Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 654

- Phân!

Ánh mắt mọi người khiếp sợ, trên mặt Diệp Huyền đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt của hắn sắc bén giống như tùy thời bạo phát.

XIU....XIU... XÍU...UU!.

Mấy đạo thủ quyết bay ra ngoài, bay vào trong ba đám dịch thể ba màu kia, trong nháy mắt chúng chia lìa ra và rơi vào một góc của trận pháp luyện hóa, kế tiếp đã đông cứng lại

Màu trắng bạc là Khinh Vũ Bí Ngân, màu vàng nhạt là Đạo Ma Tinh Kim, màu xám bạc là Tinh Không Thúy Ngân, ba loại tài liệu tỏa ra hào quang sáng bóng, sạch sẽ giống như không có một tia tạp chất.

- Bách Chuyển Thối Luyện Thuật phân giải chi thuật, thủ quyết này là phân giải chi pháp, tuyệt đối là thủ pháp thượng cổ.

Vào lúc này tâm tình Lục Ly đại sư kích động sắp nổ tung.

Đám người Lê Húc chú ý tới kết quả khi Diệp Huyền chia lìa, mà Lục Ly chú ý chính là thủ pháp chia lìa của Diệp Huyền.

Thủ quyết này vô cùng cô đọng, lại có thể khống chế thủ pháp vô cùng linh hoạt, nó giống như đúc Bách Chuyển Thối Luyện Thuật phân giải chi thuật trong sách cổ ghi lại.

Thân là một gã luyện khí sư, sở dĩ Lục Ly có thể đi tới bước này hoàn toàn là vì hắn có tâm kính ngưỡng thuật luyện chi thuật cao minh thời thượng cổ.

Bởi vậy nhìn thấy Diệp Huyền thi triển Bách Chuyển Thối Luyện Thuật về sau, nội tâm của hắn, giờ phút này đã kích động căn bản nói không ra lời.

Hắn không ngờ rằng mình sinh thời có thể nhìn thấy Bách Chuyển Thối Luyện Thuật có ghi lại trong sách cổ.

Lau mồ hôi trên trán, Diệp Huyền thu hồi trận kỳ, hắn thu ba khối tài liệu vào trong tay.

Ba khối tài liệu màu sắc khác nhau, chúng còn mang theo hơi ấm và trơn bóng như mới, Diệp Huyền liếc mắt nhìn sau đó lắc đầu thở dài:

- Ba khối tài liệu này mới chiết suất 99.99%, còn chưa có đạt tới mức hoàn mỹ, thật sự là thất bại, nếu như không phải Khinh Vũ Bí Ngân rất thưa thớt, loại tài liệu tinh khiết rác rưởi này nên ném vào thùng rác.

Diệp Huyền hết sức bất mãn.

Trên thực tế sở dĩ đề luyện Khinh Vũ Bí Ngân độ tinh khiết 99.99%, đó là bỏi vì trận pháp luyện hóa chỉ là trận pháp ngũ giai, uy lực huyền hỏa cũng không phải cực kỳ cường đại.

Nếu như dùng vô tận dung hỏa của hắn luyện chế, kết quả sẽ khác hoàn toàn.

Nhưng mà nơi này là Luyện Khí Phường, hắn tuyệt đối không thể bộc lộ thiên hỏa ra ngoài.

Lời của Diệp Huyền lọt vào trong tai đám người Lục Ly đại sư lại làm bọn họ ngây ngốc.

Khốn kiếp, độ tinh khiết 99.99% còn ngại chưa đủ hoàn mỹ? Lão đại ngươi trực tiếp phân giải tài liệu từ huyền giáp đấy, cũng không phải là chiết xuất tài liệu ah.

Trong luyện khí một đạo phân giải còn khó hơn luyện chế gấp mấy lần, hắn cũng không thể hoàn toàn phân giải ra, hiện tại Diệp Huyền chẳng những phân giải ra, còn đạt tới mức tinh khiết như vậy nhưng vẫn không hài lòng.

Loại cảm giác này giống như tên ăn mày mấy trăm năm nhìn thấy bàn ăn ngon, còn chưa kịp ăn thì thức ăn đầy bàn bị người ta lật tung bàn, nguyên nhân bởi vì đồ ăn này có một chút mặn.

Cái loại cảm giác này làm cho hắn táo bạo muốn giết người.

- Ta vốn tưởng rằng Lục Ly đại sư sẽ không hứng thú với Bách Chuyển Thối Luyện Thuật, hiện tại xem ra là ta tự mình đa tình, đã như vậy tại hạ cáo từ.

Diệp Huyền thu hồi tài liệu và làm ra bộ dạng tiếc nuối, nói xong hắn muốn đi ra ngoài.

- Chậm đã.

Đột nhiên Lục Ly rống to một tiếng, hắn như ăn xuân dược nhào tới ngăn cản Diệp Huyền, đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Diệp Huyền, thần sắc giống như sắc lang gặp mỹ nữ.

- Như thế nào, chẳng lẽ các hạ muốn đánh chết ta sao? Nói thiệt cho ngươi biết, ta đã dám tới nơi này cũng không sợ ngươi động thủ.

Diệp Huyền cố ý giễu cợt một câu.

Hắn làm sao không rõ, sở dĩ Lục Ly làm như vậy là vì hắn cố ý thi triển Bách Chuyển Thối Luyện Thuật động nhân tâm của hắn mà thôi.

Trên thực tế Diệp Huyền cố ý, hắn biết rõ trên đời này không có luyện khí sư nào nhìn thấy Bách Chuyển Thối Luyện Thuật mà không động tâm.

- Khục khục, các hạ hay nói đùa, lão phu làm sao dám động thủ với các hạ chứ? Các hạ trẻ tuổi như vậy, tạo nghệ phương diện luyện khí kinh người như thế, lão phu bội phục nhất chính là người trẻ tuổi như ngươi, nếu ai dám động thủ với các hạ đó là làm khó dễ với lão phu, lão phu là người đầu tiên không tha kẻ đó.

Đôi mắt Lục Ly đảo một vòng, biết rõ bộ dạng của mình quá mức dọa người, vì vậy vuốt vuốt chòm râu, hắn làm ra vẽ chính nghĩa.

- Thật không? Đám người Lê Húc đại sư vẫn vây quanh ta đấy, xem tư thái dường như muốn bắt ta a?

Diệp Huyền giống như cười mà không phải cười nói một câu.

Lục Ly vuốt chòm râu, hắn chỉ vào đám người Lê Húc và chửi ầm lên:

- Tại sao đám người các ngươi vây quanh đại sư, hừ, thật sự thất lễ mà, lão phu đã từng nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, Luyện Khí Phường chúng ta là nơi nhiệt tình với khách, nhìn bộ dang hung thần ác sát của các ngươi, hù khách quý thì làm sao bây giờ?

Đám người Lê Húc bị chửi sắp khóc, sư tôn, không phải vừa rồi ngươi bảo chúng ta giày vò gia hỏa này hay sao?

Nhưng lời này chỉ nằm trong lòng bọn họ mà thôi, tuyệt đối không dám nói ra.

Lục Ly hung hăng thống mạ đám người Lê Húc một phen, lúc này mới nở nụ cười với Diệp Huyền:

- Ta đã quở trách bọn chúng, hai chúng ta có nên hảo hảo thảo luận chuyện vừa rồi hay không?

Nói xong hắn hồn nhiên quên đi chuyện không thoải mái lúc đó, trên mặt nở nụ cười thân thiết, trong ánh mắt tràn ngập ấm áp ôn hòa, lão đầu nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này lão giả quay đầu hoa lệ.

Hắn trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, Diệp Huyền nhìn thấy cũng phải sững sờ.

Diệp Huyền cũng không phải thật muốn rời đi, nghe Lục Ly đại sư nói như vậy, lập tức nghênh ngang ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói ra:

- Xem ngươi có thành ý như vậy, ta cố mà đáp ứng thôi.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lục Ly thấy Diệp Huyền không đi, lúc này hắn cười ha ha ngồi xuống.

Thấy mấy người Lê Húc còn ngẩn người, Lục Ly lập tức quát:

- Mấy người các ngươi còn sững sờ ở chỗ này làm gì, còn không mau ngâm trà đãi khách quý, nhớ rõ, nên mang Vân Sơn Mao Tiêm của lão phu ra đây, hôm nay lão phu muốn chiêu đãi khách quý.

- Vâng, sư tôn.

Đám người Lê Húc đã sớm có thói quen tính cách hấp tấp của Lục Ly, tính cách thay đổi bất ngờ nên vội vàng rời đi.

- Đúng rồi, không biết các hạ tôn tính đại danh? Sư thừa nơi nào?

Lục Ly nhìn về phía Diệp Huyền, mang theo một tia nghi hoặc hỏi.
Bình Luận (0)
Comment