Huyền Vũ Dạ Nguyệt

Chương 85

Trong lúc mơ hồ, nhân lúc nàng còn trí thức hắn hỏi “Phải rồi, vì sao năm đó ở trận đại chiến, nàng lại hất bỏ ta ra” vốn dĩ hắn đã đem chuyện này quên đi, nhưng khi nhớ lại chuyện xưa kia, chỉ có chuyện này luôn là cái gai trong tâm hắn.

Nàng giật bắn mình, tim đập nhanh một nhịp, vì nàng đang nằm trên người hắn, cảm nhận được nhịp tim bất bình thường của nàng, hắn liền nheo mắt “Nàng còn có chuyện giấu ta?”

Nghe được thanh âm hờn giận, nàng cắn chặt môi “Chàng có tin trên đời này là có ma hay không?”

“Hoang đường” chính câu nói này của hắn, khiến cho nàng không sao mà nói tiếp.

“Vậy ý nàng nói, nàng là bị ma nhập?” mặc dù hắn vốn không tin chuyện quỷ thần, nhưng là nghĩ lại về cuộc chiến năm đó, nàng thay đổi tới độ, hắn không thể nhận ra nàng.

“Chàng sợ?” bị nàng hỏi lại thì hắn cười xòa lên “Nếu có con ma nữ nào đẹp như nàng, ta có chết cũng không tiếc”

“Chàng” trừng mắt hắn, nàng hữu khí vô lực, rồi nói “Thiếp vốn là linh hồn mượn xác, thiếp đến từ một thế giới khác, vì chủ nhân của thân thể này giao phó, nên thiếp ký sinh tại đây”

“Chủ nhân của thân thể này” hắn lập lại, sau đó mắt lóe sáng “Vậy ra ba năm về trước, người đẩy ta ra, là chân chính Huyền Vũ Dạ Nguyệt”

Nàng cắn môi, gật gật đầu “Vậy chàng có sợ thiếp?”

“Tiểu ngốc, ta vui mừng còn không kịp nữa là” nàng ngày thường cũng hung hăng lắm rồi, nghĩ lại ba năm về trước, người kia hành xử ngoan độc, hắn quả thật vô phúc tiếp thu.

Đang uống trà, thì chân chính Huyền Vũ Dạ Nguyệt lập tức hắc xì lên.

“Nếu thiếp nói, thiếp đồng tuổi với chàng, thì chàng có ghét thiếp” rất hên là nàng đồng tuổi hắn, nếu không xảy ra thảm cảnh “trâu già ngặm cỏ non” rồi.

“Hử?” cái này hắn quả thật to mắt, trong lòng nở hoa, vòng tay ôm lấy nàng “Ta yêu nàng còn không kịp” hắn luôn tự ti chính mình già hơn nàng, đến đây, hắn có thể ngon giấc.

Chỉ biết, đời này kiếp này, hắn mãi yêu nàng.

“Ừ” nàng nũng nịu nép vào lòng hắn, nàng nào biết chính hành động này đã gợi lên dục vọng cho nam nhân phía dưới.

“Thêm một lần nha” giọng khàn khàn, hắn thở gấp.

“Chàng…đi chết đi” nói xong, nàng lập tức xuống gường, nhưng chân vừa chạm đất, cả người nàng liền bị “ai đó” tóm lên gường, cả hai liền tiếp tục chơi trò “nhào lộn” trên gường….

Trải qua sự cầu hoan quá độ, nàng đã nằm liệt gường hẳn 3 ngày, mới có thể rời gường, cũng dạy cho Hoàng Bá Thuần một bài học, tốt nhất không nên ăn quá nhanh, nếu không có thể sẽ hết thực phẩm, dẫn tới tình trạng nhịn đói dài dài…

Cũng vào mùa trung thu năm nay, nàng đã gặp lại một cố nhân.

“Tiểu Mỵ, đừng chạy nhanh quá, nương đuổi không kịp” nhìn bóng dáng nhỏ bé, lăng xăng của Hoàng Bá Dạ Mỵ chạy khắp chín con phố thì Huyền Vũ Dạ Nguyệt không khỏi lo lắng.

Khục, đính chính lại nàng lo lắng là phải chăng tuổi đã già, nên sức chịu đựng kém, vừa mới chạy hai ba con phố đã xỉu lên xỉu xuống?

Thật ra cũng không thể trách nàng, ai bảo nàng đi đâu cũng có người hầu hạ, căn bản không cần đụng vào cái gì, cũng có cơm dâng tới miệng.

Đang ngừng lại ở vách tường ngoài hẻm thở dốc, sau khi ngước đầu lên, thì nàng hoảng hốt “Mỵ nhi”

Hoàng Bá Dạ Mỵ cầm lồng đèn, bóng dáng nhỏ bé chui rúc vào chỗ đông người, muốn chơi trò mèo vờn chuột với mẫu thân mình, nhưng khi xoay đầu lại mới phát hiện, mẫu thân thì không thấy, còn bản thân nàng thì đã lạc đường.

Vì chịu đựng không được nổi sợ hãi, Hoàng Bá Dạ Mỵ khóc rống lên, giữa phố đông người, ai cũng bị tiếng khóc của nàng thu hút, dẫn dụ không ít ánh nhìn tò mò, len lén nhìn vào nàng.

“Tiểu nha đầu, vì sao lại khóc?” giọng nam dịu dàng, trầm thấp dễ nghe vang lên, theo phản xạ, Hoàng Bá Dạ Mỵ liền ngẩng đầu lên.

“Cái này” vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Bá Dạ Mỵ, trên khuôn mặt nam nhân không tự chủ lộ ra chút kinh ngạc, lẫn tái nhợt.

“Thúc thúc, ngươi biết ta” hít mũi, Hoàng Bá Dạ Mỵ rưng rưng đôi mắt hỏi.

Nam nhân thu lại sắc mặt tái nhợt, hai tay nâng nàng lên “Có một cố nhân của thúc thúc rất giống ngươi”

“Vậy thúc thúc thích nàng ta?” Hoàng Bá Dạ Mỵ rất an tâm cho người lạ không quen biết ôm ấp.

“Ngươi không sợ ta bắt cóc ngươi sao?” hỏi ngược lại, vì vấn đề này, hắn không muốn đáp.

“Phụ thân nói, những nam nhân mặc mày xấu xí, tục tằng, ăn mặc rách rưới, mới cần phải tránh xa” rồi sau đó chớp chớp mắt, vờ ngây thơ “Còn thúc thì hảo soái ca!”

Nói xong câu này, nam nhân không thể kìm chế, cười khanh khách lên “Tiểu sắc nữ”

Hoàng Bá Dạ Mỵ vội bác bỏ “Ngô, thúc thúc nói sai rồi, ta chẳng qua chỉ là thẳng thắn nhận xét thôi” còn lâu nàng mới thừa nhận là ‘tiểu sắc nữ’ trong lời nói của vị soái ca thúc thúc này.

Nếu chưa tiếp xúc qua, hắn không biết, nguyên lai, tiểu nữ của nàng cũng mỏ nhọn, lanh lợi như nàng.

“Mỵ nhi, Mỵ nhi” từ chốn đông người truyền tới thanh âm mềm mại pha chút muộn phiền của nữ nhân.

Nghe được mẫu thân gọi, Hoàng Bá Dạ Mỵ liền nhảy xuống từ người của nam nhân, rồi chạy theo tiếng gọi “Nương, nương”

Vừa gặp thấy bóng dáng nhỏ nhắn của nữ nhi nhà mình, nàng hoan hỉ, nhưng rồi mạnh miệng tháu gắt “Tử Mỵ nhi, ngươi chạy đi đâu, làm cho a nương sợ muốn chết”

Mặt phụng phịu Hoàng Bá Dạ Mỵ, môi nhỏ nhắn trề trề, nàng ủy khuất nói “Là a nương bất lực thôi”

“Ngươi” thụ kích, nàng gương cao giọng.

“Đã lâu không gặp” vừa vặn một thanh âm nhẹ nhàng như cơn gió xuân thổi tới, đã thu hút được tầm mắt của Huyền Vũ Dạ Nguyệt.

Mặc dù nàng có hơi sửng sốt nhìn nam nhân hiện tại, ăn mặc như nho sinh, dáng vẻ nhu nhược, khuôn mặt ngọc, đôi mắt nhu thuần, nàng làm sao không nhận ra đây là ai cơ chứ.

Mộ Dung Vô Nhai, là hắn!

Hồi lâu, nàng nở lên nụ cười mềm mại “Công tử, người đã nhận nhầm người”

Mùa trung thu năm đó, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng của Mộ Dung Vô Nhai, mãi mãi không quen được hình ảnh của nàng.
Bình Luận (0)
Comment