Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 396

- Dừng tay, kẻ nào dám giương oai ở vương thành của ta, muốn chết sao!

Một đạo thanh âm tức giận vang vọng khắp đất trời, tiếp theo đó chính là một thân ảnh như mộng như ảo, lấy tốc độ cực nhanh lướt tới từ hướng hoàng cung, bóng người còn chưa tới nơi thì khí tức khủng bố cũng đã tràn ngập mà tới, trấn áp hết thảy.

- Là Sở Vương đại nhân.

- Sở Vân Phi đại nhân tới rồi.

- Chúng ta được cứu rồi.

Đám người Tư Mã Hiên Vũ lộ ra vẻ kinh hỉ.

- Không tốt, là võ tông ngạo thiên!

Sắc mặt của tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia đại biến, trong mắt lộ ra một tia dữ tợn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền ở cách đó không xa.

- Đáng chết, Sở Vân Phi tới rồi, thì nhiệm vụ lần này xem như thất bại, cho dù không thể giết chết được bát vương tử Triệu Duy thì Diệp Huyền này nhất định cũng phải chết.

Trong lòng thầm nghĩ như vậy, trong mắt Trương Khuê liền hiện lên một tia ngoan lệ, từng đạo hồng quang màu đen không ngừng ngưng tụ quanh người của gã, trên quỷ kiểm võ hồn mờ ảo ở đỉnh đầu lại lộ ra một nụ cười tà khí, khiến cho lòng người hoảng sợ.

- Ảnh quỷ ma công —— nhất tiếu thập phương diệt!

Võ hồn chi lực đặc biệt ngưng tụ ở tay phải của tên thủ lĩnh hắc y nhân, trên đầu quyền của gã có quang mang chớp lên, cư nhiên ngưng tụ thành một mặt quỷ mỉm cười, dự tợn quỷ dị, đánh úp về phía Diệp Huyền.

Một kích của đối phương còn chưa tới thì trong đầu Diệp Huyền liền vang lên tiếng quỷ khóc thần sầu, mặt quỷ màu đen xuất hiện trước mặt lộ ra nụ cười khiến cho lòng người sợ hãi, bụng dạ nôn nao.

- Hồn lực công kích lên cơ sở, cộng thêm công kích võ hồn, là hồn đạo bí pháp!

Trong lòng Diệp Huyền khiếp sợ, biết rõ một quyền này, chính mình không thể nào đỡ được, tâm thần vừa động, một khối thiết thạch chỉ cỡ nắm tay đột nhiên xuất hiện trước người của hắn.

Đây đúng là Trấn Nguyên Thạch.

Trấn Nguyên Thạch này, hắn chỉ mới luyện hóa được có một phần cấm chế nhỏ ở bên trong, còn chưa thể thao túng nó tấn công được, bất quá nếu như mượn nó để dùng đơn giản thì cũng không thành vấn đề.

- Đây là thứ quỷ gì.

Tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia cười lạnh, cũng không điều chỉnh, một quyền kia trực tiếp đánh lên trên Trấn Nguyên Thạch.

Răng rắc!

Trong nháy mắt này, gã chỉ cảm thấy, giống như bản thân mình vừa đánh trúng một hòn núi lớn, xương tay truyền tới từng đợt đau đớn kịch liệt, tiếng xương cốt vỡ vụn răng rắc vang lên, xương ngón tay bị gãy hết mấy đốt, nhưng khối thiết thạch màu đen to cỡ nắm tay kia cư nhiên lại không hề sứt mẻ, trong lòng gã lập tức sinh ra cảm giác kinh sợ, sợ thì sợ, gã cũng bất chấp, lập tức xoay người chạy đi.

- Rút lui!

Trong tiếng hét lên sắc bén, gã hóa thành một đạo lưu quang màu đen, nháy mắt liền lùi lại.

Diệp Huyền thu hồi Trấn Nguyên Thạch ánh mắt bén nhọn, phất tay một cái, ba đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo, muốn chạy dễ như vậy, ít nhất cũng phải để lại chút gì đã chứ.

Trong lòng tên thủ lĩnh hắc y nhân kia kinh sợ, một chưởng đánh lui diệt huyền phi đao mà Diệp Huyền đánh ra, nhưng chỉ kéo dài một chốc như vậy, Sở Vân Phi cũng đã đuổi tới.

- Lưu thủy kiếm ý —— thiên cổ phong lưu nhân vật!

Lưu thủy kiếm bên hông của Sở Vân Phi bay thẳng lên trời, một kiếm chém ra như nước chảy về đông, kiếm quang sáng chói rạch nát trường không, lại có một loại khí tức nước chảy đi mất, anh hùng bi mộ, đánh thẳng ra.

- A!

Kiếm quang đánh ra, tên thủ lĩnh hắc y nhân kia hét thảm một tiếng, bắn ra một mảnh máu tươi, thân thể chớp lóe hai cái trên ở giữa các mái nhà, sau đó biến mất không thấy đâu nữa.

Sở Vân Phi cũng không vội vã đuổi giết, luân phiên ra tay, chém tới vài tên hắc y nhân ở phía sau.

Mấy kẻ kia chỉ là thiên võ sư tứ giai, sao có thể ngăn nổi đòn tấn công của Sở Vân Phi, kiếm quang lóe lên, hai tay hai chân đều bị chặt đứt tận gốc, ngã nhào trên đất, đau đớn kêu rên.

Bá!

Sở Vân Phi lướt đi, đuổi theo về hướng tên thủ lĩnh hắc y nhân Trương Khuê kia biến mất.

Tiếng vó ngựa vang lên từng hồi, không bao lâu sau, một đám lớn thành vệ quân đều đuổi tới, từng vị cường giả cũng lục tục đuổi tới nơi.

- Thuộc hạ Phiền Hách, tham kiếm bát vương tử điện hạ, tham kiến Diệp Huyền đại sư.

Từ sau vụ lần trước, Hứa thống lĩnh của thành vệ quân bị chém đầu, Phiền Hách liền trở thành tân thống lĩnh mới của tiểu tử điêu, sau khi nhận được tin tức thì gã liền vội vàng chạy tới đây, lo lắng nhìn về phía hai người, sau khi phát hiện hai người không có gì đáng ngại thì gã mới thở phào một hơi.

- Diệp huynh, ngươi không sao chứ? Đa tạ, nếu như lúc nãy không nhờ có ngươi thì sợ rằng ta cũng gặp nguy hiểm rồi.

Triệu Duy một bộ như vẫn còn sợ hãi, gã đánh ra vài đạo thủ quyết, bay vào trong trận bàn ở cách đó không xa, lập tức liền có từng đạo quang mang lưu chuyển, sau đó trận pháp ở dưới chân dần dần biến mất, trận bàn cổ xưa kia cũng khôi phục bình tĩnh.

Gã cầm lấy trận bàn, nhìn về phía ánh sáng ảm đạm ở phía trên, trong mắt lập tức lộ ra một tia đau lòng, đồng thời cũng cảm thấy may mắn.

Năng lượng của ngũ hành cố địa trận này, bị đối phương luân phiên tấn công như vậy, chỉ còn chưa tới một phần năm, nếu như không phải lúc sau này Diệp Huyền dẫn tên thủ lĩnh hắc y nhân kia đi thì gã bây giờ sợ là đã bỏ mạng lâu rồi.

- Nếu tính ra thì hình như ta nợ Diệp huynh ngươi hai mạng rồi.

Triệu Duy cảm khái không thôi, đồng thời cũng kinh hãi nhìn Diệp Huyền, thực lực Diệp Huyền bày ra lúc này thực là làm gã xem đủ rồi, trong lòng tới bây giờ vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.

Nhớ tới một năm trước, Diệp Huyền chỉ mới là tân sinh vừa gia nhập học viện, hôm nay lại đột phá tới địa võ sư, còn mạnh tới mức có thể sống sót dưới tay của võ tông ngũ giai, lại nhìn lại bản thân mình, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác thất bại nồng đậm.

Vèo!

Đúng lúc này, lưu quang lóe lên, Sở Vân Phi liền trở về trước mặt mọi người.

- Năng lực che giấu khí tức của đám sát thủ Ảnh Sát Môn này đúng là quá mức quỷ dị, lúc nãy chỉ mới kéo dài có mấy giây thôi cư nhiên lại để cho hắn chạy thoát, thật là đáng chết.

Sở Vân Phi cắn răng, vẻ mặt lãnh lệ, sau đó ân cần hỏi:

- Diệp Huyền đại sư, điện hạ, các ngươi có sao không?

- Chúng ta không sao hết, bất quá những cấm vệ quân bảo vệ ta thì…

Triệu Duy lắc đầu:

- Lần này cũng phải đa tạ Diệp huynh, nếu như không có Diệp huynh thì mấy người chúng ta sợ là không ai có thể sống sót rồi.
Bình Luận (0)
Comment