Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 317

Vương Đạo chưa kịp nghĩ nhiều thì công kích của Triệu Duy cư nhiên lại đánh tới lần nữa.

Ầm ầm ầm!

Từng đạo huyền khí công kích lan ra khắp bốn phía trên đài khiêu chiến này, tiếng nổ vang kinh người không ngừng vang lên, Triệu Duy và Vương Đạo nhanh chóng đánh thành một đoàn.

Lúc mới bắt đầu, mọi người đều cho rằng trận đấu này sẽ kết thúc rất nhanh.

Tuy bản thân Triệu Duy là vương tử, nhưng luận thực lực thì lại thua kém Vương Đạo nhiều lắm, không có khả năng đánh thắng được đối phương.

Mà rất nhiều người biết rõ trận xung đột lúc trước thì kỳ thật cũng nghĩ như Vương Đạo, cho rằng Triệu Duy ra tay là vì ra mặt cho Diệp Huyền.

Thậm chí bọn họ còn nghĩ rằng tên Diệp Huyền đột nhiên xuất hiện này có khi nào chính là do Triệu Duy vương tử cố ý an bài vào Huyền Linh học viện để làm Thái Tử Minh mất mặt hay không?

Chỉ là dần dần, mọi người lại giật mình phát hiện, Triệu Duy và Vương Đạo cư nhiên đánh ngang tay với nhau, không phân cao thấp.

Trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Thứ hạng trên phong vân bảng của học viện không phải tùy tiện xếp ra, hai vị trí kế bên nhau tuyệt đối là trải qua chém giết mới có thể định ra.

Nói cách khác, Tả Lưu xếp thứ tư bây giờ trước kia tuyệt đối từng đánh bại Triệu Duy xếp thứ năm thì mới có thể được xếp vào vị trí này.

Còn Vương Đạo xếp thứ nhất thì cũng tuyệt đối đã từng đánh bại Thanh Lăng xếp thứ hai.

Cho nên mới nói giữa Triệu Duy và Vương Đạo ít nhất kém nhau ba cấp độ.

Không ai xem trọng Triệu Duy cả.

Nhưng từ khi bắt đầu chiến đấu, tất cả mọi người đều giật mình, trận chiến này diễn ra rõ ràng hoàn toàn không giống với những gì họ đã đoán trước.

Chẳng lẽ Triệu Duy là vì vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên mới khiêu chiến với Vương Đạo?

Nghĩ tới khả năng này, trong lòng rất nhiều người ở đây đều dậy sóng.

Huyền Linh học viện thân là học viện đứng đầu ở Lưu Vân Quốc, những học viên có thể vào đây, ngoại trừ những thiên tài xuất sắc nhất ở khắp nơi trên vương quốc ra, trong đó có một phần lớn đều tới từ nhà quan lại, vương công quý tộc trong vương thành.

Bọn họ biết rõ, nếu như bát vương tử thật sự có thể đánh bại Vương Đạo, nhìn qua thì giống như chỉ là một việc nho nhỏ thôi, nhưng đối với vương thất ở Lưu Vân Quốc mà nói thì tuyệt đối là chuyện lớn.

Rất nhiều người đều biết, quốc quân bệ hạ luôn vô cùng coi trọng võ đạo, bất kỳ vị vương tử nào có thể lấy thân phận người đứng đầu trên phong vân bảng để tốt nghiệp ở Huyền Linh học viện thì đều được gã ra sức bồi tài.

Hai vị vương tử có tiếng tăm lừng lẫy nhất ở Lưu Vân Quốc hiện tại, đại vương tử và tứ vương tử đều đã từng lấy được vị trí đứng đầu phong vân bảng cho nên sau khi bọn họ tốt nghiệp, lập tức được quốc quân coi trọng, cho bọn phần thưởng cực lớn cùng với tận lực bồi dưỡng.

Cho nên bọn họ mới có thể trở thành hai vị vương tử có thanh thế lớn nhất hiện nay.

Thậm chí có người còn đoán rằng, quốc quân tương lai của Lưu Vân Quốc nhất định sẽ là một trong hai vị vương tử này.

Nhưng nếu như hôm nay Triệu Duy thật sự có thể đánh bại được Vương Đạo thì chắc chắn sẽ trở thành vị vương tử thứ ba của Lưu Vân Quốc tốt nghiệp với vị trí đứng đầu phong vân bảng, tới lúc đó, vương quốc nhất định sẽ xuất hiện thêm vị vương tử thứ ba tiếng tăm lẫy lừng.

Nghĩ tới đây, có không ít tâm tư đều rục rịch.

Trên đài khiêu chiến, tình hình chiến đấu lúc này đã tiến vào giai đoạn gay cấn nhất.

Hai người đối bính một quyền, sau đó đều vội vàng lùi lại, trên người của cả hai đều chật vật không chịu nổi, mang theo không ít vết máu.

- Bát vương tử, thật không ngờ, trong khoảng thời gian ngắn mà thực lực của ngươi cư nhiên lại đề thăng nhiều như vậy.

Trên mặt của Vương Đạo lộ ra một tia ngưng trọng, đôi mắt lạnh như băng.

- Ha ha ha, thống khoái, thống khoái.

Triệu Duy cũng cười lớn, lần đầu tiên gã cảm nhận được một trận thoải mái đầm đìa:

- Ta đã nói rồi, từ hôm nay trở đi, vị trí đứng đầu phong vân bảng chính là của ta.

- Ngươi đừng có đắc ý quá sớm, muốn đánh bại ta, bằng vào chút thực lực này thì còn chưa đủ đâu.

Vương Đạo cười lạnh, trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện hư ảnh một con trùng màu trắng, hư ảnh này vừa xuất hiện thì nhiệt độ trong không khí nháy mắt liền giảm mạnh xuống rất nhiều, thở ra cũng hóa thành khói trắng.

Bốn phía xung quanh con sâu màu trắng kia có hai đạo quang hoàn lên xuống qua lại, tản ra hàn khí nồng đậm.

Đây chính là võ hồn của Vương Đạo, hàn tầm võ hồn, hơn nữa cũng đã đột phá tới cảnh giới nhị tinh!

- Hàn tầm võ hồn nhị tinh!

Mọi người đứng dưới đài khiêu chiến liền kinh hô ồ lên.

Đây chính là căn cơ khiến cho Vương Đạo có thể đứng vững ở vị trí đứng đầu phong vân bảng không ngã.

Dựa vào hàn tầm võ hồn nhị tinh kia, một năm nay, gã đánh bại không biết bao nhiêu cao thủ muốn khiêu chiến vị trí của mình, không một ai may mắn thoát khỏi kết cục thảm bại.

- Thua cho ta.

Vương Đạo gầm lên một tiếng, toàn lực điều động lực lượng võ hồn của mình, một cỗ hãn khí dọa người nhanh chóng xuất giện trên hư không, giống như một con sông tràn ngập hàn khí trắng muốt ào ào đổ về phía Triệu Duy.

Sau khi dùng tới võ hồn nhị tinh xong thì lực lượng của Vương Đạo nháy mắt liền tăng lên gấp đôi, kình khí khủng bố nháy mắt liền bao phủ Triệu Duy.

- Ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có võ hồn sao?

Triệu Duy cười lạnh, trên đỉnh đầu của gã đột nhiên xuất hiện một con lôi quang điêu, hai đạo quang hoàn màu bạc luật động xung quanh con lôi quang điêu kia vô cùng rõ ràng.

Lôi quang khủng bố lan ra khắp người gã, điện quang lập lòe, giống như một vị lôi thần.

- Tinh hoàn màu bạc!

Tất cả mọi người ở đây đều trừng to hai mắt kinh hô thành tiếng.

- Bôn lôi thôn thiên!

Triệu Duy gầm lên một tiếng, lôi quang bắt đầu khởi động, đánh ra một quyền.

Ầm… răng rắc!

Lôi quang màu đen xen lẫn với huyền khí xẹt qua trời cao, ầm ầm đánh vỡ hàn lưu màu trắng của Vương Đạo, sau đó lôi quang bắt đầu khởi động, hung hăng đánh lên gã, đánh cho gã bay ra ngoài.

Toàn trường nháy mắt liền im phăng phắc.

Trên đài khiêu chiến, Triệu Duy lạnh lùng đứng đó, cách không xa trước mặt gã, áo bào trên người Vương Đạo bị vỡ nát, lộ ra bộ ngực bị đánh cháy khét lẹt, miệng trào máu tươi, cả người chật vật không chịu nổi.

Dưới một kích này, ngực của gã không biết đã gãy hết bao nhiêu cái xương sườn, đã không còn khả năng đánh tiếp được nữa.

- Đứng đầu phong vân bảng.

Siết chặt hai tay, trong mắt Triệu Duy rốt cuộc cũng hiện lên vẻ kích động.
Bình Luận (0)
Comment