Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 1597

Long Ma Khải Giáp to nhỏ có thể căn cứ hình thể người luyện hóa thay đổi, trên áo giáp, đều có khắc phù văn cùng cấm chế thần bí.

Những phù văn cấm chế này, có người nói đều là đại năng viễn cổ triển khai, ở thời đại hiện nay đã thất truyền, không có ai có thể phục chế.

Diệp Huyền đi mấy bước, không có cảm giác đến bất kỳ khó chịu nào, Long Ma Khải Giáp nhẹ như không có vật gì, thiếp ở trên người hầu như không cảm giác được bất kỳ xúc giác, phảng phất như mặc vào một tầng quần áo mỏng manh, không ảnh hưởng hành động chút nào, mà trên mặt tuy có bao trùm, thế nhưng hô hấp cùng tầm mắt cực kỳ rõ ràng, một chút cũng không có bị che đậy.

Không chỉ như thế, thời điểm Diệp Huyền sử dụng Huyền Thức cùng thần thức, Huyền Thức cùng thần thức ở trong quá trình xuyên thấu Long Ma Khải Giáp không cảm giác được một chút trở ngại, cực kỳ như thường.

Cheng!

Rút ra Tài Quyết Chi Kiếm, Diệp Huyền ở trên cánh tay mình chém một hồi, thanh âm kim thiết giao nhau vang lên, ánh chớp phun ra, trên áo giáp lông tóc không tổn hại, mà lực lượng sấm sét xuyên thấu cũng bị suy yếu rất lớn, cuối cùng rơi vào trên người Diệp Huyền chỉ có nguyên bản một phần năm.

- Lực phòng ngự thật đáng sợ.

Diệp Huyền cảm thán, Long Ma Khải Giáp này không hổ là áo giáp tiếng tăm lừng lẫy nhất Huyền Vực, này vẫn đúng là không phải không có đạo lý, năng lực ngăn cản một phần năm, coi như là Vũ Đế nhất trọng đỉnh phong, cũng dám khiêu khích cường giả nhị trọng.

Mình có bảo vật bảo mệnh như thế, năng lực sinh tồn sẽ tăng lên rất nhiều.

Diệp Huyền hơi chuyển động ý nghĩ một chút, vèo một tiếng, thu lại Long Ma Khải Giáp, ánh mắt rơi vào bốn bộ Long Ma Khải Giáp còn lại.

Bảo vật tốt như vậy, mình tự nhiên không thể lãng phí, đương nhiên tiền đề là tiêu trừ hết cỗ khí tức thần bí kia.

Hắn sử dụng tới Vô Tận Dung Hỏa, bao phủ lại bốn bộ Long Ma Khải Giáp, quả nhiên ở trên bốn bộ Long Ma Khải Giáp này đều cảm nhận được khí tức thần bí ấy, ở dưới Diệp Huyền toàn lực loại trừ, sau một nén nhang, khí tức thần bí trên bốn bộ Long Ma Khải Giáp kia cũng đã biến mất hầu như không còn.

- Là thời điểm gặp gỡ Phách Thương Vũ Đế a.

Sau khi quét sạch sành sanh bảo khố của Đấu Vũ Hội, lúc này Diệp Huyền mới hài lòng rời đi đại điện.

Đột nhiên, Diệp Huyền như nghĩ tới điều gì, lại xoay người trở lại trong đại điện, chỉ chốc lát sau, hắn mới lần thứ hai lướt ra, ẩn núp về phía Phách Thương Vũ Đế.

Giờ khắc này toàn bộ tổng bộ của Đấu Vũ Hội một mảnh lặng lẽ, vẫn chưa có người nào phát hiện bảo khố của tổng bộ đã bị cướp sạch, bởi vì trước đó Phách Thương Vũ Đế đại phát thần uy, một ít trưởng lão hạch tâm biết tổng bộ bình yên vô sự thậm chí dồn dập tiến vào mộng đẹp.

Gần đây bởi vì sự tình Diệp Huyền, bọn họ thực sự là quá mệt nhọc.

Trong đêm tối, Diệp Huyền hầu như vào chỗ không người, rất nhanh liền đi tới trong đình viện của Phách Thương Vũ Đế.

Toàn bộ đình viện một mảnh lặng lẽ, chỉ có tiếng dế kêu tình cờ vang lên, đánh vỡ đêm đen yên tĩnh.

Diệp Huyền dùng thần thức khóa chặt vị trí của Phách Thương Vũ Đế, thân hình đột nhiên nhào ra ngoài.

- Người nào?

Phách Thương Vũ Đế ở trong nháy mắt Diệp Huyền lao ra thức tỉnh, hai mắt mở to, bắn ra hai đạo tinh mang giống như lôi điện, như tiếng sấm gầm lên vang vọng toàn bộ Đấu Vũ Hội.

Nhưng mà hắn nhìn thấy, là một đôi mắt lạnh lùng vô tình, một luồng hồn lực gợn sóng vô hình trong nháy mắt đi vào đầu óc của hắn, lực lượng đáng sợ ở trên linh hồn của hắn nổ tung.

- A!

Phách Thương Vũ Đế hét thảm một tiếng, hồn lực xung kích đáng sợ như thế, khiến cho trong đầu của hắn trong nháy mắt hiện ra bóng người Diệp Huyền.

Làm sao có khả năng? Tổng bộ của Đấu Vũ Hội được hội trường đại nhân bố trí trận pháp bao phủ, tiểu tử kia làm sao sẽ xông tới?

Phách Thương Vũ Đế căn bản không hiểu Diệp Huyền tại sao có thể lặng yên không một tiếng động xông đến tổng bộ của Đấu Vũ Hội, nhưng giờ khắc này hắn không nghĩ được nhiều như thế, hắn ở trong đau đớn kịch liệt cắn răng, vội vàng phóng thích Võ Hồn của mình ra, tuy không nhìn thấy Diệp Huyền tồn tại, nhưng cũng dựa vào Huyền Thức nhận biết liều lĩnh đâm về phía trước một thương.

Ầm!

Trường thương màu đen khuấy lên hư không, xuyên thấu hư không ra một vết nứt nhỏ bé, mũi thương đáng sợ bạo lướt về phía trước, mang theo khí thế quyết chí tiến lên.

- Keng!

Tiếng nổ đùng đoàng vang lên, Phách Thương Vũ Đế cảm giác mình như đâm trúng một khối sắt thép cứng rắn, trong lòng hắn nhất thời đại hỉ.

Vù!

Hai tay hắn cầm chuôi thương cấp tốc khuấy lên, trường thương màu đen như con thoi điên cuồng xoay tròn, mang theo một luồng lực lượng xuyên thấu đáng sợ đâm về phía trước, tuy Diệp Huyền đột nhiên tập kích làm cho linh hồn của hắn chịu đến thương tích rất lớn, nhưng hắn cũng bắn trúng Diệp Huyền, bây giờ chỉ cần hắn liều lĩnh để Diệp Huyền trọng thương, chờ hắn phát động trận pháp liền có thể thắng.

Lực lượng kinh khủng ở trên mũi thương bạo phát, Phách Thương Vũ Đế nghĩ trường thương của mình sẽ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng làm hắn kinh hãi chính là, mặc cho hắn dùng sức như thế nào, trường thương của hắn phảng phất như đâm trúng một khối sắt thép, làm sao cũng không cách nào đi tới mảy may.

Linh hồn xung kích biến mất, lúc này thị lực của Phách Thương Vũ Đế cũng rốt cục khôi phục lại, sau đó hắn liền nhìn thấy Diệp Huyền đứng ở trước mặt mình trên người mặc một bộ áo giáp màu đen, hắn đem hết toàn lực triển khai mũi thương, thậm chí ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.

Trong lòng Phách Thương Vũ Đế lướt qua một tia sợ hãi, lực phòng ngự của Diệp Huyền đã nằm ngoài dự đoán của hắn, một đòn toàn lực của mình ngay cả giáp bảo vệ của đối phương cũng không đánh tan, vậy còn đánh cái rắm, đánh tiếp nữa mình chỉ có một con đường chết.

Thân thể nhún người nhảy lên, Phách Thương Vũ Đế thôi thúc trận văn bốn phía, muốn dựa vào hội trưởng lưu lại trận pháp tiêu diệt Diệp Huyền, nhưng vào lúc này, một bóng đen từ trên đầu Diệp Huyền phút chốc bay ra, dĩ nhiên hóa thành một người cầm chiến đao, oanh… một đao bổ vào Võ Hồn trên đỉnh đầu của hắn.

- A!

Đau đớn kịch liệt để Phách Thương Vũ Đế không nhịn được kêu lên thảm thiết, trong phút chốc ngay cả khí lực thôi thúc trận văn cũng không có, một luồng hồn lực xung kích vô hình lần thứ hai đi vào đầu của hắn, đầu óc của Phách Thương Vũ Đế ngây ngất, xì xì, một thanh trọng kiếm màu đen trong nháy mắt đâm vào lồng ngực, cắn nát trái tim của hắn.
Bình Luận (0)
Comment