Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 432

Đại tướng kia cười lạnh, nghiêm giọng nói:

- Loại như ngươi mà cũng xứng để nghe tên của ta sao, ta vốn còn định để lát nữa sẽ xử trí ngươi sau, bây giờ ngươi lại tự dâng mình lên, vậy thì đừng trách ta không khách khí, người đâu, mau bắt hết lũ phản tặc này lại cho ta.

- Dạ, tướng quân!

Vài tiếng hô to vang lên, từ phía sau đội ngũ lại có ba người đi tới, khí thế trên người mỗi người đều hơn hẳn gã, giống như mấy ngọn núi lớn, ép tới mức trong lòng Chu Tuấn chấn động mãnh liệt.

Chu Tuấn biến sắc, biết rõ hôm nay sợ là phải thua thiệt lớn, nhưng vẫn cố mạnh miệng nói:

- Ta chính là tướng quân của vương quốc, thống lĩnh quân đội trú đóng ở Thiên Húc hành tỉnh, đang truy xét kẻ xấu sát hại người của phủ thành chủ, các ngươi dựa vào cái gì mà xử trí ta!

Gã bất chấp tất cả, trực tiếp chiếm lấy chữ lý trước đã. Có lý sẽ dễ nói chuyện hơn, đều là người của Lưu Vân Quốc, mặc dù đối phương là kim sư quân đoàn vương bài, nhưng gã cũng là tướng quân trấn thủ một phương, đối phương cũng không tới mức bất chấp đạo lý, không hỏi không rằng liền trực tiếp bắt gã lại đúng không?

- Dựa vào cái gì à? Chỉ dựa vào bản tướng quân họ Lý tên Dật Phong, là vương quốc tam đẳng công, Bách Thắng tướng quân do bệ hạ tứ phong, đừng nói là bắt ngươi lại, cho dù có giết chết ngươi thì cũng không ai nói gì.

Vị đại tướng Lý Dật Phong kia cười lạnh, ngữ khí vô cùng bá đạo.

Hí!

Gã vừa mới xưng tên ra thì toàn trường liền liên tục vang lên tiếng hít khí lạnh.

- Lý Dật Phong, cư nhiên chính là Lý Dật Phong tướng quân.

- Bách Thắng tướng quân của vương quốc, trước kia trong đại chiến với hỏa ô quốc, bách chiến bách thắng, không một lần thất bại, nhất cử thành danh, trở thành Bách Thắng tướng quân danh chấn vương quốc, được phong tam đẳng công.

- Mặc dù Lý Dật Phong tướng quân là đệ tử Lý gia võ huân gia tộc nổi tiếng của vương quốc, nhưng cũng không dựa vào thế lực của gia tộc mà là bắt đầu từ một binh sĩ quèn, từng bước đi lên trở thành tướng quân của kim sư quân đoàn.

Mọi người liên tục mở miệng nghị luận, ánh mắt kinh thán, thật sự là vì tên tuổi của Lý Dật Phong quá lớn, thân là một trong số các con trai của Lý lão gia tử, là vị tướng quân thanh danh hiển hách bậc nhất ở vương quốc hiện nay, hơn nữa, thực lực của gã cũng đã tới ngũ giai nhị trọng.

Người có tên, cây có bóng.

Lý Dật Phong vừa xưng tên xong thì ánh mắt của tất cả tướng sĩ dưới trướng Chu Tuấn liền lóe lên, trong lòng cảm thấy sợ hãi, giống như chuột gặp phải mèo, trong lòng run sợ.

- Lý đại tướng quân ở đây, còn không mau mau khoanh tay chịu trói.

Binh sĩ của kim sư quân đoàn cả đám ngữ khí bén nhọn, nghiêm giọng hô to, thanh âm như sấm rền, trong lúc nhất thời, tiếng binh khí rơi xuống đất leng keng không ngừng vang lên, tướng sĩ do Chu Tuấn đưa tới, ở dưới danh tiếng của kim sư quân đoàn cùng với Bách Thắng tướng quân Lý Dật Phong chấn nhiếp, căn bản không dám nghĩ tới chuyện phản kháng, tất cả đều đầu hàng ngay lập tức.

Vài tên giáo úy lưng hùm vai gấu trực tiếp đi về phía Chu Tuấn, muốn bắt gã lại.

Chu Tuấn biến sắc, lại vẫn cố gào lên:

- Cho dù ngươi có là Bách Thắng tướng quân đi nữa thì sao, dựa vào cái gì mà đòi xử trí ta, rốt cuộc ta phạm phải điều nào trong quân quy chứ? Các ngươi dám động tới ta thì dù có kiện lên tới vương thành ta cũng sẽ không bỏ qua đâu.

- Dựa vào cái gì sao? Để ta cho ngươi biết là ta dựa vào cái gì.

Trong mắt Lý Dật Phong lóe lên một tia sát khí, gã thật không ngờ, sau khi mình xưng tên ra rồi mà tên tướng quân biên phòng nho nhỏ này còn dám cãi lời mình, gã quát lạnh một tiếng, nháy mắt liền bay thẳng lên trời, tung ra một quyền thật mạnh nện xuống mặt Chu Tuấn.

Chu Tuấn biến sắc, đang định chống cự lại thì đột nhiên một cỗ võ hồn khí tức vượt xa cảnh giới của gã trực tiếp khóa chặt gã lại, trong mắt Lý Dật Phong lóe lên quang mang lạnh lẽo, sát khí dâng lên, rõ ràng, chỉ cần Chu Tuấn dám phản kháng thì sẽ đánh gã chết ngay tại chỗ, Chu Tuấn sợ tới mức cả người run lên, nào còn dám nhúc nhích nữa, ngoan ngoãn nhìn nắm đấm của Lý Dật Phong ngày càng tới gần mình.

- Bốp!

Gương mặt của Chu Tuấn hứng trọn một quyền cực mạnh, nửa bên mặt trực tiếp vặn vẹo, phun ra một búng máu xen lẫn vài cái răng, cả người bị nện văng ra ngoài, ngã đập xuống đất, kéo lê thành một đường dài mười mấy mét.

Thân hình Lý Dật Phong nhoáng lên một cái, đuổi theo Chu Tuấn sát nút, đá lên lồng ngực của gã một cước, lại đạp gã bay thẳng lên trên không, Lý Dật Phong lại dẫm hai chân xuống đất thật mạnh, bay lên theo lên không, nhảy lên phía trên của Chu Tuấn, chân phải nện xuống thật mạnh, hung hăng đạp một cước lên ngực của gã.

Chỉ nghe tiếng xương cốt vỡ răng rắc vang lên, Chu Tuấn thiếu chút nữa trợn lồi luôn cả tròng mắt ra ngoài, nội tạng bị thương, phun ra một ngụm máu tươi xen lẫn mảnh vụn nội tạng, bịch một xuống, ngã đập xuống mặt đất thật mạnh tạo thành một cái hố sâu trên đất.

- Rầm rầm rầm!

Lý Dật Phong còn chưa chịu buông tha, sau khi đáp xuống đất thì lại điên cuồng tẩn cho tên Chu Tuấn kia thêm một trận, mỗi lần đều đánh lên chỗ yếu hại, đánh cho toàn thân trên dưới của Chu Tuấn không có chỗ nào lành lặn, phun máu tung tóe khắp nơi.

- Đừng, đừng đánh nữa, van xin ngươi, đừng đánh nữa.

Chu Tuấn đau đớn cầu xin tha thứ, gã biết rõ, nếu như mình không cầu xin tha thứ thì sợ là sẽ bị đánh chết tươi, gã vốn còn cho rằng bằng vào thân phận tướng quân của mình, cho dù Lý Dật Phong không nể mặt mình thì cũng không dám làm gì mình hết, nhưng bây giờ gã mới phát hiện những gì mình nghĩ thật sự quá ngây thơ rồi, đối phương căn bản không xem một tướng quân như gã ra gì hết.

Lý Dật Phong lúc này mới châm chọc nói:

- Bây giờ biết rõ ta dựa vào cái gì rối chứ? Đường đường là một tên tướng quân, ngay cả đạo lý nắm đấm mới là chân lý mà cũng không hiểu được, lại còn muốn bẩm báo lên bệ hạ, ta nói thật cho ngươi biết, đừng nói là ta đánh ngươi, cho dù là có giết chết ngươi thì bệ hạ cũng sẽ không làm gì ta.

- Biết rồi, biết rồi.

Chu Tuấn rên rỉ nói.

Đám quân biên phòng do Chu Tuấn mang tới nhìn tướng quân của mình cư nhiên lại cầu xin người khác tha thứ như vậy, sắc mặt cả đám nhoáng cái liền đỏ bừng lên, sự kính sợ dành cho gã trước kia nháy mắt liền ầm ầm sụp đổ.
Bình Luận (0)
Comment