi thuyền, phù văn lưu chuyển, hào quang ngàn vạn, mang theo khí tức kinh người, giáng lâm ở trên hoang dã.

- Đây là phi thuyền gì? Lại có thể qua lại hư không.

- Khí tức thật khủng bố, lẽ nào là kết quả luyện kim thời đại viễn cổ sao?

Một ít cường giả đi ngang qua, dồn dập kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn phi thuyền giữa bầu trời, kinh hồn bạt vía.

Ở dưới ánh mắt của bọn họ.

Xèo xèo xèo.

Từng tiếng xé gió kịch liệt vang lên, từ trong phi thuyền kia, đột nhiên bay ra rất nhiều bóng người.

Những bóng người này, mỗi một cái trên người đều tỏa ra khí tức khủng bố, chí ít cũng là Vũ Đế nhị trọng, trong đó khí tức mấy đầu lĩnh càng hồn hậu, vừa xuất hiện, phảng phất như hóa thành duy nhất của vùng thế giới này, giống như hằng tinh, toả ra tia sáng chói mắt.

Trong đó đầu lĩnh, lại là một thanh niên mặc trường bào màu xanh, chỉ thấy hắn vung tay lên, phi thuyền khổng lồ qua lại hư không kia trong nháy mắt tiêu tan không gặp, chợt thân hình nhóm người này loáng một cái, phút chốc biến mất ở cuối chân trời, bạo vút về phía xa xa.

Nơi nào đến nhiều cường giả như vậy?

Cường giả ở trên hoang dã thấy tình cảnh này dồn dập biến sắc, vùng đất này tới gần Vô Lượng Sơn, ở phụ cận xuất hiện cường giả đỉnh phong thường thường đều là người Vô Lượng Sơn, thế nhưng đám người kia, bọn họ ở phụ cận lang bạt trước đây dĩ nhiên chưa bao giờ thấy.

- Đầu lĩnh kia thật trẻ tuổi, nhưng khí tức trên người kinh khủng như vậy, Huyền Vực chúng ta có cường giả như vậy sao?

- Còn có Hắc y nhân bên cạnh hắn, khí tức trên người thực sự là đáng sợ, mới vừa rồi bị hắn nhìn một chút, linh hồn của ta phảng phất như đông lại.

- Đúng rồi, các ngươi nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ bên người thanh niên kia sao? Huyền Vực chúng ta lúc nào xuất hiện một nữ Vũ Đế kinh diễm như thế?

- Tổ hợp thật cổ quái, hơn nữa phương hướng bọn họ đi tựa hồ là Vô Lượng Sơn, lẽ nào là cường giả Vô Lượng Sơn mời đến sao?

- Vô Lượng Sơn? Ồ, khuôn mặt mấy người này, như thế nào cùng Huyền Quang Các đánh giết đám người Quỷ Minh lão tổ tương tự như vậy, nữ Vũ Đế kinh diễm kia, chẳng lẽ là Nguyệt Thần cung Dao Nguyệt Vũ Đế?

Vài tên cường giả tụ tập, nghị luận sôi nổi, nói nói tầm đó, thanh âm mấy người đều nhỏ đi, từng cái từng cái trong ánh mắt lộ ra kinh hãi.

- Nhanh, nhanh đi thông báo thế lực khác.

- Trời ạ, chẳng lẽ Huyền Quang Các này muốn tiến công Vô Lượng Sơn sao?

- Trời ạ.

Rất nhiều cường giả lộ vẻ khiếp sợ, từng cái từng cái tản ra, hầu như mỗi người đồng loạt lấy ra thẻ ngọc truyền tin, liên tiếp phát sinh tin tức.

Bọn họ đều dự liệu được, tựa hồ có đại sự kinh thiên, ngày hôm nay muốn phát sinh ở Vô Lượng Sơn.

Vèo vèo vèo!

Đám người Diệp Huyền tự nhiên không biết cử động của mình, ở trên vùng hoang dã đến tột cùng gợi ra náo động thế nào, nhưng bọn họ cũng không nghĩ ẩn giấu, mọi người bay lượn, rất nhanh, một sơn mạch kéo dài liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Trung ương dãy núi kia, một ngọn núi xuyên vào mây trời, phía trên ngọn núi, lâu vũ đứng vững, nguy nga bàng bạc.

Chính là Vô Lượng Sơn.
Bình Luận (0)
Comment