Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 297

Gã vốn còn ôm hy vọng mong mấy người Diệp Huyền có thể sống sót chạy trốn, nhưng bây giờ, hy vọng này xem ra vô cùng xa vời.

Một vị cường giả thiên võ sư, tuy rằng cường đại, nhưng chưa chắc có thể tìm ra được mấy người Diệp Huyền, nhưng luyện hồn sư thì lại khác, thân là luyện hồn sư, thủ đoạn tầng tầng, chỉ cần gã muốn thì mấy người Diệp Huyền căn bản không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Mạc Sâm.

Nhìn về phía Triệu Duy, trong mắt Mạc Sâm lóe ra hung quang, nếu như không phải thân phận của Triệu Duy khá đặc thù thì gã đã sớm làm thịt đối phương rồi.

Thân hình chỉ khựng lại một cái, Mạc Sâm lại lướt nhanh ra lần nữa, đuổi về phía Diệp Huyền biến mất.

Tốc độ của thiên võ sư nhanh tới mức nào? Tuyệt đối là vượt xa võ sư huyền võ cảnh, nhưng gã đuổi theo một đường, ít nhất cũng chạy ra hơn mấy dặm, cư nhiên không nhìn thấy bóng dáng Diệp Huyền đâu.

- Không thể nào, sao tiểu tử này có thể chạy nhanh như vậy được?

Mạc Sâm dừng bước, nhíu mày, hồn lực nhị phẩm phóng thích ra, cẩn thận quan sát tình hình chung quanh, nhưng mặc cho gã dò xét thế nào đi nữa cũng không hề có bất kỳ tung tích nào của Diệp Huyền.

Gã nhíu mày, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, không dám tin, một võ sư huyền võ cảnh, có thề ẩn nấp trước sự truy tung của mình.

- Kẻ này tuyệt đối là đã tu luyện bí pháp ẩn nấp gì đó, trốn ở gần đây, đáng tiếc là ở trước mặt Mạc Sâm ta, có trốn kiểu gì cũng vô dụng thôi.

Mạc Sâm cười lạnh, đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.

Oong!

Một cỗ ba động vô hình đột nhiên chầm chậm lan ra từ trên người của gã, giống như một đạo lưu thủy vô hình, lan ra bốn phương tám hướng.

Trên một cây đại thụ cách chỗ Mạc Sâm không xa, Diệp Huyền mỉm cười, thản nhiên ngồi ở nơi đó.

Khi hồn lực vô hình của Mạc Sâm phóng thích ra xẹt qua người của hắn thì giống như thân thể của hắn căn bản không tồn tại vậy, căn bản không xuất hiện nửa điểm rung động.

- Sưu hồn thuật? Không ngờ tạo nghệ của tên Mạc Sâm này ở phương diện luyện hồn sư cũng không kém, chỉ sợ cách luyện hồn sư tam phẩm cũng không còn xa.

Diệp Huyền sờ sờ mũi, nếu như đổi lại là người khác thì cho dù là thiên võ sư tam trọng cũng chưa chắc có thể tránh thoát sưu bộ của Mạc Sâm, nhưng trước mặt người kiếp trước từng là hồn hoàng bát phẩm như Diệp Huyền thì sưu hồn thuật của Mạc Sâm thật giống như một đứa trẻ đang học đi vậy.

Hắn vẫn còn hơn bảy tám loại biện pháp có thể khiến cho sưu hồn thuật này vô dụng đối với mình.

Trong mắt Diệp Huyền lóe lên một đạo sắc bén, diệt huyền phi đao mà Diệp Huyền mang theo bên người lặng lẽ xuất hiện, tập trung vào Mạc Sâm đang đứng cách đó không xa.

Sở dĩ lúc trước hắn bỏ chạy chính là không muốn để lộ thực lực thật sự của mình trước mặt nhiều người, một tên thiên võ sư nhất trọng cư nhiên năm lần bảy lượt tới kiếm chuyện với hắn, trong lòng Diệp Huyền đã động sát cơ đối với Mạc Sâm.

Ngay vào lúc Diệp Huyền đang chuẩn bị động thủ thì đột nhiên nhướng mày, cũng lặng lẽ thu diệt huyền phi đao vào.

Còn Mạc Sâm đang khoanh chân ngồi ở đằng kia thì cũng đột nhiên đứng bật dậy.

Vèo vèo vèo!

Tiếng bay vút tới vang lên liên hồi, chỉ thấy bên trong mảnh sơn lâm này giống như bị hồn lực mà Mạc Sâm phóng xuất ra hấp dẫn, đột nhiên xuất hiện rất nhiều huyền thú.

Trong khoảng thời gian ngắn liền có gần mấy trăm con huyền thú chạy tới từ bốn phương tám hướng, nhe nanh múa vuốt nhìn chằm chằm vào Mạc Sâm.

- Nơi này quả nhiên có một bộ lạc huyền thú.

Diệp Huyền nấp ở trên đại thụ, nhìn xuống phía dưới, nhiều huyền thú như vậy, bên trong phần lớn là huyền thú nhất giai, ít nhất cũng có hơn trăm con, tiếp theo là huyền thú nhị giai, không dưới mấy chục con, huyền thú tam giai là ít nhất, nhưng cũng có gần mười con, chậm rãi tới gần Mạc Sâm.

Trong đó có một con huyền thú tam giai gầm nhẹ một tiếng, trong nháy mắt, vô số huyền thú liền ùa lên, đánh về phía Mạc Sâm đứng giữa.

Mạc Sâm thấy thế thì biến sắc, nhưng dù trên mặt gã lộ ra vẻ giật mình, nhưng trong đáy mắt lại vô cùng trầm ổn, trong tay nhanh chóng lấy ra từng cái trận bàn.

Đại lượng trận bàn tạo thành từng đại trận lớn trước mặt gã, một cỗ hồn lực ba động vô hình lập tức lan ra.

Phanh phanh phanh!

Đám huyền thú cấp thấp vọt tới trước tiên vừa mới tiến vào bên trong hồn trận này thì đầu óc lập tức quay cuồng.

Trên mặt Mạc Sâm lập tức lộ ra nụ cười tàn nhẫn, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh lợi nhận màu đen, nhảy vào bên trong, nhanh chóng tàn sát, chỉ một lát sau, trước người gã có một đống lớn thi thể của huyền thú.

Thanh lợi nhận màu đen này hiển nhiên là một kiện hồn binh, có tác dụng khắc chế cực mạnh đối với huyền thú.

Gần mười con huyền thú tam giai cầm đầu thấy thế thì tức giận gầm lên lao qua, hồn trận mà Mạc Sâm bố trí tuy rằng có ảnh hưởng cực lớn đối với huyền thú nhất giai và nhị giai, nhưng đối với huyền thú tam giai thì không có ảnh hưởng gì nhiều, những huyền thú tam giai này điên cuồng phóng xuất ra công kích cường đại nhất của mình, từng đạo lưu quang nổ tung trước người của Mạc Sâm, lại có thêm khí tức hồn lực càng khủng bố hơn lan tràn.

Mạc Sâm không sợ hãi không hoảng hốt, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện một võ hồn màu đen hư vô, hai bên của võ hồn màu đen này có hai đạo quang hồn lưu chuyển, một đạo hồn lực mỏng manh màu xám phóng thích ra từ trên người của gã, ngăn chặn những đòn tấn công của đám huyền thú tam giai phóng thích ra ở bên ngoài.

Hồn lực trùng kích của huyền thú tam giai chỉ khiến cho võ hồn của gã hơi run động một chút mà thôi.

Có hồn trận cùng với võ hồn quỷ dị trợ giúp, thực lực thiên võ sư tứ giai của Mạc Sâm liền bộc phát toàn lực, gã hét lớn, huy động hồn binh, điên cuồng chém giết vài con huyền thú tam giai.

- Luyện hồn sư đúng là ác mộng của huyền thú.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Diệp Huyền không khỏi cảm khái, nhiều huyền thú như vậy, một khi tiến công, nếu như đổi lại là thiên võ sư bình thường thì võ hồn đã sớm bị hồn lực của huyền thú đánh cho vỡ nát, trọng thương bỏ trốn rồi.

Cũng giống như Lâm Hùng lúc trước vậy, cường giả địa võ sư tam giai, đối mặt với một con hổ khiếu thú bình thường không tính là mạnh nhưng vẫn bị đánh cho võ hồn bị tổn hại, suýt nữa trở thành phế nhân.

Nhưng đối với một luyện hồn sư cường đại mà nói, hồn lực của huyền thú cũng rất khó thương tổn tới bọn họ, trừ phi là huyền thú cấp cao thì mới có khả năng xảy ra chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment