Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 369

Thanh quang này giống như một quang vựng mờ ảo, lưu chuyển trên mí mắt của hắn, nhìn kỹ lại thì giống như một cỗ khí lưu linh hoạt, mờ ảo, vô cùng thần kỳ.

Theo Diệp Huyền tu luyện, cỗ thanh quang này càng ngày càng sáng hơn, dần dần, mí mắt của Diệp Huyền hoàn toàn biến thành một màu xanh.

Thời gian trôi qua.

Một tháng sau, Diệp Huyền đột nhiên mở mắt ra.

Bá!

Đồng tử đen sẫm kia không biết từ khi nào đã biến thành một màu xanh, bên trong đôi mắt màu xanh yêu dị kia giống như có ngàn vạn ngôi sao đang lưu chuyển, một đạo đồng quang yêu dị đột nhiên lan ra.

Ở dưới mục quang của Diệp Huyền, trận văn trên vách tường trong tu luyện tháp này đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, phẩm chất của mỗi một đạo linh văn đều hiện ra rõ ràng, bất kỳ một chút tỳ vết nào cũng không hề bỏ sót, giống như đồng tử tự động phóng đại những linh văn cực nhỏ kia phóng đại lên vậy.

- Trong quá trình hội chế linh văn của phòng tu luyện này, trận pháp sư kia dừng lại năm lần, lần thứ nhất là để thay đổi linh văn bút, tiến hành điều phối qua ba lượt linh văn dịch, phân biệt ở mười ba chỗ có tì vết rất nhỏ….

Chỉ nhìn qua một cái, Diệp Huyền liền thu hết tất cả linh văn trong phòng tu luyện vào trong mắt, hoàn toàn phân tích ra toàn bộ quá trình luyện chế lúc trước.

- Giai đoạn thứ nhất của thần linh đồng thị rốt cuộc cũng luyện thành rồi.

Diệp Huyền thu hồi mâu quang, một đôi mắt màu xanh yêu dị lặng lẽ khôi phục màu đen, thâm thúy.

Trước khi tu luyện thần linh đồng thị, tuy rằng Diệp Huyền cũng có thể phân tích ra tình huống của linh văn trong phòng tu luyện, nhưng ít ra cũng cần phải quan sát một lúc, nhưng sau khi tu luyện thần linh đồng thị xong, dù chỉ là giai đoạn đầu tiên mà thôi, hắn chỉ cần nhìn một cái liền có thể phân tích ra tất cả.

Đây chính là uy lực cường đại của thần linh đồng thị.

Mà khiến cho Diệp Huyền kinh hỉ chính là, trong hơn một tháng tu luyện này, huyền khí trong đạo thiên mạch thứ mười của hắn cư nhiên bất tri bất giác liền tràn đầy một nửa rồi.

Thu hoạch này đúng là bất ngờ.

Đối với Diệp Huyền mà nói, chỉ cần huyền khí bên trong đạo thiên mạch thứ mười này đạt tới đỉnh phong thì hắn liền có thể trùng kích địa võ sư tam giai, tới lúc đó, chắc chắn sẽ trở thành địa võ sư trẻ tuổi nhất của Lưu Vân Quốc.

Hô!

Thở phào một hơi, Diệp Huyền đứng lên.

Bế quan lâu như vậy, cũng nên đi ra ngoài một chút.

Nhưng mà, hắn vừa đứng dậy, bên trong cảm tri của hồn thức đột nhiên sinh ra một tia dị động.

Nơi phát ra tia dị động này, chính là trong trữ vật giới chỉ trên ngón tay của hắn, bên trong dường như có thứ gì đó đang cử động.

Trong lòng Diệp Huyền giật mình, lực chú ý vội vàng thẩm thấu vào bên trữ vật giới chỉ.

Bên trong trữ vật giới chỉ của hắn, tất cả đều là một ít tài liệu và nguyên thạch mà hắn tìm được, căn bản không có vật còn sống nào, tại sao lại có thứ gì đó cử động được chứ?

Huống hồ gì, trữ vật giới chỉ cũng không phải túi sủng vật, nếu như có vật sống ở trong đó, không tới ba khắc thì tuyệt đối là tắt thở mà chết.

Huyền thức tiến vào bên trong không gian giới chỉ, Diệp Huyền phát hiện một đống hồn tinh có chút rung động, một khối hồn tinh lớn cỡ một nắm tay cư nhiên bị cắn mất một nửa rồi.

Thứ gây nên là một sinh vật có hình dạng như một con chồn tím, toàn thân lông xù, hình như là mới sinh ra, chỉ lớn cỡ một lòng bàn tay, có một đôi mắt như bảo thạch màu tím, quay tròn linh hoạt.

Con chồn tím nho nhỏ này, xếp bằng trong một đống hồn tinh, một tay cầm lấy một khối hồn tinh to sắp xỉ nó, răng nhỏ nhẹ nhàng cắn một cái, hồn tinh lập tức bị cắn xuống một khối, bị nó nhai rôm rốp nuốt vào trong bụng.

Vẻ mặt giống như vô cùng hưởng thụ.

Con chồn tím nhỏ kia hình như đã nhận ra sự tồn tại của Diệp Huyền, động tác gặm cắn hồn tinh bị khựng lại.

Diệp Huyền đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó chợt phát hiện đống hồn tinh kia cư nhiên thiếu mất hơn mười viên.

Không chỉ như vậy, một ít linh dược hắn mua được ở phòng đấu giá mấy ngày trước cũng bị ăn hết rất nhiều, cơ bản còn sót lại không bao nhiêu.

Thậm chí ngay cả bình sứ đựng đan dược hắn để trong trữ vật giới chỉ cũng bị nó mở ra, trên mỗi viên đều có dấu răng, dấu cắn, dấu nhai, các loại đan dược bị gặm nham nhở vương vãi khắp nơi.

- Tặc chồn tới từ nơi nào, cư nhiên dám ăn nhiều linh dược của ta như vậy.

Diệp Huyền giận tím mặt.

Những linh tài quý hiếm này, đều là do Diệp Huyền tìm được từ khắp nơi, bây giờ thoáng cái cư nhiên liền bị thiếu đi phân nửa, cho dù luôn luôn lãnh tĩnh như Diệp Huyền thì cũng nhịn không được mà tức giận.

Rốp rốp! Rốp rốp!

Con chồn tím kia lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, lại cầm một khối huyền thạch hạ phẩm lên, gặm nhai ra chiều hưởng thụ lắm,

Những huyền thạch hạ phẩm này đều là Diệp Huyền lấy được từ chỗ bát vương tử, tổng cộng có một trăm hai mươi viên, trong mấy ngày hắn bế quan này, bất tri bất giác cư nhiên đã bị ăn hơn một nửa rồi.

Diệp Huyền thật sự vô cùng tức giận mà.

Bất quá dù sao hắn cũng thấy quen rồi, tuy rằng tức giận, chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền cảm thấy không đúng.

- Không đúng, tiểu tử điêu này rốt cuộc là từ chỗ nào tới? Ta rõ ràng chưa từng nuôi qua con sủng vật nào như vậy, huống hồ gì, con chồn này tiến vào trong trữ vật giới chỉ của ta bằng cách nào chứ, hơn nữa còn có thể ở trong đó mà không chết?

Trong lòng Diệp Huyền cảm thấy nghi hoặc, đột nhiên, thần sắc của hắn ngây ra, giống như nghĩ tới điều gì.

Ánh mắt liếc nhìn về một góc của trữ vật giới chỉ, nơi vốn đặt tảng đá thần khí kia, nay chỉ còn lại một ít vỏ đá bị nứt vỡ.

- Chẳng lẽ tiểu tử điêu này thật sự đúng là chui ra từ trong tảng đá thần bí kia hay sao?

Diệp Huyền trợn mắt há hốc mồm, kiếp trước hắn thân là hồn hoàng bát phẩm, nhưng chưa từng nghe nói qua chuyện có loại yêu thú hoặc là huyền thú dạng chồn nào chui ra từ trong đá hết.

Chẳng lẽ thứ mình đấu giá thắng được ở phòng đấu giá cũng không phải tài liệu thần bí gì, mà là một quả trứng sủng vật hay sao?

Bất quá, cho dù là trứng sủng vật đi nữa, Diệp Huyền cũng chưa từng gặp qua trứng sủng vật nào có hình dạng như tảng đá thế này bao giờ.

Càng không thể tin nổi chính là tiểu tử điêu này vừa mới ra đời liền có được trí tuệ siêu phàm, vẻ mặt rất linh hoạt, hoàn toàn giống như một lão hồ ly.
Bình Luận (0)
Comment