Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 257

- Viên Sơn ta bây giờ đang đứng ở đây, là nam nhân, có gan thì mau ra đây.

- Xem ra ngươi cũng không tính là nam nhân, tiện dân đúng là tiện dân mà.

Viên Sơn không ngừng gào lên, nhưng mặc kệ gã nói kiểu gì, mắng chửi ra sao, cửa phòng tu luyện trước mặt luôn không hề có động tĩnh gì.

- Viên Sơn, ai cho ngươi lá gan đứng trong này ồn ào la lối hả.

Tiếng hét lớn của gã không làm kinh động Diệp Huyền, nhưng lại khiến cho cửa lớn của mấy phòng tu luyện khác đều mở ra.

Trong đó có người bị quấy rầy cho nên tâm tình khó chịu, lạnh giọng quát lên.

Bất quá sau khi bọn họ nhìn thấy Đồng Hồng đứng sau lưng Viên Sơn thì lại vội vã đóng cửa phòng tu luyện của mình lại, sợ tới mức không dám thở mạnh một cái.

- Đồng Hồng sư huynh, xem ra hắn biết rõ là ta tới trả thù cho nên không dám ra.

Nhìn thấy trên mặt của thanh niên tuấn lãng kia bắt đầu có vẻ không kiên nhẫn, Viên Sơn rốt cuộc ngừng mắng nhiếc, bất đắc dĩ mở miệng.

Gã không ngờ Diệp Huyền có thể chịu được những lời mắng chửi của mình, lại không có phản ứng gì, đối phương thật sự là quyết lòng không đi ra thì gã căn bản không thể làm gì được.

Đồng Hồng nhíu mày một cái:

- Nếu như hắn đã không chịu đi ra thì ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây như vậy được, cứ như vầy đi, nếu như ngươi nguyện ý thì cứ ngồi trông coi ở chỗ này đi, ở đây canh chừng tới khi nào hắn đi ra thì thôi, nếu như không muốn thì chỉ có thể đợi sau này nghe được tin hắn đã đi ra thì lại tới báo cho ta biết.

Dứt lời thì Đồng Hồng không nhìn Viên Sơn một cái, xoay người rời đi.

Mấy học viên cũ kia cũng rời đi cùng với gã.

- Tiểu tử, không ngờ ngươi lại nhu nhược tới mức này, bất quá đợi sau này ngươi đi ra thì Viên Sơn ta nhất định sẽ cho ngươi biết rõ kết quả khi đắc tội với ta.

Viên Sơn ôm lấy cánh tay bị thương, đôi mắt lạnh như băng, gương mặt vặn vẹo hung ác nhếch môi cười.

Vừa nghĩ tới chuyện Diệp Huyền đả thương mình thì trong lòng gã liền sinh ra oán hận.

Những ngày tiếp theo, gần như ngày nào Viên Sơn cũng tới phòng tu luyện tầng chín xem xem Diệp Huyền đã ra hay chưa.

Nhưng khiến cho gã khó chịu nhất chính là nháy mắt đã qua một tháng rồi, nhưng đều không nghe thấy tin tức Diệp Huyền đã rời khỏi phòng tu luyện.

- Chẳng lẽ tiểu tử này thật sự muốn làm rùa đen rụt đầu mãi hay sao?

Trong lòng Viên Sơn vô cùng sốt ruột.

- Nếu như ngươi đã không được thì ta sẽ thay ngươi chiếu cố mấy người bạn của ngươi trước vậy.

Ánh mắt của Viên Sơn oán độc, trong lòng thầm nghĩ.

Bất quá khiến cho gã buồn bực chính là mấy người bạn của Diệp Huyền cư nhiên cũng một mực ở trong phòng tu luyện không hề đi ra.

Những người này đều muốn làm rùa đen rụt cổ hết hay sao? Ta không tin huyền tệ trong thẻ tu luyện của các ngươi dùng không hết.

Hơn một tháng trôi qua, Viên Sơn rốt cuộc mất hết kiên nhẫn, khiến cho mấy tên thủ hạ của mình chú ý động tĩnh của mấy người Diệp Huyền, sau đó mình cũng tiến vào trong phòng tu luyện để tu luyện.

Bất quá, thời gian tu luyện của gã cũng không lâu lắm, căn bản là qua hai ba ngày thì sẽ đi ra một lần, tìm hiểu tin tức một phen.

Nhưng mỗi lần đều chỉ nghe được những tin tức khiến cho gã vô cùng khó chịu, nhiều lần ra ra vào vào phòng tu luyện khiến cho trong lòng Viên Sơn luôn không thể an tĩnh được, hơn nữa cánh tay phải bị thương khiến cho tu vi không tinh tiến mà còn giảm xuống.

- Không được, kẻ này chính là tâm ma của ta, nếu như không giải tỏa cơn tức này ra thì ta căn bản không có tâm tư tu luyện.

Sau khi ra vào mấy lần, Viên Sơn rốt cuộc hiểu rõ tình hình của bản thân mình.

Lúc này, gã bắt đầu ép chính mình phải bình tĩnh lại, rốt cuộc khiến cho tu vi đang giảm bớt dần dần ổn định lại.

Nửa sáng sau, lúc gã ra khỏi phòng tu luyện lần nữa thì rốt cuộc nghe được một tin tốt đầu tiên, đó chính là hai ngày trước bạn của Diệp Huyền đã ra khỏi phòng tu luyện.

- Tốt lắm.

Ánh mắt của Viên Sơn rốt cuộc sáng lên, lộ ra một tia hưng phấn:

- Lập tức đi gọi người, nếu tạm thời chưa làm gì được tên tiểu tử đó thì trước tiên lấy bạn bè của hắn trút giận một tí trước đã.

Trong ánh mắt của Viên Sơn lộ ra vẻ dữ tợn…

Trong phòng tu luyện, Diệp Huyền đương nhiên là không biết tất cả những chuyện này, mỗi ngày hắn đều đắm chìm trong việc hấp thu ngũ hành chi tinh, không ngừng cải tạo nhục thể của mình.

Theo cải tạo tiến hành, thân thể của Diệp Huyền cũng ngày càng mạnh hơn, còn ngũ hành chi tinh trong tay của hắn thì cũng càng ngày càng nhỏ.

Khi ngũ hành chi tinh trong tay hắn triệt để tiêu hao gần như không còn thì thời gian đã qua hơn ba tháng.

Ầm!

Khi một tia ngũ hành chi lực cuối cùng dung nhập vào trong thân thể của Diệp Huyền xong thì thân thể của hắn đột nhiên chấn động, một cỗ cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái nháy mắt liền truyền khắp toàn thân của hắn, đồng thời có một đạo quang hồng ngũ sắc lặng lẽ hiện lên trên người hắn, sau đó biến mất.

Diệp Huyền đột nhiên mở bừng mắt, một đạo điện quang bắn ra từ trong đó, tinh quang sáng chói.

Trải qua quá trình khổ tu dài dòng buồn chán như vậy, đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể rốt cuộc cũng đã tu luyện thành công.

Bá!

Trong tay của Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm, dùng sức hung hăng chém một nhát xuống tay trái của mình.

Chỉ nghe keng một tiếng, trường kiếm này giống như chém phải một khối cương thiết cứng rắn vậy, phát ra tiếng vang thanh thúy, còn trên da của Diệp Huyền thậm chí không xuất hiện chút dấu vết nào.

- Cửu chuyển thánh thể quả nhiên cường hãn, mới chỉ là đệ nhất chuyển mà đã có thể đạt được tình trạng như vậy, cơ hồ là phòng ngự mạnh nhất của cấp bậc cường giả địa võ sư nhất trọng.

Cửu chuyển thánh thể mà Diệp Huyền tu luyện vốn thập phần cường đại, lúc trước khi đột phá võ sư huyền võ cảnh, cường độ thân thể của hắn đã đạt tới cường độ thân thể của địa võ sư nhất trọng.

Nhưng đây cũng chỉ là cường độ thân thể mà thôi.

Thứ cường đại nhất của võ giả không phải thân thể mà là huyền khí, chỉ sau khi kết hợp với huyền khí thì phòng ngự và lực lượng mới có thể đạt tới đỉnh phong.

Mà hôm nay Diệp Huyền đã luyện thành công đệ nhất chuyển của cửu chuyển thánh thể, phòng ngự thân thể lập tức biến thành trình độ phòng ngự cao nhất của cường giả địa võ sư, cái gọi là phòng ngự cao nhất này tự nhiên là phòng ngự khi kết hợp với thân thể và huyền khí.
Bình Luận (0)
Comment