Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1130

Nếu như nhìn Diệp Huyền đào tẩu, hơn nữa truyền tin tức cho Tiêu gia, Úy Trì Kiệt đại nhân biết được thì mình không may.

- Tiểu tử đứng lại...

Mạc Thiên Sơn tức giận, hắn phóng thích kết giới nhị trọng, chỉ trong nháy mắt có lực lượng vô hình bao phủ Diệp Huyền vào trong.

Oanh!

Đồng thời trong tay hắn chiến đao rồi đột nhiên hóa thành một đạo vô hình đao khí, hướng Diệp Huyền tịch cuốn tới, thế tới hung mãnh.

Mãnh liệt kết giới chi lực, như là vũng bùn đem Diệp Huyền bao bọc vây quanh, hơn nữa không ai Thiên Sơn đao mang công kích, Diệp Huyền hình như tràn đầy nguy cơ.

Thời khắc mấu chốt, đột nhiên cán chim sau lưng hắn chấn động, thân thể hắn chấn động trên hư không hai cái đã thoát được Mạc Thiên Sơn trói buộc, đồng thời tránh né đao mang và thoát đi xa.

- Cái gì?

MạcThiên Sơn chấn động, hắn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh trên trán, hắn không kịp cân nhắc Diệp Huyền làm cách nào tránh được kết giới trói buộc, thân thể hắn biến mất và đuổi theo Diệp Huyền.

- Đi chết đi.

Đồng thời hắn gầm lên giận dữ, hai tay cầm lấy chiến đao, khí thế toàn thân như cầu vồng và toàn lực thúc dục chiến đao, một đao mang cực lớn xuất hiện trong thiên địa, nó giống như ngọn núi lớn áp lên Diệp Huyền.

Đao khí như cầu vồng quét qua tất cả.

Không tốt, Diệp Huyền quá sợ hãi, hắn vội vàng thúc dục Trấn Nguyên Thạch trong trữ vật giới chỉ, chỉ thấy hòn đá màu đen xuất hiện, nó quay tròn đón gió bành trướng và va chạm với đao quang.

Oanh oanh!

Tiếng nổ mạnh vang vọng hư không, hư không chấn động xuất từng gợn sóng, đao khí thông thiên chém Trấn Nguyên Thạch to như ngọn núi quay tròn bay ra xa, ngay sau đó đao khí cũng chém thẳng vào Diệp Huyền.

- Hạo Quang Đại Thiên Kính.

Đối mặt với nguy cơ trước mắt, trong tay Diệp Huyền xuất hiện gương đồng phong cách cổ xưa, hồn lực cường đại thúc dục, trong gương đồng bắ n ra một đám sương mù ngăn cản đao khí đánh tói.

Hạo Quang Đại Thiên Kính vốn có thể phản xạ tất cả công kích nhưng vì tu vi Diệp Huyền quá thấp nên chỉ có thể ngăn cản đao khí tập kích, lúc này hào quang vỡ ra nhanh chóng.

Diệp Huyền phun ra một ngụm máu tươi, hắn bay ngược về phía sau.

Cái gì, lại bị tiểu tử này ngăn cản?

Vẻ mặt Mạc Thiên Sơn không dám tin tưởng, bỗng dưng hai mắt mở to, một tên Vũ Vương thất giai nhất trọng lại ngăn cản một kích toàn lực của Vũ Hoàng bát giai nhị trọng, nội tâm hắn chấn động rất mạnh, trong nháy mắt cảnh tượng khó tin diễn ra.

- Bảo vật, trong tay kẻ này có bảo vật gì mà công hiệu như vậy?

Cuối cùng hắn cũng quy kết vào Hạo Quang Đại Thiên Kính trong tay Diệp Huyền, gương mặt mang theo tham lam.

- Mạc Thiên Sơn.

Đúng lúc này Diệp Huyền cao giọng quát.

Mạc Thiên Sơn không tự chủ được ngẩng đầu.

Đôi mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm về phía trước, dường như là đôi mắt tử thần, nó lạnh như băng, không hề sáng bóng làm thân thể hắn không tự chủ mà rùng mình.

Ông!

Đồng tử bắ n ra hào quang sáng ngời, còn có hồn lực chấn động vô hình quét qua tất cả.

Nội tâm Mạc Thiên Sơn hơi chấn động, trước mắt tối sầm, trong nội tâm kêu to không tốt, là hồn thức công kích, tiểu tử này lại là luyện hồn sư.

Nội tâm hắn vô cùng kinh hãi, thân thể vội vàng lui về phía sau, đồng thời vận chuyển huyền nguyên làm cho mình khôi phục tinh thần.

Hai mắt hắn vừa khôi phục bình thường đã nhìn thấy ngọn núi lớn xuất hiện trên đỉnh đầu và áp xuống, đồng thời thiếu niên đang chạy trốn không lui mà tiến tới, một tay cầm một gương đồng phong cách cổ xưa tỏa ra hào quang sáng chói, tay kia cầm một thanh trọng kiếm, trọng kiếm mang theo lôi quang đáng sợ.

Ánh mắt Mạc Thiên Sơn biến thành dữ tợn, nói thầm:

- Hảo tiểu tử, ngươi còn dám quay đầu trở lại, nếu ngươi chạy trốn thục mạng nói không chừng có hi vọng trốn thoát, nhưng ngươi lại muốn quay đầu giết ta, ngươi đang tự tìm đường chết.

Nội tâm Mạc Thiên Sơn biến thành âm lãnh, đỉnh đầu hắn xuất hiện một đám mây đen, mây đen chính là võ hồn của hắn, nó vừa xuất hiện đã dung hợp với chiến đao, một đao sáng ngời như tuyết lập tức tỏa ra hào quang màu xám và chém vào Trấn Nguyên Thạch của Diệp Huyền đang áp xuống.

Chỉ nghe tiếng nổ mạnh vang lên, Mạc Thiên Sơn dung hợp võ hồn cho nên thực lực tăng nhiều, trong nháy mắt hắn chém Trấn Nguyên Thạch bay ra ngoài, rồi sau đó chiến đao trong tay hắn không ngừng chém vào Diệp Huyền, đao khí chém nát hào quang từ gương đồng và Tài Quyết Chi Kiếm công kích.

- Tiểu tử, chết đi!

Mạc Thiên Sơn không do dự, ánh mắt hắn bắ n ra hàn quang hung ác, lúc chiến đao hắn sắp chém xuống lại cảm nhận sau lưng có nguy cơ.

Cảm giác nguy cơ vô cùng đáng sợ, đáng sợ tới mức Mạc Thiên Sơn căn bản không cách nào bỏ qua, hắn dám khẳng định nếu mình dám hạ đao xuống thì bản thân phải chết không thể nghi ngờ.

Nghĩ tới đây Mạc Thiên Sơn bất chấp đánh chết Diệp Huyền, hắn vội vàng xoay đao ngăn cản.

Oanh phanh!

Mạc Thiên Sơn cảm giác lực lượng kh ủng bố áp tới, hắn phun ra một ngụm máu tươi, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn sang và cả kinh nói:

- Lại là ngươi, làm sao lại như vậy? Ngươi chỉ là Vũ Hoàng nhất trọng, căn bản không thể tổn thương ta, không đúng, là trận pháp...

Trong giây lát hắn phát hiện Tô Tú Nhất đang động thủ với hắn đứng trên trận bàn, không chỉ như thế, bốn người còn lại cũng đứng trên trận bàn, khí tức dung hợp với nhau tạo thành một thể.

Tô Tú Nhất một kích đắc thủ và liên tục tiến công, huyền nguyên cường đại không ngừng nện vào Mạc Thiên Sơn, Mạc Thiên Sơn cảm giác mình như lâm vào đại dương mênh mông, trên người xuất hiện rất nhiều vết thương.

Mạc Thiên Sơn kinh sợ, đáng chết, cuối cùng là trận pháp gì lại có thể gia tăng thực lực đối phương mạnh như thế?

Mạc Thiên Sơn cảm giác được trận pháp gia tăng thực lực Tô Tú Nhất lên đâu chỉ gấp vài lần, hắn căn bản không ngăn được.

Hắn không biết tu vi Tô Tú Nhất cách bát giai nhị trọng một bước, hơn nữa có Ngũ Hành Thiên Cương trận, đạt được lực lượng của Cát Phác Tử, Cửu Trần, Dược lão và Đông lão tăng thêm, trừ lĩnh ngộ kết giới và võ đạo không bằng đối phương, bất kể là huyền nguyên hay uy lực đều không kém gì Mạc Thiên Sơn.

Đương nhiên, nếu như không phải Diệp Huyền dẫn dắt lực chú ý của Mạc Thiên Sơn, đám người Tô Tú Nhất không có cơ hội thông qua lực lượng Ngũ Hành Thiên Cương trận dung hợp với nhau.

Nhìn thấy Tô Tú Nhất ngăn chặn Mạc Thiên Sơn, trong mắt Diệp Huyền sinh ra hào quang sáng ngời, hắn lại thi triển huyễn cấm chi nhãn.

- Mạc Thiên Sơn.

Hắn quát một tiếng, lực lượng chấn động vô hình bạo phát ra ngoài.

Mạc Thiên Sơn chóng mặt.

Oanh!

Tô Tú Nhất nắm lấy cơ hội, đột nhiên chém một kích, trên ngực Mạc Thiên Sơn xuất hiện vết máu và máu tươi bắn tung tóe.
Bình Luận (0)
Comment