Huyền Thiên Tôn Đế

Chương 20


Võ giả có thiên phú cao hơn nữa, nếu muốn trùng phá một đạo huyền mạch đều cần phải khổ tu qua năm này tháng nọ mới được, tên Diệp Huyền này chỉ cần một ngày liền trùng phá một cái, thậm chí cách đạo tiếp theo chỉ còn một bước ngắn, tốc độ này đã là hiếm có trên đời, đủ để cho đám được gọi là thiên tài trong vương quốc lấy chết tạ tội rồi, Diệp Huyền này cư nhiên còn bảo chậm, quả thật hết nói nổi.

Mở hai mắt ra, Diệp Huyền liền nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng to như hai cái đèn lồ ng đang nhìn chằm chằm vào mình, đáng sợ không sao tả siết.

Diệp Huyền vô thức đạp ra một cước, phạch một tiếng chợt nghe một tiếng kêu thảm quen thuộc vang lên, tên mập Trần Tinh cùng phòng thì r3n rỉ bò dậy.

- Diệp Huyền, ngươi ra chân cũng ác thật đấy.

Trần Tinh xoa ngực, thịt trên mặt cũng xoắn hết cả lại.

Diệp Huyền tức giận nói:
- Ai kêu ngươi tự dưng mò tới trước mặt ta làm gì, ngươi không biết người doạ người sẽ doạ chết nhau à?
Chỉ thấy hai mắt của Trần Tinh đỏ hoe lên như mắt thỏ, tơ máu vằn vện, rõ ràng là cả đêm không ngủ.


- Ta đây không phải là đang xem ngươi tu luyện à, là nhất thời tò mò thôi, ngươi khi nào thì có kiên nhẫn dữ vậy, cư nhiên tu luyện suốt cả đêm.

Diệp Huyền trước kia luôn tự ti cam chịu, rất ít khi nhìn thấy hắn tu luyện, lại càng đừng nói tới chuyện tu luyện cả đêm thế này, khiến cho Trần Tinh cảm thấy giống như gặp phải người ngoài hành tinh nên mới tò mò ngồi cả đêm nhìn Diệp Huyền tu luyện.

- Xế, đây đã là gì, nhớ năm đó bản thiếu gia bế quan tu luyện, mỗi lần bế quan đều phải ba tháng, đến một ngụm nước cũng không uống.

Trần Tinh nhìn Diệp Huyền với vẻ khinh bỉ:
- Ngươi ấy hả? Ha ha, tỉnh lại giùm ta đi, nếu như ngươi có thể bế quan ba tháng thì ta đây cũng có thể bế quan ba năm đây này.

Diệp Huyền cười cười, trong cả học viện này, người có thể nói chuyện hợp ý với hắn vốn chẳng được mấy ai, người duy nhất có quan hệ không tệ với hắn cũng chỉ có tên bạn cùng phòng Trần Tinh này, vốn dĩ chính là bạn chơi từ nhỏ tới lớn cùng nhau, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hơn nữa từ nhỏ mặc kệ là khi mình được gọi là thiên tài, hay về sau bị gọi là phế vật, gã đều như cũ không đổi.

Cũng vì điều này cho nên dù đã trọng sinh, nhưng cảm giác của Diệp Huyền đối với hắn vẫn không tệ.

- Nhìn mắt của ngươi đỏ như mắt thỏ kìa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi.

- Nghỉ ngơi?
Trần Tinh trợn mắt nhìn Diệp Huyền,
- Diệp Huyền, không phải là ngươi quên rồi chứ, hôm nay chính là khoá vũ kỹ của La giáo quan đấy, dám trốn khoá của hắn thì ngươi cứ đợi chết đi, dù có chạy đến chân trời góc biển hắn cũng sẽ tìm ra ngươi, khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

- Hả, La giáo quan?
Diệp Huyền nhớ lại, La giáo quan này là giáo quan võ sư chỉ đạo bọn họ tu luyện, nghe nói trước kia hắn là quan quân của đế quốc, trong một lần chiến đấu cùng nước láng giềng đã bị trọng thương, cho nên chỉ có thể xuất ngũ.

Advertisements
Người này dạy học vô cùng nghiêm khắc, bị gọi là giáo quan mặt lạnh, quan trọng nhất là vị La giáo quan này vô cùng có trách nhiệm, sẽ không bởi vì thân phận và thiên phú của học viên mà phân biệt đối xử, vô cùng công chính, nếu như là khoá khác thì Diệp Huyền thích thì có thể không đi, nhưng khoá tu luyện này thì hắn lại không thể trốn được.

Dù sao lúc nãy vừa mới đả thông được đạo huyền mạch thứ hai, đúng lúc hắn cũng cần củng cố một chút, khoá hôm nay trùng hợp trúng ý của hắn.


- Nhịn cả đêm, đói chết ta rồi, đi, chúng ta đi ăn điểm tâm đi.

Trần Tinh kéo Diệp Huyền đi về phòng ăn.

Trong phòng ăn, người đến người đi vô cùng náo nhiệt, vài tên học viên nhìn thấy Diệp Huyền thì nhịn không được đứng ở đằng xa chỉ trỏ.

Trần Tinh mới đầu chỉ cảm thấy nghi hoặc không thôi, bất quá sau khi nghe được nội dung bàn tán của mấy người kia với nhau thì không khỏi trợn mắt há mồm.

- Diệp Huyền, hôm qua ngươi ở huấn luyện quán dạy cho tên tiểu tử Vương Việt kia một bài học nhớ đời thật à? Ngươi khi nào thì trở nên lợi hại như vậy?
Diệp Huyền bĩu môi:
- Không phải ta lợi hại mà là tên tiểu tử kia quá vô dụng mới đúng, thứ rác rưởi như vậy tới một tên ta diệt một tên, tới mười tên ta diệt cả mười.

Trần Tinh kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, gã cảm thấy Diệp Huyền hôm nay dường như có điểm khác với Diệp Huyền mà gã đã từng quen biết, khí phách, tự tin, cao ngạo hơn rất nhiều, bất quá gã thích.

- Ha ha, nói cũng đúng, loại như tên Vương Việt kia quả thực rác rưởi, có tới một trăm tên cũng không phải đối thủ của ta, làm bạn cùng phòng với tam thiếu gia Trần gia ta đây ngươi có thể đánh bại hắn cũng là việc đương nhiên thôi.

Trần Tinh không quên dát vàng lên mặt mình, sau đó cười ha hả, bất quá tiếp theo gã lại nhịn không được mà nhắc nhở Diệp Huyền:
- Diệp Huyền, tên tiểu tử Vương Việt kia không đáng sợ, nhưng ta nghe nói hắn còn có vài đường ca đường tỷ, biểu ca biểu tỷ cũng đang theo học ở học viện của chúng ta, tất cả đều ở ban cao cấp, bất quá ngươi đừng lo, mập mạp ta đây dù gì cũng là tam thiếu gia Trần gia, Vương gia đại thế lớn, nhưng Trần gia ta cũng không phải dễ trêu, nếu như bọn chúng dám tìm tới kiếm chuyện với ngươi chọc ta nổi giận thì ta gọi một đội binh mã trong phủ tới diệt sạch bọn chúng.


Diệp Huyền vỗ vỗ vai mập mạp, biết rõ đối phương đang lo cho hắn, ánh mắt mang theo ý cười nói:
- Ngươi yên tâm đi, tên tiểu tử Vương Việt kia coi như xong rồi, nếu như còn dám tới kiếm chuyện với ta thì ta sẽ để hắn chết càng khó coi hơn.

Giọng của hắn không lớn, nhưng lại có một loại tự bễ nghễ hết thảy, như thần long nhắc đến một con kiến hôi, cao cao tại thượng.

Nghe xong lời này, trong lòng Trần Tinh chấn động không thôi, đưa mắt nhìn Diệp Huyền, thầm nghĩ: Huynh đệ của ta quả thực đã khác trước rất nhiều.

Ăn xong điểm tâm, hai người đi tới phòng huấn luyện.

Đây là một phòng học rộng ước chừng một ngàn thước vuông, bên trong đã có một nhóm lớn học viên tụ tập, ước chừng có hơn một trăm học viên đang đứng cùng nhau, vô cùng náo nhiệt.

Học viên trong Tinh Huyền học viện chia ra làm đê cấp, trung cấp và cao cấp ba ban, trong đó đê cấp ban là những võ giả đã đả thông huyền mạch được từ một đạo đến bốn đạo, trung cấp ban thì là những võ giả đả thông được từ năm đến sáu đạo huyền mạch, cao cấp ban chính là ban được gọi là ban tốt nghiệp, là những võ giả đã đả thông bảy dạo huyền mạch, một khi ngưng luyện huyền hải, trở thành võ sĩ nhất giai thì có thể tốt nghiệp Tinh Huyền học viện..

Bình Luận (0)
Comment