Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 7

Triển Dực vào phòng của Fanny, không hổ là vai chính, căn phòng vô cùng xa hoa, có thùng đựng đồ trang điểm còn có giường lớn, dưới ánh đèn sáng càng thêm bắt mắt. Đứng giữa căn phòng nhìn xung quanh, cuối cùng, tầm mắt của Triển Dực rơi xuống bàn trang điểm.

Trên bàn có một bình hoa, hoa hồng cắm bên trong đã héo. Cái này có chút không hợp lý, chẳng lẽ lâu rồi Fanny không vào phòng này? Nhìn bộ dáng của hai bảo vệ, bọn họ trông có vẻ không biết hôm nay cô ta không đến, không ai tới đổi bình hoa à? Lại nhìn hai bình hoa tươi ở góc tường, hiển nhiên không phải là không đổi… mà là Fanny không muốn đổi, tại sao lại giữ bình hoa hồng đã héo này?

Triển Dực lục thử trong ngăn kéo, cuối cùng tìm được chìa khóa tủ, hắn cầm chìa khóa dễ dàng mở được cửa tủ, bên trong có thứ làm cho hắn bất ngờ.

Trong tủ quần áo có một cái két sắt, mở ra, bên trong có rất nhiều chai, chất lỏng màu đỏ bên trong hình như là máu nhân tạo. Fanny là huyết tộc, bình thường có giữ máu nhân tạo cũng là bình thường, kì lạ chính là mấy chai máu, không phải thứ hiếm lạ gì tại sao lại bỏ vào két sắt còn cho vào tủ khóa lại?

Triển Dực cầm lấy một chai, nhẹ nhàng lắc lắc — Chai máu nguyên bản có màu đỏ dần dần chuyển sang màu hồng phấn.

Hơi nhíu mày, Triển Dực biết tại sao trong gan Fanny lại có thuốc phiện, thì ra nó nằm trong đồ uống.

Nhưng cái này chỉ có thể chứng minh Fanny dùng thuốc phiện, cũng không hề đưa ra manh mối nào về hung thủ.

“Cốc cốc cốc”

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, nhẹ nhàng giống như sợ gì đó.

Triển Dực khẽ nhíu mày, nghe thấy thanh âm non nớt từ ngoài cửa truyền vào, “Fanny? Fanny về rồi sao?”

Triển Dực nhận ra tiếng gõ cửa từ chỗ khác truyền tới, là phía sau tủ quần áo, thì ra còn có cửa sau. Hắn giữ chặt cánh cửa, mở ra.

Bên kia có một đứa con nít khoảng 5,6 tuổi. Nó mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tóc vàng uốn lọn, đôi mắt to màu xanh lam nhìn Triển Dực, có vẻ rất giật mình.

Trong tay nó cầm một con búp bê tinh xảo trông giống y như nó, nhìn có vẻ rất đắt tiền, một lớn một nhỏ giống như hai chị em.

Nhìn người mở cửa là Triển Dực, vẻ mặt nó liền hiện ra vài phần kinh ngạc, nhưng nó vẫn nhìn chăm chăm, bởi vì lớn như vậy rồi nhưng nó vẫn chưa từng nhìn thấy người con trai nào đẹp thế này.

Triển Dực ngồi xổm xuống, đối diện với nó.

Tiểu hài nhi lập tức ngượng ngùng lấy búp bê che mặt lại.

Lại nghe Triển Dực hỏi, “Bao nhiêu tuổi?”

Nó chớp mắt vài cái.

“Năm mươi?” Triển Dực lạnh giọng nói, “Giả bộ cái gì.”

Xấu hổ trên mặt tiểu hài nhi lập tức biến mất, híp mắt nhìn Triển Dực, hất cằm oán trách, “Thấy ghét!”

Sở dĩ Triển Dực hỏi như vậy bởi vì hắn nhìn ra con bé này là hỗn huyết.

Hỗn huyết tộc so với huyết tộc có một kì hạn sinh lý đình trệ đặc biệt, đại khái có thể kéo dài tới qua ngoài 70.

Vẻ ngoài của bọn họ sẽ dừng lại ở thời gian khoảng 20 tuổi, chính là tuổi đẹp nhất, cũng chính là tuổi thanh xuân như con người nói. Nhưng mà sự đình trệ không chịu khống chế bởi ý chí, 80% sẽ dừng lại ở độ tuổi 20-30, 15% sẽ dừng ở độ tuổi trung niên, 4% dừng ở tuổi già, 1% còn lại chính là dừng lại khi còn rất nhỏ.

Vì thế sẽ xuất hiện một tình huống, một người 50-60 tuổi xuất hiện trong một hình hài năm sáu tuổi. Loại này được gọi là chu nho huyết tộc. Tồn tại của chu nho rất thấp vì hỗn huyết cũng không phải dạng bất tử. Huyết tộc khác, sớm hay muộn gì cũng sẽ có một ngày lớn lên, nhưng hỗn huyết tộc bình thường có khi chưa lớn đã qua đời.

“Tôi tên là Sophie, cậu là huyết tộc?” Sophie thu hồi bộ dáng đáng yêu, bước vào phòng Fanny, nhìn trái phải, “Con tiện nhân kia đâu rồi? Không phải đã chạy rồi chứ.”

Triển Dực xoay đầu lại nhìn, “Chạy?”

Sophie ôm búp bê ngồi lên một cái ghế, “Cậu là ai? Mới tới à? Ông chủ sao có thể tìm được hàng tốt như vậy?”

Triển Dực đứng lên, hỏi, “Fanny gần đây có đặc biệt gặp ai không?”

“Gặp?” Sophie ngẩng mặt lên suy nghĩ, “Lúc trước ông chủ kêu cô ta đi tiếp một người, lúc trở về Fanny giống như sắp phát tài vậy, lúc nào cũng vui vẻ. Sau đó lại trở nên thần thần bí bí, không giao du với tỷ muội chúng tôi nữa. Lần này lại được tham gia bữa tiệc của gia tộc Raymond… Phỏng chừng lúc trở về chắc không còn biết chúng tôi là ai nữa!”

“Người khách kia là ai?”

“Tại sao tôi phải trả lời?” Sophie híp mắt nhìn Triển Dực, “Cậu là ai? Sao nhiều vấn đề vậy?”

Triển Dực móc tiền ra đưa, “Hỏi cái gì làm ơn trả lời cái đó.”

Sophie vui vẻ nhận tiền, gật đầu, “Không thành vấn đề. Người khách kia tôi không biết, tôi quen Fanny từ nhỏ, cho nên cô ta lặng lẽ nói cho tôi biết, người kia là một đại nhân vật. Fanny tưởng phải nhảy hoặc làm chuyện đó, nhưng mà người nọ rất lạ, chính là muốn ít máu của Fanny.”

“Máu?” Triển Dực suy nghĩ, tiếp tục hỏi, “Fanny dùng thuốc phiện, đúng không?”

Sophie nhún vai, “Đúng vậy, mọi người đều cần một chút để có hứng.”

Triển Dực hỏi câu cuối, “Cô ta đã chết, cô cảm thấy ai là hung thủ, còn lý do là gì?”

Sophie ngây dại, một lát sau mới hiểu, suy nghĩ, vươn tay, “Nhiêu đó chưa đủ.”

Triển Dực đưa cho Sophie gấp đôi.

Sophie cầm tiền, đứng lên, nhỏ giọng nói với Triển Dực, “Ông chủ!”

Triển Dực lập tức nhớ tới người mặc tây trang kia.

Nhấc mi nhìn Sophie, ý hỏi — Why?

Sophie híp mắt cười rộ lên, “Lúc cậu nhìn người ta, trông rất đẹp trai nha.”

“Bớt nói nhảm.”

“Được rồi được rồi.” Sophie không nói giỡn nữa, “Bởi vì Fanny hình như đã yêu vị khách kia!” Sophie chậc chậc hai tiếng, “Đây là tối kỵ!”

Triển Dực nhíu mày, vẫn chưa đủ manh mối.

“Lần cuối tôi gặp Fanny là mấy hôm trước, cô ta trông rất tiều tụy, còn nói với tôi một câu.” Sophie nhìn trái nhìn phải, dùng thanh âm cực thấp, nói, “Fanny nói ‘hoa hồng không thể sống trong bình, sau khi úa tàn, hy vọng có thể đốt cùng cái bình kia thành tro, vẩy vào vườn hắn, ít nhất có thể khiến hắn ngày nào cũng có thể liếc mắt nhìn tôi một cái’.”

Không đợi Triển Dực hiểu ra, Sophie liền nói thêm một câu, “Hôm nay tôi chưa từng gặp cậu, cậu cũng chưa từng gặp tôi.” Nói xong, chạy tới cánh cửa lúc nãy, bước vào trong, thuận tiện khóa luôn cửa.

Triển Dực nhớ lại câu lúc nãy của Sophie, tầm mắt không tự giác nhìn về phía bình hoa hồng trên bàn. Rút cành hoa ra, nước bên trong đã cạn, Triển Dực nhẹ nhàng lắc lắc, nghe tiếng “Cùm cụp” rất nhỏ trong chai truyền đến.

Triển Dực quyết định mang cả bình hoa về, trước khi ra ngoài, hắn cầm chiếc áo khoác lớn che đi bình hoa, mở cửa ra… Lại có người đứng ngoài cửa.

Đứng trước cửa là người đàn ông mặc tây trang lúc nãy.

Thấy Triển Dực ra ngoài, hắn vươn tay nhẹ nhàng đẩy kính, cười hỏi, “Sao không thay quần áo, không vừa à?”

Triển Dực không bối rối, vẻ mặt không hề thay đổi, gương mặt hoàn mỹ không sứt mẻ đáp, “Bách thí bách linh (*).”

(*) Thử một trăm bộ nhưng kết quả vẫn như một.

Người mặc tây trang bị hấp dẫn, chậm rãi bước tới, nhìn nhìn áo choàng trên tay hắn, cong khóe miệng, hạ giọng hỏi, “Diễn ảo thuật? Khách của tôi không phải tới xem ảo thuật.”

Triển Dực ngẩng đầu, hai tròng mắt màu lam nhìn thẳng đối phương, không lùi còn tiến tới, dùng thanh âm trầm thấp, hỏi, “Vậy bọn họ tới xem cái gì?”

Nụ cười trên mặt đối phương càng tăng, nhìn mỹ nhân gần ngay trước mắt, vươn tay cởi nút áo thứ nhất trên cổ Triển Dực, ngón tay dọc theo sơmi chậm rãi trượt xuống, tới nút thứ hai, hô hấp cũng dồn dập hơn vài phần, “Ít nhất là phải thế này.”

Triển Dực không nhúc nhích, tựa hồ không thèm để ý tới ánh mắt nóng rực nhìn xương quai xanh của mình, hỏi lại, “Như vậy là đủ rồi?”

“Đương nhiên là không, nếu có thể…” Ngón tay lập tức trượt xuống nút thứ ba, đang muốn cởi ra, lại đứng sững cả người…

“Có thể thế nào?” Triển Dực kiễng chân, ghé vào lỗ tai hỏi, “Không cởi tiếp à?”

Người kia đứng cứng ngắc tại chỗ, bởi vì trước lồng ngực trắng như tuyết của Triển Dực, có một hình chữ thập rõ ràng như bị phỏng, hay là nói… Một cái bớt đỏ như máu?

Vết phỏng trên làn da tái nhợt, không biết là lửa nào gây nên, trên đời này, chỉ có một loại người sẽ được trời ban cho cái bớt này. Để chứng minh người đó tồn tại, giống như cây thánh giá với quỷ hút máu vậy, là kiếp nạn không thể né tránh!

Người mặc tây trang mãnh liệt ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màu đen mù mịt. Triển Dực dùng áo choàng phủ lên mặt hắn, cánh lớp vải giữ lấy khuôn mặt, bên tai truyền tới thanh âm như thủy tinh vỡ vụn. Nhưng hiển nhiên đối với huyết tộc mà nói, chấn thương này chỉ là món khai vị.

“Rầm” một tiếng, Triển Dực dùng một tay nện người kia lên tường, xương cốt cứng cáp của hắc huyết tộc bị Triển Dực không tốn chút sức nào ném vào vách. Dòng máu đỏ tươi theo lớp vải nhung chảy xuống đất, thể xác cũng hơi biến hình, tất cả đều đã bị lớp vải đen che phủ.

Triển Dực nhìn đồng hồ trên tay, đại khái có thể làm tên này xỉu chừng 5 phút. Vì thế hắn lấy áo choàng ra, xoay người hướng về phía ánh sáng ở cuối con đường thật dài.

Hắn không nhìn tới huyết hắc tộc huyết nhục mơ hồ ở phía sau, đang dần dần khôi phục.

Con đường kia hướng ra sàn nhảy.

Dưới sàn nhảy có rất nhiều người đang kiễn chân vịnh đài, rất nhiều người biết hôm nay sẽ có khách quý tới diễn, đặc biệt lúc nãy truyền ra một tiếng vang từ con đường nhỏ, lực chú ý của mọi người đều tập trung về phía đó.

Lúc mọi người còn chưa chuẩn bị tâm lý, một thân ảnh cao ráo thon gọn bước ra, bước hai ba bước ra giữa sàn nhảy.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, đám người nhìn thấy bộ dáng của một người mặc đồ đen đứng ở chỗ cao nhất, tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô biến hóa dưới ánh đèn cùng nhau vang lên, có vẻ điên cuồng cực độ.

Triển Dực đứng ở chỗ cao nhất, cúi đầu nhìn những người uốn éo phía dưới, đôi mắt sáng lóa trong bóng đêm nhìn thật xấu xí. Hắn một cước đá bay một tên đang bò lên sàn diễn, ý đồ hút máu của hắn.

Đôi chân dài không bị áo khoác che lấp hiện ra một cước vô cùng tự nhiên… Huyết tộc bay lên trong không trung tràn ngập mùi máu tươi, làm cho đám người càng thêm điên cuồng, nhạc một lúc một lớn, đạt tới trình độ con người không thể chịu đựng được, răng nanh của nhóm huyết tộc đều lộ ra ngoài.

Khải ở dưới đài đỡ trán… Sở trường của Triển Dực chính là cái này, không thích cái gì liền đá bay.

Triển Dực ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, trong bóng tối, thân ảnh trắng toát của Bạch Vũ hiện ra vô cùng rõ ràng.

Hắn hơi nghiêng đầu về phía cửa, ý bảo… Tới đó chờ. Theo một động tác cổ nhẹ nhàng này, dưới ánh đèn sân khấu, thân ảnh màu đen của hắn vô cùng nổi bật, làm phía dưới huýt sáo liên tục.

Ngoại trừ Bạch Vũ đứng tại chỗ bất động, nhìn chằm chằm về phía Triển Dực, Khải cùng Mục Tát đều hiểu được gợi ý của hắn.

Mục Tát vẫn rất sợ Bạch Vũ, trốn ở đằng sau Khải hướng về phía sàn nhảy, nhịn không được thét chói tai, “Nha! Dực Dực đẹp trai quá! Không cần phấn son gì mà vẫn đẹp hơn bao người!”

Khải không nói gì, một phen túm lấy Mục Tát kéo đi, “Đi thôi!”

“Đi đâu?” Mục Tát vẫn chưa hoàn hồn, vẻ mặt khờ dại nghiêng đầu hỏi.

Đúng lúc này, trong con đường nhỏ, người đàn ông mặc tây trang chạy ra. Khuôn mặt còn dính máu, nhưng xem ra đã khôi phục ý thức, chỉ vào Triển Dực ở giữa sàn nhảy, hét to với thuộc hạ, “Bắt lấy hắn!”

Triển Dực xoay đầu nhìn hắn, thấy hắn khôi phục rất nhanh, cười lạnh một tiếng.

Triển Dực cũng không cố ý xoay đầu lại cười, nhưng nụ cười kia có lực sát thương quá lớn. Huyết tộc đã mất đi khống chế, không biết xuất phát từ bản năng hay vì nhan sắc của Triển Dực, đám người lập tức hét chói tai, ào về phía trước.

Bên dưới một mảng hỗn loạn, thuộc hạ của người kia không có cách nào tới gần.

Triển Dực thấy tình huống không sai biệt lắm, đưa tay mở rộng áo choàng, vươn người nhảy như bay, theo áo choàng phía trên, đạp lên vài đầu huyết tộc bên dưới. Sau đó thuận thế nhảy một cái, thoát khỏi đám người, thuận tiện kéo Bạch Vũ đang đứng ngơ ngác chạy đi.

Mục Tát cùng Khải đã ở ngoài, khởi động xe chờ sẵn.

Nhưng lúc này trong quán bar vang lên tiếng cảnh báo, hàng rào lập tức đóng lại.

Có một dàn người mặc đồ đen xuất hiện chặn trước cửa.

Triển Dực đang nghĩ ngợi có nên giết người kiếm đường máu thoát chạy hay không, đột nhiên cảm thấy Bạch Vũ mình kéo theo đang bước về phía trước.

Hắn một cước đá bay tên huyết tộc chặn cửa, lực va đập rất lớn, đá người cùng cửa văng luôn ra ngoài.

Khải cùng Mục Tát ăn ý cúi đầu xuống, tránh khỏi cánh cừa sắt, mặc cho cánh cửa bay ra con đường không người, vẽ thành một đường cong giữa tuyết trắng.

Tiếng động quá lớn này làm các bảo vệ đều sửng sốt một chút, ngay trong nháy mắt, thân ảnh màu trắng theo sát bên người, mang theo một cơn gió quỷ dị, rét lạnh thấu xương.

Bạch Vũ hít một hơi, nở nụ cười, không biết là do nhiệt độ chênh lệch trong ngoài hay do mùi máu tạo thành, hắn cảm thấy bản thân vốn dĩ chìm trong cơn mộng bỗng nhiên choàng tỉnh, trong máu có một sức mạnh tà ác đang tuần hoàn… Chỉ có thể dùng nụ cười yêu dị lúc này của hắn để hình dung, mấy tên huyết tộc đang nhìn hắn, tất cả trong nháy mắt đều có cảm giác hít thở không thông, cảm giác sợ hãi bao trùm không thể nào ngăn cản.

Bạch Vũ nắm cổ một tên kéo tới trước mặt. Đôi mắt đỏ như máu gần giống huyết tộc, nhưng dữ tợn hơn gấp trăm ngàn lần, hơi thở khát máu trong tiếng nhạc ầm ĩ cùng tiếng quát tháo hỗn độn, quấy rầy bước nhảy của đám người.

Trong một khắc kia, Bạch Vũ lộ ra răng nanh trong hơi thở tàn nhẫn. Huyết tộc lần đầu tiên chỉ vì một hơi thở, sợ tới mức run rẩy không thể nhúc nhích, đây là loại sợ hãi chỉ có thể dùng bản năng để hình dung, giống như ngựa vằn ở thảo nguyên khi nhìn thấy đàn sư tử vậy…

“Ê!”

Ngay thời điểm hắn thật sự khát máu, Triển Dực đột nhiên nắm lấy cánh tay Bạch Vũ đã có chút high quá mức.

Bạch Vũ hơi ngẩn người, vẫn duy trì trạng thái cắn người xoay đầu nhìn Triển Dực, không ngờ Triển Dực lại hung hăng vung tay đánh một phát vào đầu, “Là chó hả, há miệng chi lớn vậy, ngậm miệng lại!”

Bạch Vũ chớp mắt vài cái, dáng vẻ bệ vệ biến mất trong nháy mắt, bản thân cũng cảm thầy buồn bực, vươn tay xoa xoa đầu, ba giây sau, từ con sói chuẩn bị ăn mồi liền biến thành con chó lớn bị chủ đánh. Vươn đầu lưỡi liếm răng nanh vẫn chưa dính máu, Bạch Vũ buồn bực, “Dực Dực, cậu bạo lực quá!”

Triển Dực nắm lấy áo hắn ném lên xe, sau đó đá bay tên huyết tộc bị ném lúc nãy, dù đã mất nửa cái mạng nhưng vẫn còn ráng cản tay cản chân. Leo lên mô tô, Triển Dực đưa bình hoa cho Bạch Vũ vẫn còn đang xoa đầu, để hắn giữ.

Người mặc tây trang lúc này mới đuổi tới, máu tươi dính trên mặt không còn thấy nữa, nhưng vết sẹo vẫn còn. Hắn hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm, nhe răng trợn mắt chạy ra ngoài, nhìn thấy Triển Dực vươn hai ngón tay, ở trên trán nhẹ vung, môi khẽ nhúc nhích, để lại khẩu hình miệng một chữ “Bye~”.

“Sưu” một tiếng, chiếc xe biến mất trong màn đêm, vô tung vô ảnh.
Bình Luận (0)
Comment