Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 147

Chu Hoa Dung bên này cũng kích động tới mức toàn thân run rẩy:

- Ta cư nhiên tham gia vào luyện chế đan dược tam phẩm, ông trời ơi, ngươi không đùa với ta đấy chứ?

Huyền thức của hai người cơ hồ đã dùng sạch trơn không sót lại chút nào, nhưng thân thể lại không hề thấy mệt mỏi, ngược lại còn vô cùng hưng phấn, giống như có thể tiếp tục luyện chế thêm mấy lần nữa vậy.

Diệp Huyền đi tới bên khay đan, cầm lấy đan dược, nhìn thoáng qua rồi cau mày nói:

- Sao độ thuần khiết lại thấp như vậy? Luyện chế ra thứ rác rưởi thế này mà các ngươi còn dám kêu la?

- Cái gì? Chẳng lẽ độ thuần khiết rất thấp sao? Không đúng, chín viên đan dược này tròn đều, hương khí tươi mát nhu hoà, ít nhất cũng phải là đan dược trung phẩm có độ thuần khiết ít nhất là bảy mươi phần trăm chứ.

Hai người cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng chạy tới chỗ cái khay, vừa xem xét một cái thì tròng mắt thiếu chút nữa đều lồi ra:

- Huyền thiếu, ngươi nói giỡn sao, đây là đan dược thượng phẩm có độ thuần khiết hơn tám mươi phần trăm kia mà, độ thuần khiết cỡ này còn thấp sao?

- Thượng phẩm đan dược thì sao?

Diệp Huyền trợn mắt nhìn.

- Trước kia khi ta luyện chế, chỉ cần không phải đan dược cực phẩm thì tất cả đều quăng vào đống rác.

Phụt!

Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung nghe Diệp Huyền nói vậy thì thiếu chút nữa phun máu, lão đại à, ngươi có biết đan dược cực phẩm là khái niệm gì hay không? Luyện dược sư bình thường có luyện chế ra mười lò cũng chưa chắc đã có thể xuất hiện một lò, bình thường chỉ đan dược thượng phẩm vừa xuất hiện một cái là đủ để khiến cho người ta điên cuồng tranh giành rồi.

Bản thân Hoa La Huyên đã luyện chế qua không biết bao nhiêu trùng huyền đan tam phẩm, nhưng chưa hề luyện ra được một viên cực phẩm nào, thượng phẩm cũng chỉ mới được có bảy tám viên mà thôi.

Hôm nay một lần luyện chế ra được tới ba viên thượng phẩm, cư nhiên còn bị Diệp Huyền mắng là rác rưởi, khiến cho trái tim của lão thiếu chút nữa nổ luôn rồi.

Nhưng ngẫm lại thì cả quá trình luyện chế lúc này mình đều tiến hành theo chỉ đạo của Diệp Huyền, nếu như không có Diệp Huyền thì mình còn không luyện chế ra được ba lò đan dược này rồi, lão lập tức câm nín không còn gì để nói.

Vị đại gia này nhất định không phải con người, không thể so đo với hắn. Lão chỉ có thể âm thầm tự an ủi bản thân như vậy mà thôi.

- Được rồi, đan dược thượng phẩm thì đan dược thượng phẩm vậy, huyền thức của ta bây giờ thật sự quá thấp, vẫn không thể trực tiếp tiến hành chiết xuất đan dược tam phẩm được, miễn cưỡng dùng đỡ đi vậy.

Diệp Huyền thu hồi chín viên đan dược, vẻ mặt của hắn vẫn còn hơi bất mãn, giống như việc phải dùng một viên đan dược thượng phẩm chính là khinh nhờn hắn không bằng.

Đối với chuyện này, Hoa La Huyên và Chu Hoa Dung đã sớm không còn sức mà nói gì nữa.

- Được rồi, hai người các ngươi nghỉ ngơi một chút đi, Hoa hội trưởng, cho ta mượn một phòng trị liệu đi, ta cần trị liệu cho phụ thân của ta.

Diệp Huyền thản nhiên nói.

- Huyền thiếu, sau này ngươi cứ trực tiếp gọi tên của ta là được rồi, gọi ta là hội trưởng thế này tại hạ thật sự sợ hãi.

Trải qua lần luyện chế khi nãy, Hoa La Huyên đã triệt để bội phục Diệp Huyền rôi, cho nên nghe đối phương gọi lão là Hoa hội trưởng thì lão liền cảm thấy không được tự nhiên.

Rất nhanh, Diệp Huyền mang theo phụ thân đi tới phòng trị liệu của hiệp hội luyện dược sư.

- Huyền nhi, thực lực của ta thật sự có thể khôi phục được sao?

Cho dù đã sắp bắt đầu trị liệu tới nơi, nhưng Diệp Triển Vân vẫn cảm thấy không dám tin, nên thì thào hỏi.

Diệp Triển Vân đã từng được xem là đệ nhất thiên tài của gia tộc, hơn hai mươi tuổi đã là cường giả địa võ sư nhị trọng, nên nỗi đau khổ và mất mác mà trong lòng của y phải gánh chịu quả thực là người thường khó mà tưởng tượng được.

Giống như một vị hoàng đế đứng trên vạn người, trong vòng một đêm lại trở thành một tên ăn mày thấp hèn, loại chênh lệch như trời với đất thế này, đủ để khiến cho người bình thường phải phát điên.

Cho dù tâm chí của Diệp Triển Vân có kiên định hơn nữa thì cũng đã phải mang theo nỗi dày vò qua bao năm tháng.

Tuy rằng đã nhiều năm trôi qua, y gần như đã quen với việc mất đi lực lượng, nhưng khi Diệp Huyền nói với y rằng vẫn còn hy vọng khôi phục thì y cũng hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

Diệp Triển Vân lúc này giống như một đứa nhỏ vậy, trong lòng lo lắng không yên, mang theo một chút hy vọng, nhưng rồi lại sợ hãi tia hy vọng kia sẽ tan biến.

- Phụ thân, chỉ cần ta nói được thì đương nhiên là có thể làm được, hơn nữa ngươi cho rằng còn có thể có thứ gì xấu hơn tình hình của ngươi bây giờ sao?

Diệp Huyền sao có thể không nhìn ra là phụ thân của mình đang bất an, bèn mở miệng nói.

Những lời này lập tức khiến cho Diệp Triển Vân tỉnh táo lại.

Đúng vậy, mặc kệ thành công hay thất bại cũng vậy, cùng lắm thì cứ tiếp tục như bây giờ mà thôi, còn có chuyện gì có thể tệ hơn so với tình trạng của mình bây giờ nữa đâu? Nếu đã vậy thì mình còn lo sợ gì nữa.

Nghĩ như vậy, cho nên Diệp Triển Vân nhanh chóng lấy lại tỉnh thần, mỉm cười:

- Huyền nhi, nói đi, ta phải làm những gì đây?

Thái độ này của Diệp Triển Vân ngược lại hơi khiến cho Diệp Huyền kinh ngạc đôi chút.

Xem ra năm đó phụ thân có thể trở thành đệ nhất thiên tài của Diệp gia cũng không phải chỉ có hư danh mà thôi, chỉ với phần tâm tính này của y, người bình thường rất khó mà sánh bằng.

- Phụ thân, ngươi chuẩn bị xong chưa?

- Rồi!

- Được rồi, trước tiên uống viên liệt mạch đan này trước đi!

Dưới sự nhắc nhở của Diệp Huyền, Diệp Triển Vân không chút do dự uống viên liệt mạch đan vừa luyện chế ra.

Phụt!

Viên liệt mạch đan kia vừa xuống bụng của y thì y liền phun ra một búng máu tươi.

Chỉ thấy mặt mũi của Diệp Triển Vân lộ ra vẻ thống khổ, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, trên hàm răng trắng noãn chỉ toàn là bọt máu, cơ nhục toàn thân đều bắt đầu co rút.

Công hiệu của liệt mạch đan chính là khiến cho kinh mạch của võ giả địa võ sư chủ động vỡ ra từng lỗ khi bị tẩu hoả nhập ma để điều tiết huyền khí.

Còn bản thân Diệp Triển Vân tuy rằng từng là cường giả địa võ sư, nhưng công lực đã mất hết từ lâu rồi.

Liệt mạch đan tam phẩm vừa vào trong bụng của y thì kinh mạch toàn thân vốn đã bị đứt đoạn lâu năm mà xoắn lại một chỗ của y lập tức bị xé rách ra cực nhanh.

Loại đau đớn như xé rách miệng vết thương cũ đã lành ra một lần nữa này, kh ủng bố tới mức khiến cho người ta khó mà chịu nổi.
Bình Luận (0)
Comment