Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 330

- Xảy ra chuyện gì vậy, thiếu niên kia nói phòng đấu giá đuổi bọn họ đi, thật sự có chuyện này sao?

- Chắc là không phải đấy chứ, Thiên Đỉnh thương hội chính là đệ nhất thương hội của vương quốc, phòng đấu giá của bọn họ luôn làm việc rất quy tắc, sao có thể đuổi khách quý đi được?

- Nhưng nếu như không phải vậy thì sao thiếu niên kia lại có thể tức giận tới vậy, còn dám đánh nát cả đình đài? Có lẽ bên trong còn có ẩn tình gì đó.

- Có thể lắm, cũng không biết Thiên Đỉnh thương hội sẽ xử lý như thế nào đây.

Trong lúc nhất thời, cả phòng đấu giá đều ào ào bàn tán, vô cùng ầm ĩ.

- Đợi đã.

Lão giả dẫn đầu kia nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, sắc mặt lập tức thay đổi, vội ngăn mấy tên hộ vệ lại, đồng thời ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Diệp Huyền, âm trầm nói:

- Tiểu tử, ngươi nói phòng đấu giá của chúng ta làm nhục khách quý, xua đuổi các ngươi? Hôm nay nếu như ngươi không nói rõ ràng cho lão phu biết thì lão phu mặc kệ ngươi là ai, phá hỏng thanh danh của phòng đấu giá ta như vậy, Tần Thiên ta nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.

- Đại nhân à, đừng có nghe bọn chúng nói bậy nói bạ, bọn họ tới đây quấy rối, xem thường phòng đấu giá, cứ giải về cẩn thận thẩm vấn là được, hiện tại đúng là lúc diễn ra đấu giá hội, sao có thể chỉ vì vài tên thiếu niên mà ảnh hưởng tới thời gian diễn ra đấu giá hội được.

Ánh mắt của La quản sự kia lóe lên, âm độc nói.

- Cái gì gọi là nói bậy nói bạ chứ?

Trần Tinh lập tức nhảy dựng lên.

- Các vị có mặt ở đây, xin tất cả mọi người nói thử xem, chúng ta nghe nói Thiên Đỉnh thương hội chính là đệ nhất thương hội của vương quốc, danh tiếng rất tốt, cho nên nghe danh mà tới, mấy ngày trước khi đấu giá hội bắt đầu đã mua vé khách quý rồi, không ngờ hôm nay tới còn ngồi chưa nóng chỗ thì cái tên tiểu tạp mao gọi là ‘hầu’ gia gì đó này tới đây gây sự, nói chỗ ngồi của chúng ta là chỗ ngồi chuyên dụng gì đó của hắn, muốn chúng ta lập tức cút xéo.

- Các vị nghĩ đi, vị trí này chính là chúng ta tốn rất nhiều tiền mua được, sao có thể đồng ý được cơ chứa, ai ngờ lúc này lại có tên La quản sự Lý quản sự gì đó chạy tới, chẳng những yêu cầu chúng ta rời đi, còn muốn chúng ta đền tiền bồi thường cho tên tiểu hầu tử này, đúng thật là làm trò cười cho người khác.

- Càng buồn cười hơn nữa chính là ngươi đó, chắc là người phụ trách của phòng đấu giá chứ gì, vừa mới tới đây, không hỏi một câu đã nói chúng ta gây chuyện, còn muốn bắt đi thẩm vấn, chậc chậc, uy phong thật đấy, ta thật không hiểu, phòng đấu giá này của các ngươi lẽ nào là hắc điếm hay sao, hôm nay nếu như các ngươi không cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng thì cho dù danh tiếng của Thiên Đỉnh thương hội các ngươi có lớn hơn nữa thì tiểu gia đây cũng muốn đòi một cái công đạo.

Trần Tinh xả họng la lớn, thanh âm vang dội đinh tai nhức óc truyền vào trong tai của mỗi người.

Mọi người đều nhìn về phía La Lãnh quản sự đứng kế bên Diệp Huyền, cùng với Trần Minh đứng cách đó không xa, nháy mắt liền hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra là tiểu hầu gia của phủ Thiên Khải hầu, chẳng trách La quản sự của phòng đấu giá lại thiên vị như vậy.

Chỉ là tất cả mọi người chưa từng nghe nói tới khu khách quý còn có thứ gọi là chỗ ngồi chuyên dụng, những người thân phận cao quý có ai mà không phải ngồi ở bao sương, như vậy xem ra, rõ ràng là vị Trần Minh tiểu hầu gia này muốn gây sự với mấy vị thiếu gia kia, còn quản sự của phòng đấu giá thì lại là đồng lõa của gã.

Bất quá, La Lãnh làm việc đúng là không nên chút nào, cho dù thân phận của Trần Minh có cao tới đâu đi nữa, đối phương cũng là khách quý của phòng đấu giá, ngươi quá đáng như vậy, người khác há có thể không nổi giận? Đổi lại là bất kỳ người nào khác đều sẽ nổi giận.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của La Lãnh trở nên vô cùng khó coi, ánh mắt lập lòe bất định, tên chết tiệt này…

Nhìn thấy sắc mặt của tổng quản đứng bên cạnh đã trở nên tái mét, La Lãnh lập tức nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng có vội ngậm máu phun người, nếu như không phải vì các ngươi động thủ với Trần thiếu trước thì sao ta lại để các ngươi bồi thường cho Trần thiếu được chứ.

- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy chúng ta động thủ với hắn? Sao ta chỉ nhìn thấy đối phương kiêu ngạo đạp ngã bàn của chúng ta, lại còn không ngừng sỉ nhục chúng ta, cái đó sao ngươi không hỏi tới? Cái gọi là Thiên Đỉnh thương hội hóa ra chỉ là như vậy mà thôi, còn nói cái gì mà đệ nhất thương hội của vương quốc, ta thấy giống như đệ nhất chó săn của quý tộc thì đúng hơn.

Diệp Huyền lạnh lùng cười.

Toàn trường nháy mắt liền ồn ào lên, thiếu niên này có địa vị thế nào đây? Lời này đúng là đủ độc, cho dù hắn có lý đi nữa, nói như vậy cũng là đắc tội luôn với Thiên Đỉnh thương hội, thật đúng là to gan lớn mật.

Sắc mặt của tổng quản phòng đấu giá trở nên vô cùng khó coi, lạnh lùng trừng mắt nhìn La Lãnh, chợt nói tiếng xin lỗi với Diệp Huyền:

- Thật xin lỗi, việc này là do người của chúng ta xử lý không chu toàn, nếu như chỗ ngồi này là do các vị dùng tiền mua thì phòng đấu giá chúng ta đương nhiên sẽ không tùy ý đuổi các vị đi được.

- Xin lỗi sao, một câu xin lỗi như vậy là đủ rồi à?

Diệp Huyền thản nhiên nói.

Trong mắt của lão giả này lóe lên một đạo hàn quang, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh.

- Ba!

Một tiếng giòn giã vang lên, lão giả nháy mắt liền đi tới trước mặt La Lãnh, hung hăng tát một cái khiến gã bay ra ngoài.

- Tên chết tiệt, đối phương đã mua vé khách quý, chính là khách quý của phòng đấu giá chúng ta, ngươi đối đãi với khách quý như vậy sao? Mau nói xin lỗi cho ta.

Lão giả lạnh lùng mở miệng, kẻ này đúng là vô dụng không làm được gì, chỉ có một cặp mắt chó, Trần thiếu đúng là có địa vị cao quý, nhưng vì nịnh bợ một tên Trần thiếu mà tùy ý đuổi khách quý khác thì đúng thật là không xem quy cũ của phòng đấu giá ra gì, kết quả còn muốn phòng đấu giá giải quyết hậu quả cho gã, thậm chí còn ảnh hưởng tới danh dự, đúng là phế vật mà.

La Lãnh bò dậy, lau vết máu bên khóe miệng, sắc mặt vô cùng khó coi, trong ánh nhìn lạnh như băng của lão giả, vẻ mặt oán độc đi tới trước mặt Diệp Huyền, cúi đầu nói:

- Thật xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment