Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 41

Trên bầu trời một màu đên thống trị cả bầu trời, thỉnh thoảng có những ngôi sao sáng lấp lánh như ánh pha lê thỉnh thoảng phát sáng, ánh trăng khuyết treo trên bầu trời.

Một nam nhân xuất hiện, vận dạ hành y, men theo ánh sáng nhợt nhạt của ánh trăng đi tới một căn nhà gỗ nhỏ.

Nơi hắn dự bị ‘làm tổ’ ở đây, hành động nhẹ nhàng không lấp ló cứ như thể hắc y nhân này là ‘chủ nhân hờ’ của căn nhà này, không suy nghĩ nhiều, hắn nhanh nhẹn đi vào trong, tháo đi mặt nạ lạnh lẽo trên mặt, cởi bỏ lớp ngoại sam, hắn liền trèo lên gường.

Ôm lấy thân thể mềm mại mảnh khảng của thiên hạ bé nhẹ vào lòng, thiên hạ bé nhỏ liền xoay người lại, chui rúc vào lồng ngực hắn tựa một tiểu mèo nhỏ lười biếng.

Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân xuất hiện một vòng cung hoàn mỹ, một tay vòng qua thắt lưng nàng, bắt nàng ép sát vào lòng hắn, chân kia bá đạo kềm lấy hai chân của nàng, tựa như canh giữ bảo vật quý hiếm.

Hơi thở đều đặn trước lồng ngực của hắn, hắn khẳng định là tiểu nha đầu chờ hắn về mà lại không chờ được, liền ngủ gật, bất giác hắn lại cười khổ.

Vì dạo gần đây hắn bận nhiều công sự không thể dẫn nàng ra tái ngoại chơi, cũng không thể ở bên cạnh nàng nhiều, giờ đây hắn mới biết hắn lưu luyến cái nữ nhân này chết đi là được.

Trong mơ hồ nàng cảm thấy một luồn khí nóng từ đỉnh đầu truyền tới, mắt nhắm mắt mở, nàng liền nỉ non, giọng ngái ngủ “Ưm, Thuần” liền vươn tay ôm chặt thân thể ấm áp kia, lưu luyến không rời.

Khẽ vuốt ve lưng nàng giúp nàng dễ an giấc, lên tiếng dỗ dàng “Ân, ngoan, ngủ đi” nghe lời, nàng liền nhắm đôi mắt nặng trĩu kia xuống, ngủ thiếp đi.

Đang muốn say giấc nồng, từ lỗ tai truyền lại tiếng bước chân của ba bốn người, đêm đã khuya, như thế nào lại có nhiều tiếng bước chân như vậy? Càng ngày càng tới gần, hắn liền lay dậy bóng dáng nửa ngủ nửa tỉnh của nàng “Suỵt, có người tới”

Sau đó hắn liền khoác lấy ngoại bào, ẩn nấp vào bóng tối, còn nàng dụi dụi đôi mắt còn ngáy ngủ của mình, bước xuống gường gỗ, khoác hài vào, tiếng “Cốc, cốc” đúng lúc vang lên.

“Ân” đôi mắt nhập nhèm, nửa nhắm nửa mở, đủ biết nàng thiếu ngủ đến mức nào, liền mở cửa ra, giáp mặt với nàng là Hương Tỉnh sư đệ cùng các tiểu sư phụ khác “Nam mô a di đà phật thật thất lễ” Hương Tỉnh tỏ ra ăn năn khi nửa đêm canh ba quấy rầy giấc ngủ của nàng, liền chấp tay xin lỗi.

“Nam mô a di đà phật, không sao, không sao” hơ hơ tay nàng liền đỡ lấy Hương Tỉnh rồi giải thích, Hương Tỉnh liền giao phong thư cho nàng nói “Huyền Vũ thiếu chủ đang chờ Khai Tâm thí chủ ở trên đại điện”

Nói xong Hương Tỉnh cùng hai tiểu sư đệ kia hướng tới nàng gập người thêm lần nữa, nàng gật đầu tỏ vẻ ưng thuận rồi gập người trả lễ, sau đó đóng cửa lại.

Bóng đen ẩn náu nãy giờ liền xuất hiện, châm lửa vào ngọn đèn dầu, ánh mắt có chút mông lung liếc nhìn nàng.

Ôm chầm chú mèo, ngồi ngay ngắn xuống ghế, nàng tháo phong thư ra đọc, sau đó đại biến sắc, ngước mắt nhìn lấy Hoàng Bá Thuần.

Chỉ nhận được đôi mắt tràn đầy áy náy, có vẻ ngượng ngịu như một tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó, nàng cắn môi, hỏi “Cuối cùng nhị tỷ của muội đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn liền vòng tay qua thắt lưng nàng, lồng ngực dựa vào lưng nàng, khẽ nói “Yên tâm đi, nếu xảy ra chuyện gì, ta sẽ tìm thần y khắp thiên hạ chữa trị cho nàng ta, nàng đừng có như vậy”

Xoay người lại, nàng liền ôm chặt hắn, nghẹn ngào, tựa như tự an ủi mình “Chúng ta… không làm sai…., phải không…Thuần”

Hắn xoa xoa đầu nàng, gật đầu, phụ họa “Ân, chúng ta không làm sai, tình cảm không ai đúng không ai sai, nàng đừng tự trách mình, được không”

Chú mèo cũng muốn khuyên can nàng liền nũng nịu kều chân nàng, kêu lên “Mi-eo”

Sau một hồi dỗ dàng nàng, hắn liền giúp nàng chuẩn bị hạ sơn, vì nàng đã sức cùng lực tận.

Sau khi bái biệt hắn, nàng vội vội vàng đi vén váy đi lên núi, có lẽ vì nàng gấp quá độ liền vấp phải cục đá nhô lên giữa đường, liền ngã dưới đất, nàng liền ngó tây ngó dọc khẳng định không có ai mới gấp gáp đi tiếp.

Dạ Nhất chứng kiến hành động này thì che miệng cười khúc khích lên, hắn không dám cười to chỉ sợ bị nàng nghe thấy, liền cười rất khổ sở vì cách ứng xử của nàng rất khôi hài.

“Vui chứ?” thanh âm thấp vọng lại ở kế bên, khiến tim của Dạ Nhất muốn rớt xuống, vội bịch lại miệng, hắn sợ hắn không thể kìm chế cảm xúc sợ hãi tới mức bật hét thật lớn giữa rừng âm u thì nguy to.

Mâu quang lóe sáng, đáy mắt phát ra hàn khí, quét một vòng quanh người Dạ Nhật

Dạ Nhất cố gắng bình tâm, liền ho khan, tỏ vẻ luống cuống “Thật có lỗi!” nếu hắn không thừa nhận mình sai, khẳng định, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.

Hừ nhẹ, Hoàng Bá Thuần tỏ ra độ lượng “Chuyện A Nhị bẩm báo là có thật”

Dạ Nhất cung kính gật đầu, trả lời “Ân, chúng thuộc hạ đều xác nhận thân phận dưới lớp lái buông của nam nhân kia là người của ”

Sờ sờ cằm, đôi đồng tử có chút lay chuyển, hàng mi cong dài liền được lộ ra khi Hoàng Bá Thuần tập trung suy nghĩ, Dạ Nhất ở kế bên cũng thấy ghen tỵ xen lẫn ngưỡng mộ.

“Cứ theo dõi tên lái buông kia, xem thử hồ lô của họ đang bán thuốc gì!” sờ sờ ban chỉ bạch ngọc trong tay, Hoàng Bá Thuần phân phó.

Tay đặt chéo tại ngực, Dạ Nhất lĩnh mệnh liền phi thân đi, ánh sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt tuấn duật có chút nhợt nhạt của Hoàng Bá Thuần, mặt tuấn tú liền trầm tư lộ ra vài điểm khó hiểu.
Bình Luận (0)
Comment