Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 875

Đinh.

Âm thanh thanh thúy giống như tiếng rồng ngâm, vang vọng ở trong thiên địa. Trường kiếm rút ra khỏi vỏ, lại có anh đào màu tím bay khắp bầu trời, theo gió phiêu lãng.

Một ý cảnh hiu quạnh, vắng vẻ, lưu chuyển ở trong thiên địa. Cùng lúc đó, tốc độ của Đoạn Thiên Lang trong nháy mắt đã tăng mạnh.

Vèo!

Trường kiếm màu tím, giống như một ảo ảnh trong mơ, ở trong hư không chợt hiện chợt tắt, đột nhiên xuất hiện ở trước người Lỗ Tuấn.

- Thật nhanh.

Lỗ Tuấn giật mình kinh ngạc.

Ầm.

Một tiếng động vang lên. Huyền nguyên khủng khiếp, ở trước người của hắn hình thành một tấm lá chắn vô hình. Hai tay hắn giống như tia chớp vậy đột nhiên đánh ra.

Chưởng ảnh hiện ra khắp bầu trời, rậm rạp chằng chịt, rốt cuộc hóa thành một mảnh sóng đào màu đen, cuốn theo tất cả.

- Man Vương Phách Quyền... Tịch Quyển Thiên Hạ!

Ầm ầm!

Hai cổ lực lượng đáng sợ, ở trong hư không va chạm vào nhau. Sóng đào màu đen không ngừng dâng trào, lại giống như mặt biển tĩnh mịch, ẩn chứa lực lượng vô tận.

- Uy lực không tệ. Đáng tiếc, còn kém một chút.

Khóe miệng Đoạn Thiên Lang cong lên, có một tia ngạo nghễ và tự tin.

- U Mộng Chi Linh - Anh Hoa Mạn Thiên!

Choang!

Lại là một tiếng ngâm khẽ. Trên trường kiếm màu tím trong tay Đoạn Thiên Lang, lại một lần nữa bay vọt ra anh đào khắp bầu trời cây. Uy lực trường kiếm của hắn công kích, trong nháy mắt này lại tăng vọt.

Vèo!

Chưởng ảnh bốn giống như một tòa đập lớn màu đen, liều chết ngăn cản công kích của Đoạn Thiên Lang, ở trong khoảnh khắc này, trong nháy mắt bị xuyên qua. Một kiếm khí bén nhọn, từ trong đó nổ mạnh, bắn ra ngoài.

Máu tươi phóng ra, chưởng ảnh nát bấy. Trường bào trên ngực Lỗ Tuấn xuất hiện một lỗ thủng lớn bằng nắm tay. Trong lỗ thủng, một tia máu tươi, từ trong đó bắn ra ngoài.

- Đường đường là học viện Lam Quang, chẳng qua cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Giọng điệu xem thường của Đoạn Thiên Lang vang vọng ở trong trời đất này.

- Lỗ Tuấn.

- Ngươi không sao chứ?

- Gia hỏa này...

Đám người Thanh Phong, Dược lão, Đông lão, sắc mặt đều đại biến.

Lực chú ý của bọn họ đều tập trung ở trên người Lỗ Tuấn.

Nhưng vào lúc này.

Đột ngột...

- Chết cho ta!

Âm thanh lạnh như băng hoàn toàn vang vọng ở trong thiên địa. Cuồng Chiến vốn lẳng lặng đứng ở trên lôi đài. Ở trong nháy mắt khi tất cả mọi người tập trung sự quan tâm về phía Lỗ Tuấn, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu vàng, ném về phía Diệp Huyền.

- Vòng ánh sáng bất diệt... Hư Không Trảm!

Ầm ầm!

Một vòng ánh sáng màu vàng, xuất hiện ở trong thiên địa, chợt lao ra ngoài, trong nháy mắt dường như hóa thành một mặt trời kim sắc. Ánh sáng cầu vồng màu vàng, không ngừng phóng ra, nhộn nhạo xuất ra từng chấn động màu vàng, tràn ngập toàn bộ phía chân trời, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai điên cuồng chém về phía Diệp Huyền.

- Không tốt!

- Huyền Diệp mau lui lại!

Một cảnh tượng bất thình lình diễn ra, làm cho mọi người ở đây đều khiếp sợ tới mức ngây người. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra, trong thời điểm Đoạn Thiên Lang phó tông chủ của Huyền Cơ Tông và Lỗ Tuấn giao đấu, Cuồng Chiến này lại bất ngờ hạ sát thủ đối với Diệp Huyền.

Trước trường đấu võ, đám người đạo sư Thanh Phong vội vàng lao nhanh ra, nỗ lực ngăn cản công kích của Cuồng Chiến.

Chỉ là không chờ bọn họ lao ra ngoài được quá xa.

Vù vù vù.

Mấy bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt bọn họ, ngăn cản phương hướng bọn họ cứu viện.

Đó chính là ba người Lãnh Vô Tận, Tà Sát, Chu Triển Luân.

Động tác của bọn họ chỉnh tề thống nhất, hình như đã sớm đoán được phản ứng của Thanh Phong bọn họ. Ở trong thời gian nhanh nhất, ba người đã ngăn cản bọn họ.

Ầm ầm!

Hai bên đều vội vàng giao đấu. Từng người chợt lui ra khoảng mười mấy thước.

- Các ngươi...

Sắc mặt đám người Thanh Phong đột nhiên trở nên vô cùng khó coi và phẫn nộ.

Thời cơ bọn họ xuất thủ, vốn chính là chậm một nhịp. Hiện tại lại bị đám người Lãnh Vô Tận bọn họ ngăn cản như thế, còn muốn cứu viện Diệp Huyền, căn bản là chuyện không thể nào.

Cẩn thận suy nghĩ, từ lúc Đoạn Thiên Lang của Huyền Cơ Tông mới bắt đầu ra tay, đến lúc Cuồng Chiến đột nhiên trở nên hung bạo, rồi đến Lãnh Vô Tận bọn họ trong nháy mắt ngăn cản, hành động của đối phương, hết lần này tới lần khác, căn bản là sớm có có âm mưu được vạch ra từ trước.

Trong nháy mắt, trên mặt mấy người đều lộ ra thần sắc phẫn nộ thống khổ. Bọn họ lo lắng nhìn về phía chỗ của Diệp Huyền. Bọn họ nghĩ đến một thiên tài như thế, không ngờ lập tức lại phải bỏ mạng, trong lòng mấy người quả thực đau như đao cát.

Đặc biệt là Dược lão và Đông lão. Tuy rằng bọn họ và Diệp Huyền không giao lưu gì, nhưng ở cửa ải thi viết này, dĩ nhiên đã khiến cho bọn họ vô cùng thưởng thức đối với Diệp Huyền. Thậm chí bọn họ còn muốn thu nhận hắn làm đệ tử thân truyền. Thật không nghĩ tới, bọn họ ngay cả lời còn chưa kịp nói, Huyền Diệp này không ngờ lại phải bỏ mạng.

Nếu như nói Dược lão và Đông lão bọn họ là đau lòng, vậy Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch các nàng càng sợ đến hồn phi phách tán.

- Không...

Hai người trợn trừng hai mắt, kinh sợ kêu to. Nhưng bọn họ lại chỉ có thể trơ mắt nhìn vòng ánh sáng màu vàng, trong nháy mắt nuốt hết Diệp Huyền.

Oong!

Ở thời khắc chỉ mành treo chuông này, trên người Diệp Huyền đột nhiên sáng lên một mảnh ánh sáng màu vàng. Một cái áo giáp nham thạch màu vàng đất, đột nhiên xuất hiện ở trên thân thể của hắn.

Cùng lúc đó...

Vèo!

Một cánh chim màu tím nhạt, đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Diệp Huyền. Lôi quang màu xanh tím điên cuồng phun ra. Diệp Huyền phóng lên cao, nhanh như tia chớp.

Ở trong lúc lao lên trời, đồng thời Diệp Huyền còn hung hăng đám người La Thành và Trương Liệt đang ở bên cạnh ra.

Ầm ầm!

Tiếng nổ mạnh thật lớn vang vọng thiên địa.

Trước mắt bao nhiêu người, một vòng ánh sáng màu vàng hung hăng đập vào phía dưới nền đất. Nham thạch nát bấy, bụi bặm tràn ngập. Một sóng trùng kích kinh người, ở chỗ Diệp Huyền đứng thẳng lúc trước nhộn nhạo tản lên.

- Phụt!

Trong tiếng máu tươi điên cuồng phun ra, chỉ cần là học viên ở trong phạm vi mười thước, tất cả đều bị sóng công kích này chấn động bay ra ngoài. Mỗi một người đều chật vật không chịu nổi.

Càng có tiếng xương cốt thanh thúy vỡ vụn, vang lên ở trên người mỗi người.

Phóng tầm mắt nhìn lại, vòng ánh sáng màu vàng rơi xuống đất, hơn mười người học viên ngã xuống ngổn ngang. Mỗi một người đều lộ ra vẻ thống khổ đau thương. May mắn chính là, cũng không có người học viên nào thương vong.

- Huyền Cơ Tông!

Đám người Lỗ Tuấn trừng mắt. Mỗi một người lộ ra ánh mắt đỏ đậm, gầm thét giận dữ lao ra.

Đê tiện, quá hèn hạ.
Bình Luận (0)
Comment