Huyết Dạ Dị Văn Lục

Chương 9

Triển Dực nhìn bản báo cáo của vụ án, ký tên, sau đó đưa lại cho Lam Lạc đang không kiên nhẫn cau mày đứng bên cạnh chờ.

Lam Lạc cầm văn kiện, “Tôi đi bắt người.”



Nửa giờ sau, tuyết lại rơi, Triển Dực kéo cổ áo khoác lên, chậm rãi bước đi trên con đường vắng, sao nhân tạo giữa cơn tuyết lớn có vẻ dư thừa, những bông tuyết được ngọn đèn chiếu rọi, lấp lánh, giống như những ngôi sao đang rơi xuống vậy, hiệu quả khó có thể hình dung đẹp tới cỡ nào.

Bạch Vũ sải đôi chân dài bước theo Triển Dực, cố ý không chạy theo, lựa chọn ở phía xa thưởng thức thân ảnh hoàn mỹ giữa tuyết trắng, cùng với góc áo bay bay trong gió, làm cho Triển Dực có vẻ đặc biệt trầm lặng… Từ khi Bạch Vũ đặt chân tới thành phố phức tạp này, đây là màn đêm đẹp nhất mà hắn từng thấy.



Quay ngược thời gian về lại trước đó, trở về vườn hoa kia.

Triển Dực mang tên quái vật sau khi nghe thấy “Fanny” liền đứng yên tại chỗ về cảnh cục, trải qua kiểm tra nhất định, nguyên nhân phát bệnh đã được chuẩn đoán chính xác, sau đó liền đưa hắn vào phòng cách ly tiến hành trị liệu.

Mục Tát cùng vài chuyên gia y học bắt đầu phân tích căn bệnh của hắn, rất đơn giản, hắn bị người ta tiêm máu của thi cổ tử cùng quỷ đỏ vào người, máu bị thay đổi, do đó sinh ra biến dị, răng nanh dài ra, tập kích loài người, tình huống vô cùng nguy cấp, có khả năng sẽ chết bất cứ lúc nào.

Mọi người tìm được thiết bị thử nghiệm trong vườn hoa, cùng với một chiếc lồng sắt. Thực nghiệm đáng sợ làm tại vườn hoa hồng đẹp đẽ, sinh ra thị giác đối lập mãnh liệt.

Trong phòng thí nghiệm, có ghi lại báo cáo số liệu thực nghiệm cùng vài công thức nghiên cứu. Thì ra có người ở đây làm nghiên cứu thay đổi máu người, mục đích chính là muốn con người cũng có sức mạnh cường đại, nhưng không phải đi bằng phương pháp của quỷ đỏ.

Nhưng mà khi điều tra tới đây, Triển Dực lại nhận được mệnh lệnh, đưa vụ án chuyển cho Lam Lạc, để hắn tự thông qua cách của mình đi bắt tội phạm, lý do là “Liên quan tới cấp cao của huyết tộc, có chút nhạy cảm”, không thể để con người xử lý.

Vì thể Triển Dực làm xong công việc hôm nay, trở về nhà.

Bạch Vũ đi theo một đoạn, sau đó bước nhanh đuổi theo, hỏi, “Tên quái vật kia sau này xử lý thế nào?”

“Cứu được thì thả về, sau đó giám thị nghiêm ngặt, không cứu được thì tiêu diệt.” Triển Dực không nhanh không chậm trả lời.

“Thân phận của người đó không cần điều tra sao?” Bạch Vũ tò mò, “Là người làm vườn hả? Hắn có vẻ ngày nào cũng tặng hoa cho Fanny, cậu đoán xem bọn họ có khi nào có tình cảm với nhau không? Sau đó người làm vườn không còn hình dáng của loài người cho nên Fanny tìm cách cứu hắn?”

Triển Dực không trả lời, tiếp tục bước đi, không biết có nghe thấy không.

“Nhưng mà sao Fanny lại muốn dùng thuốc?” Bạch Vũ nghiêm mặt, “Còn nữa, sao lại lấy máu của cô ta?”

Triển Dực khẽ nhíu mày, “Anh thật nhiều lời.”

“Lâu lâu nói một câu có thể luyện cơ mặt mà.” Bạch Vũ tiến tới, cố ý để áo khoác của mình đụng phải áo khoác của Triển Dực, xoay đầu lại nhìn vạt áo dây dưa cùng một chỗ, khóe miệng hơi cong lên, “Lâu lâu cũng cần đùa một chút hoặc là hiếu kỳ một chút.”

Triển Dực trả lời, “Dù sao cũng đã chết.”

Bạch Vũ nheo mắt lại, “Chậc chậc, vô tình quá nha.”

Triển Dực cười lạnh, “Huyết tộc không vô tình à?”

Bạch Vũ cọ cọ bả vai hắn, “Fanny sao lại dùng thuốc?”

“Anh hỏi sao cô ta lại dùng thuốc.” Triển Dực xoay mặt nhìn đôi mắt màu tím, “Vấn đề này thật sự rất buồn cười.”

Bạch Vũ càng không thể lý giải, “Sao lại buồn cười?”

“Cô ta dùng thuốc trường kỳ, vũ nữ dùng thuốc phiện là vô cùng phổ biến, có đủ mọi lý do, theo nam nhân về nhà, nợ nần, chán nản rất cô đơn, thậm chí là làm mất sủng vật hoặc là mất thú vui trên đời, nó có gì quan trọng?” Triển Dực mở miệng nói ra một câu dài, “Anh hỏi một kẻ nghiện tại sao lại dùng thuốc phiện? Anh quan tâm tới làm gì?”

“Vậy cậu cảm thấy trọng điểm ở đâu?” Bạch Vũ vẻ mặt cao thâm, “Thì ra cậu cũng nói lưu loát ghê nhỉ.”

Triển Dực có chút không kiên nhẫn, nhìn ngọn đèn đường ở trên đầu, “Khả nghi không phải ở chỗ sao cô ta lại dùng thuốc, mà là sao lại giấu thuốc trong két sắt, két sắt của loài người đối với huyết tộc hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả, có thể làm được cái gì?”

Bạch Vũ ngẩn người, gãi đầu, “Đúng ha, tại sao nhỉ?”

“Hoa hồng không thể sống trong bình, sau khi úa tàn, hy vọng có thể đốt cùng cái bình kia thành tro, vẩy vào vườn hắn, ít nhất có thể khiến hắn ngày nào cũng có thể liếc mắt nhìn tôi một cái.” Triển Dực lầm bầm, “Đây là di ngôn của Fanny.”

“Đúng rồi.” Bạch Vũ gật đầu, “Những lời này có thể khẳng định Fanny thích người làm vườn đó, tôi đoán không sai mà.”

Khóe miệng Triển Dực cong lên vài phần, giống như cảm thấy có hứng thú, hỏi Bạch Vũ, “Nếu có một ngày, anh yêu một con người, anh sẽ cảm thấy thế nào? Cảm thấy người kia rất vinh hạnh hay là thấy họ bất hạnh? Là bản thân tự hạ thấp địa vị hay là do người kia trèo cao?”

Bạch Vũ buông tay, cằm nâng lên có vài phần kiêu ngạo mà tao nhã, “Có thể được tôi yêu, người đó chắc chắn đã được trời ban ân.”

Vẻ mặt Triển Dực kiểu “Quả nhiên”, cười nhạt, “Trong mắt tôi, quỷ hút máu không có tư cách yêu con người.”

Bạch Vũ khẽ nhíu mày, “Tại sao huyết tộc không có tư cách yêu con người?”

Triển Dực dừng cước bộ, đến gần Bạch Vũ, con ngươi màu lam tràn ngập trào phúng, “Con người trưởng thành vào năm 18 tuổi, cho dù sống tới 118 tuổi, cũng chỉ có một trăm năm, trong một trăm năm, sở hữu dung mạo xinh đẹp cũng chỉ từ 18 tới 30 tuổi, chỉ có 20 năm.”

Bạch Vũ gật đầu, “Cho nên mới nói là đẳng cấp thấp hơn.”

Triển Dực khinh thường, “Anh mới thấp.”

Bạch Vũ mở to mắt, chỉ vào mình, “Tôi? Tôi là người đứng đầu trong chuỗi thức ăn…”

“Vậy thì sao? Chỉ ăn hơn người ta một chút thôi.” Triển Dực lấy hai cái bao tay từ trong túi ra, chỉ chỉ ngực Bạch Vũ, “Hai mươi năm của con người là độc nhất vô nhị, còn với huyết tộc, hai mươi năm chẳng đáng một xu, thời gian đối với các người chưa bao giờ quan trọng cả.”

“A.” Bạch Vũ cười, nghiêng đầu nhìn Triển Dực, “Con người không thể bất tử cho nên mới quý trọng thời gian.”

Triển Dực cũng không tiếp tục tranh cãi, bước đi.

“Ai.” Bạch Vũ đuổi theo, “Cậu còn chưa nói sao Fanny lại giấu thuốc vào két sắt?”

“Tự ti.”

“Tự ti?” Bạch Vũ không rõ.

“Cô ta không muốn để người làm vườn nhìn thấy bộ dáng dùng thuốc của mình, cũng không muốn để thuốc làm bản thân hỗn loạn, vụt mất thời gian mình được ở cạnh hắn.” Triển Dực nói, “Cai nghiện chính là biểu hiện cô ta biết quý trọng.”

“Oa, cấu tạo đại não của cậu không giống người bình thường nha…” Bạch Vũ vẻ mặt cảm khái vỗ tay, “Sức tưởng tượng cũng quá phong phú rồi? Một huyết tộc sao lại cai nghiện vì một con người?”

Triển Dực nhấc mi, “Là một huyết tộc, Fanny xem ra chính là một ngoại tộc.”

Đang nói chuyện, điện thoại vang lên, là Khải gọi. Sau khi bắt máy, Khải nói cho Triển Dực nghe tiến triển của vụ án — Đã bắt được hung thủ, chủ mưu của vụ án chính là chủ của vườn hoa, cũng chính là người tập kích Fanny, người mang mầm bệnh B.N, tên là Antique. Antic là một sinh vật học gia, muốn thay đổi huyết thống của mình, làm cho bản thân cường đại, có thể có được năng lực của quỷ đó, lại có thể khống chế. Hắn đọc sách cổ sau đó làm thí nghiệm, lúc trước dùng động vật, thành công không ít, làm cho cơ thể bọn chúng càng thêm phát triển, hành động nhanh lẹ, có thể tập kích cùng chế phục hồng huyết tộc. Nhưng mà dần dần, thực nghiệm trên động vật không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn, vì thế hắn muốn thử nghiệm trên con người… Vì thế hắn chọn cậu trai trẻ tuổi làm vườn của mình. Không nghĩ tới, thực nghiệm của thi cổ tử đã xảy ra chút ngoài ý muốn, người làm vườn bị biến dị, hắn đành phải giam lại. Không ngờ Fanny lại tìm đến, hơn nữa thừa lúc hắn không có nhà xông vào phòng thí nghiệm, trộm đi tư liệu của hắn… Cho nên hắn mới giết Fanny diệt khẩu.

Triển Dực cúp máy, “Xem ra Antique kia là người chịu tội thay.”

“Sao cậu lại nói vậy?” Bạch Vũ khó hiểu.

“Nếu vấn đề ở ông chủ đó, tại sao Fanny không trực tiếp báo án? Mà phải trộm đi tư liệu, giấu trong bình hoa… Hơn nữa, không tìm thấy máu của Fanny ở nhà hắn.”

“Cần gì quan tâm tới.” Bạch Vũ cười hì hì chọt chọt Triển Dực, “Chúng ta đi kiếm việc gì vui chơi đi?”

Triển Dực không để ý tới hắn, gọi điện thoại cho Phương Húc, tìm địa chỉ của Fanny, sau đó chạy tới đó.



Mở cửa phòng trọ của Fanny ra, trong phòng vô cùng sạch sẽ, không giống như nhà của một kẻ nghiện.

Triển Dực vào nhà tìm kiếm, Bạch Vũ đút tay vào túi rầu rĩ bước vào, ngậm miệng ngồi trên ghế sô pha chờ.

Triển Dực còn thực sự đi tìm manh mối, Bạch Vũ nhàm chán nhìn đông nhìn tây, cuối cùng, bị quyển tập để trên bàn hấp dẫn. Cầm lên, phát hiện là nhật ký của Fanny.

Bạch Vũ đột nhiên cảm thấy buồn cười, thậm chí có huyết tộc ngu ngốc đi viết nhật ký, đừng nói là viết mấy quyển luôn đi nha? Nhưng mà nghĩ một chút — hồng huyết tộc dù sao cũng thấp hơn một bậc.

Mở nhật ký ra, quả nhiên thiếu thiện khả trần, mỗi ngày vòng tới vòng lui cũng chỉ là nhảy múa với hút máu, vô kinh vô hỉ, khó trách tại sao lại dùng thuốc, mặc dù là huyết tộc nhưng Fanny này giống như bị mắc bệnh trầm uất. Thẳng đến trang cuối cùng, Bạch Vũ mới hơi nhăn mi lại… Nói thế nào nhỉ, cảm thấy chữ viết tung tăng nhảy nhót.

Fanny bắt đầu miêu tả một người làm vườn thuần khiết thường tặng hoa cho mình, cẩn thận tỉ mỉ, đặc biệt mỗi lần tặng hoa đều sẽ rất khẩn trương, nói với hắn vài câu, lỗ tai của hắn sẽ đỏ lên.



Bạch Vũ đọc kỹ, đến cuối trang, có một đoạn làm cho hắn rất kinh ngạc, Fanny viết thế này:

So với một huyết tộc không đáng được yêu, tình cảm của anh ấy thật thuần khiết cùng quý báu. Tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy bộ dáng xấu xí của mình, những cành hoa anh ấy tặng, tất cả tôi đều quý trọng. Tôi sẽ không dùng thuốc nữa, phải duy trì thanh tỉnh, quý trọng mỗi một ngày hạnh phúc, chờ sau khi anh ấy chết, có thể vừa đọc nhật ký vừa từ từ tưởng niệm.

Trang sau đã bị xé, Bạch Vũ ngẩng đầu, không biết Triển Dực đã đến bên cạnh hắn từ khi nào, vươn tay cầm lấy nhật ký. Nhưng mà hắn không đọc nội dung, hắn chỉ xem ngày trước trang bị xé. Sau đó đặt nhật ký lại chỗ cũ, “Ngửi đi, nhớ kỹ mùi này, lần sau có gặp thì nói cho tôi biết.”

Bạch Vũ nhướn mày, “Sao cậu biết người xé trang này là người?”

Triển Dực nhìn hắn, cảm thấy sự tò mò của hắn thật đáng ghét, cái gì cũng hỏi, nhưng mà vẫn kiên nhẫn trả lời, “Huyết tộc sẽ trực tiếp đốt quyển này, không chỉ xé một trang.”

Bạch Vũ há miệng, không nói gì, cúi xuống ngửi ngửi, sau đó sờ cằm, “A? Mùi này hình như đã từng ngửi thấy rồi.”

“Ở đâu?”

“Không nhớ, hình như trong quán bar… A, cậu đi đâu vậy?” Bạch Vũ thấy Triển Dực xoay người ra ngoài, nghĩ hắn muốn tới quán bar, “Tôi đi nữa, tôi đói.”

“Về nhà ngủ.” Triển Dực không nặng không nhẹ nói một câu, cầm cuốn nhật ký nhét vào trong áo khoác, về nhà, thật sự hắn quá buồn ngủ rồi.

Trong phòng khách, Bạch Vũ bị bắt ôm gối ra sô pha ngủ, hắn cầm Ebook đã mua, bên trong có rất nhiều sách nói về tình yêu của con người.. Nói tới cũng kì lạ, thế nhưng lại có rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, hơn nữa phần lớn người mua đều là huyết tộc.

Bạch Vũ chép miệng chọn một quyển xem, “Hướng phát triển của con người cùng huyết tộc càng ngày càng kì lạ…”

Một tuần sau, Bạch Vũ bắt đầu trầm mê, mỗi ngày ngoại trừ ôm bình máu ngẫu nhiên cùng Triển Dực ra ngoài ăn cơm, toàn bộ thời gian đều vùi đầu vào tiểu thuyết.

Triển Dực tiếp tục làm công việc của mình, vụ án của Fanny đã chuyển sang cho Lam Lạc, Lam Lạc lại không điều tra người đứng phía sau dựt giây, kết án hung thủ là Antique. Triển Dực hoàn toàn không có chút tín nhiệm nào với Lam Lạc, nhưng mà cũng không nói gì thêm, bí mật của huyết tộc rất nhiều, vụ này cũng thế.

Một buổi chiều nọ, Triển Dực cầm ly cà phê, vừa uống vừa lật xem tư liệu của một vụ án, Mục Tát đột nhiên bước vào, “Dực Dực, có người tìm cậu.”

Triển Dực ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt là một nam tử chừng 20 tuổi, khuôn mặt thanh tú, ngoại trừ hơi gầy với làn da tái nhợt, không có gì là không ổn cả. Triển Dực nhìn hắn trong chốc lát, sau đó nhận ra hắn chính là người làm vườn.

Trải qua buổi trị liệu của đám người Mục Tát, hắn đã khỏi hẳn, nhưng mà vẫn bị người ta giám thị, quan sát trong ba năm.

Hắn đến nói cám ơn Triển Dực, cũng dựa theo nguyện vọng của Fanny, nhận di vật của cô.

… Bạn đang �

Nói tới Bạch Vũ, khó khăn đọc xong hết đống tiểu thuyết, từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên hắn có cảm giác bản thân đã lãng phí thời gian, quả nhiên những lời nói chó gặm của con người không thể sử dụng để tham khảo. Hắn thay một bộ quần áo mới, chuẩn bị tới trung tâm quấy rầy Triển Dực.

Xuyên qua một công viên thật lớn, tâm tình của Bạch Vũ theo ánh sáng xuyên qua lá cây, cũng trở nên tốt hơn.

Cũng may con người biết bảo vệ môi trường, trong nội thành được rừng cây bao phủ tới 50%, công viên cũng có rất nhiều, không khí vô cùng tươi mát.

Bạch Vũ bước đi trên bờ sông, nhìn thấy một người con trai ngồi dưới gốc đa có màu đỏ, tựa hồ đang đọc sách.

Hắn không tự giác dừng cước bộ, hấp dẫn ánh mắt hắn, cũng không phải do gốc đa kia, càng không phải người con trai đó, mà là cuốn ‘sách’ trên tay người đó cầm, quyển này hắn biết, là nhật ký của Fanny.

Cẩn thận đánh giá người kia, Bạch Vũ thậm chí xem nhẹ ngũ quan của hắn, chỉ nhìn thấy trong mắt hắn có một sự chuyên chú, mỗi lần lật một trang đều rất cẩn thận. Ánh mắt của hắn không hiểu sao lại làm Bạch Vũ nhớ tới bàn tay của trẻ sơ sinh, từng cái vuốt ve đều rất vội vàng cũng rất lưu luyến.

Bạch Vũ nhìn một lát, sau đó tiếp tục bước đi, đột nhiên cảm thấy những tiểu thuyết hắn đọc cả tuần qua cũng chẳng thể làm hắn cảm nhận được sự thâm tình như trong đôi mắt đó.

Hắn mua một cây kem trước cửa trung tâm, Bạch Vũ định bước vào trong, lè lưỡi ra liếm, chợt nghe thấy “Sưu” một tiếng.

Hắn ngẩng mặt lên, trên bầu trời xanh biếc hiện ra một vệt dài màu trắng, mô tô của Triển Dực nhanh chóng rời khỏi tòa nhà, chạy về khu nhà xưởng ở phía nam.

Mơ hồ có thể nghe thấy trong trung tâm báo tin — Có quỷ đỏ xuất hiện!

Bạch Vũ cầm cây kem, tựa vào cột đèn ngẩn người, bên người vang lên tiếng xe mô tô. Hắn xoay đầu nhìn, chỉ thấy Khải đeo một cái balo lớn chạy tới bên cạnh hắn.

Khải đưa tay ném thứ gì đó cho Bạch Vũ.

Bạch Vũ vươn tay đón, là một chiếc chìa khóa.

Có chút khó hiểu.

Khải vươn tay chỉ ra sau, “Dực đưa cho anh.” Nói xong, rồ máy đuổi theo Triển Dực.

Bạch Vũ theo hướng hắn chỉ bước tới, nở nụ cười — Chỉ thấy cạnh bồn hoa, có một chiếc mô tô màu trắng, bảnh nha…

Bước tới bên chiếc mô tô, Bạch Vũ nhìn vào gương chiếu hậu, sửa lại tóc mình, cong miệng hôn lên thấu kính lạnh như băng, “Cảm giác vui sướng này, đã bao lâu rồi không xuất hiện?”
Bình Luận (0)
Comment