Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 18.1

Type: VẠN HOA PHI VŨ

Tối quá... Đây là đâu? Sờ xung quanh hình như có thể chạm đến vách tường, Tô Mạt hơi mù mờ, hình như vừa rồi cô vẫn ở phòng 212 khách sạn suối nước nóng, nhưng tình hình bây giờ rốt cuộc là thế nào?

Tô Mạt gãi đầu nhớ lại chuyện trước khi rơi vào bóng tối, là chuyện xảy ra sau khi cô vào phòng 212 kia, hình như... hình như cô nhìn thấy mấy con ma không có tròng nứt quay đầu lại nhìn cô chằm chằm, sau đó chẳng còn biết gì nữa...

“Chuyện này là sao?”

Tô Mạt lẩm bẩm, dựa vào vách tường ngồi xuống, không biết đây là nơi quái quỷ gì, cảm giác như bị nhốt vào quan tài, hai bên đụng phải vách, trước sau lại có cảm giác rất rộng rãi, mà lại quá tối, quả thật là quá tối.

“Quá tối à?”

Tô Mạt lẩm bẩm, mình thật đúng là hồ đồ, cô triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa trên tay để soi rõ không gian đen kịt. Tô Mạt nhìn kĩ xung quanh, cảm thấy nơi này giống như một đường hầm, hai bên khá chật hẹp thế nên vừa quay người đã đụng ngay vào vách tường, trước sau lại có cảm giác sâu hun hút, nhìn không thấy gì cả.

Đi về phía trước hay là đi về phía sau đây? Tô Mạt đứng dậy, quan sát không gian nhỏ hẹp.

“Đi về phía trước thôi, sống hay chết thì tùy.”

Cô vừa nói vừa đi về phía trước, như thể không có điểm cuối, cô đi đã nửa giờ mà đường hầm này vẫn như không có điểm dừng.

“Nơi quái quỷ gì vậy chứ? Đi lâu như vậy mà vẫn chưa đến đường ra.”

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Tô Mạt ngẩng đầu nhìn về phía trước, thầm đề phòng rủi ro xảy ra bất ngờ, cô cười khổ, đợi âm thanh kia xuất hiện thêm lần nữa, nhưng chừng hơn mười phút trôi qua vẫn không có bất kì tiếng động nào, lẽ nào vừa rồi cô bị ảo giác sao?

Tô Mạt tựa lưng vào vách tường, nhắm mắt lại, có điều tinh thần và giác quan chẳng hề dám thả lỏng, cảm nhận động tĩnh xung quanh mình.

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Tiếng động lại truyền đến, Tô Mạt thấy lòng mình như sôi lên, âm thanh này nghe như ai đó đang nhai nuốt thứ gì vậy. Là ảo giác sao? Rốt cuộc thì phía trước là gì?

Tô Mạt mở mắt, bắt đầu đi về phía trước, Phượng Hoàng màu vàng bay lên cao soi tỏ con đường đen kịt, cuối cùng Tô Mạt đã đi đến vị trí phát ra tiếng động.

Cách đó không xa xuất hiện một khúc quanh, ở vị trí khúc quanh hình như có một bóng người đang ngồi, tay không ngừng cử động, bởi vì ánh sáng hơi tối cộng thêm khoảng cách khá xa, vì vậy Tô Mạt không thấy rõ ngưòi kia đang làm gì.

“Này... Anh đang làm gì vậy?”

“Anh là ai? Tại sao lại ở đây?”

Tô Mạt lại tiếp tục hỏi “người” cách cô không xa đó, cô đi dến gần khúc quanh nơi hắn ngồi, đưa Phượng Hoàng Hỏa đến gần hơn, chiếu sáng “người” kia. Chỉ vài bước mà thôi, cô đã nhanh chóng đến gần “người” ấy. Trong khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cho dù là Tô Mạt bình thường lạnh lùng cũng không nhịn được mà nôn mửa.

Quái vật kia mặt đầy vết máu, miệng không ngừng nhai nuốt thứ gì đó, máu tươi còn chảy tong tỏng theo khóe miệng nó. Nhìn theo vết máu chảy xuống từ trên mặt quái vật này, cô thấy thấy phần thịt trước ngực, cánh tay và đùi quái vật đều không đầy đủ. Có lẽ đây đều là kiệt tác của chính nó. Nó xem mình là thức ăn, hơn nữa còn ăn sống thịt và uống máu chính mình...

Tô Mạt tựa vào tường suy nghĩ nguồn gốc của quái vật, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, chẳng hề chú ý quái vật đang ngồi bên tường đã lảo đảo đứng dậy đi về phía cô. Có vắt hết óc Tô Mạt cũng không nghĩ ra nguồn gốc của nó, lúc đang quay đầu định quan sát con quái vật kia thì thấy một cái miệng rộng đầy răng nanh hơn nữa còn tỏa ra mùi hôi thối sắp cắn phập vào vai cô.

Tô Mạt vội vàng cúi thấp người, khó khăn lắm mới tránh khỏi cái miệng đầy răng kia, Phượng Hoàng Hỏa trong tay cũng bị dập tắt. Khoảnh khắc ngọn lửa tắt ngúm, cô tận dụng thòi gian ngắn ngủi để thấy rõ hình dáng quái vật, khuôn mặt đen như mực của nó ngoại trừ đầy máu còn mất một con mắt, không biết nó đã ăn con mắt đó của mình hay là bị thương ngoài ý muốn nữa. Con mắt còn lại đỏ lòm, thứ chứa bên trong đó không phải là mắt mà là dung dịch ngập máu, có thể chảy ra bất cứ lúc nào. Xương gò má cao khiến gương mặt vốn không có nhiều thịt càng gồ ghề hơn, chẳng khác gì một cái đầu lâu cả.

Song quái vật này dường như có trí khôn, nó lợi dụng thoáng chốc Tô Mạt quan sát nó mà nhanh chóng chụp vuốt xuống, gọi là vuốt là bởi vì móng tay quái vật kia dài tận mười centimet lại le lói ánh sáng xanh biếc trong đường hầm u tối. Nếu không biết, nhìn từ phía xa còn tưởng là que dạ quang...

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Con quái vật kia thấy mình tấn công thất bại thì nổi giận, nó phẫn nộ xé một miếng thịt trên đùi mình rồi nhét vào miệng, ra sức nhai, cứ như đang ăn tươi nuốt sống Tô Mạt vậy.

Tô Mạt nhìn hành động của nó mà sởn cả tóc gáy, ghê tởm không thôi, cô không thể nào tưởng tượng được nếu bản thân rơi vào tay nó sẽ có kết quả thế nào. Giống như hình phạt xả thịt róc xương thời trung cổ sao? Nghĩ đến đây, Tô Mạt rùng mình một cái, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Hình như đã nhận ra suy nghĩ của Tô Mạt, con quái vật kia lại xé tiếp một miếng thịt trên người, máu tươi chảy xuôi theo miếng thịt bị xé toạc, cả không gian nồng nặc mùi máu. Cầm miếng thịt mình xé trong tay, lần này quai vật không nôn nóng nuốt vào mà thong thả đưa đến khóe miệng chậm rãi nhai miếng thịt đó, khuôn mặt hiện vẻ đắc ý, vừa nhai vừa đến gần Tô Mạt lần nữa.

Ngay lúc này, trong lòng Tô Mạt tràn ngập cảm giác tuyệt vọng, lẽ nào cô phải chết ở đây sao? Còn chết kiểu xả thịt róc xương kiểu này ư?

“Hàn Ngạo...”

Tô Mạt lẩm bẩm gọi tên Hàn Ngạo, ánh mắt không dám thả lỏng, nhìn chằm chằm quái vật trước mặt, Phượng Hoàng Hỏa bùng lên trong tay chuẩn bị tạt vào con quái bất cứ lúc nào.

Thấy Phượng Hoàng Hỏa trong tay Tô Mạt, quái vật không có cảm giác sợ hãi lúc ban đầu nữa, lại còn há cái miệng rộng để lộ ra răng nanh lởm chởm như cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình, lại như thể đắc ý vì sắp có được thức ăn đã bày sẵn trong đĩa.

Đối mặt với quái vật bước từng bước đến gần, Phượng Hoàng Hỏa trong tay Tô Mạt bay thẳng vào mặt nó. Tiếc rằng quái vật nhìn ngọn lửa bay về phía mình thế nhưng không hề né tránh, ngược lại còn đưa mặt mình tới để cho ngọn lửa đánh trúng một đòn.

Mùi thịt cháy khét lẹt pha lẫn với mùi máu tươi trên ngưòi quái vật khiến con đường hầm lạ lẫm này thêm kinh hoàng và khó ngửi. Sờ lên cái trán cháy sém của mình, quái vật đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, không biết là do bản thân nó bị thiêu đốt hay bởi vì nó cảm thấy đau đớn. Nó lui về sau vài bước, giây tiếp theo đã chạy lấy đà lao về phía Tô Mạt.

“Mình không thể chết ở đây!”

Tô Mạt như tự an ủi mình, nhìn quái vật xông đến, hai bàn tay cô bùng lên hai ngọn lửa màu sắc khác nhau đưa hai tay tạo thành chữ thập. Hai ngọn lửa hòa vào nhau nhưng vẫn giữ màu sắc như cũ, trông rực rỡ vô cùng. Cô phóng ngọn lửa trong tay về phía quái vật rồi mệt mỏi dựa vào tường, nhìn chằm chằm ngọn lửa rực rỡ bay về phía quái vật kia.

Như cảm nhận được ngọn lửa này có thể làm hại đến mình, con quái vật bỗng nằm sấp xuống, thân thể trượt trên mặt đất, kéo thành một vệt máu dài ngoằng. Mà cú trượt này không hề uổng phí công sức, bởi vì vừa rồi nó chạy lấy đà hết sức nên cho dù nó có nằm sấp xuống trượt trên mặt đất cũng không ảnh hưởng nhiều đến tiến độ nó đến gần Tô Mạt. Nó đã cách Tô Mạt rất gần rồi.

Tô Mạt hừ mũi, nhìn quái vật đang đến gần mình, ép bản thân bình tĩnh lại, vẫy vẫy tay về phía sau quái vật.

Phượng Hoàng Hỏa tỏa ánh sáng rực rỡ với cánh và đuôi thật dài, vút qua người quái vật đang trượt trên mặt đất. Mùi cháy khét lại bốc lên, nhưng lần này dường như ngọn lửa đã ảnh hưởng tới quái vật, nó bỗng nhiên rơi bịch xuống đất, sau đó bắt đầu lăn lộn, miệng còn không ngừng gào rú. Âm thanh trong đường hầm chật hẹp trống rỗng tựa như không có điểm cuối này lại rõ ràng khác thường, chấn động đến mức Tô Mạt phải lấy hai tay bịt tai mình để giảm bớt thương tổn.

Sau màn lăn lộn, con quái vật thực sự đã nổi giận triệt để, con mắt màu đỏ trông càng thêm đáng sợ, như có thể nhỏ máu bất cứ lúc nào. Nó nhìn Tô Mạt chằm chằm như sư tử nhìn con cừu nhỏ, thở hổn hến hừ hừ, suy nghĩ xem cắn vào đâu trước.

Nhìn ánh mắt quái vật, Tô Mạt cười khổ. Tất cả sẽ kết thúc như vậy sao? Thậm chí cô còn không biết mình sắp chết ở đâu, hiện giờ điều duy nhất cô có thế đánh cược một lần chính là ngọn lửa trong tay. Sau cú này, cô sẽ không còn khả năng tạo ra Phượng Hoàng Diệm nữa.

Tô Mạt nghiến chặt răng, không chần chừ nữa, tiến lên vài bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và quái vật, sau đó một lần nữa phóng Phượng Hoàng Diệm trong tay về phía đỉnh đầu của quái vật, đồng thời nhanh chóng cắn đâu lưỡi, phun một ngụm máu. Lúc thu hồi Phượng Hoàng Diệm, cô đã lấy ra một tấm bùa.

Cuối cùng thần may mắn cũng chiếu cố đến Tô Mạt, Phượng Hoàng Diệm rực rỡ mang theo Phượng Hoàng đồ đằng (*) nho nhỏ, kéo đôi cánh thật dài bay lên đầu quái vật đang chạy. Lần này quái vật không thể tránh được, lập tức bị ngọn lửa Phượng Hoàng đánh trúng. Nó ôm đầu gào rú trên mặt đất, vừa gầm thét vừa xé thịt trên người mình, sau đó nhét đầy vào miệng…

(*) Đồ đằng hay Totem là một biểu tượng tin ngưỡng xuất hiện từ thời kì thị tộc. Thời kì này nhận thức con người còn hoang sơ, người ta tin rằng thị tộc, bộ tộc mình có liên hệ đặc biệt với các dộng vật, cây cỏ, hiện tượng tự nhiên nào đó. Họ coi vật đó là tổ tiên, sùng bái và thờ phụng. Bởi vậy, nhiều thị tộc, bộ tộc sử dụng một con vật, loài cây hay đối tượng tự nhiên nào đó như hình ảnh hoặc biểu tượng của tộc mình. Dấu tích của nó vẫn còn đến tận ngày nay, ví dụ như đồ đằng của một số dòng họ người Trung Quốc là rồng, hổ; đồ đằng của người Lạc Việt là chim Lạc. Đây là một tín ngưỡng rất phổ biến của các dân tộc từ Á sang Âu.

Đến lúc này rồi mà con quái vật kia vẫn còn ăn thịt của nó nữa ư? Tô Mạt nhìn hành động của quái vật, trong đầu lóe ra một ý niệm, song ngay sau đó lại bị quái vật bổ nhào đến cắt ngang.

Nó vẫn còn năng lực tấn công!

Tô Mạt nhìn quái vật lại lao về phía mình, né tránh, ngay sau đó lộn vòng tại chỗ, muốn lăn đến vị trí quái vật vừa mới dừng lại. Đáng tiếc là lần này hành động của cô chậm một bước, cô bị móng vuốt quái vật cào vào bả vai, máu tuôn chảy tức thì. Tô Mạt thoáng lảo đảo, ngã xuống đất, cau mày, cô cảm thấy phía sau lại xộc đến mùi máu tươi, cố nén đau đớn, cô vội vàng xoay người vài vòng tránh khỏi nguy hiểm, tuy nhiên bởi vì xoay người quá mạnh nên cô va thẳng vào vách tường. Đau đớn khiến mặt Tô Mạt tối sầm, suýt nữa ngất đi.

Cô gắng gượng ngồi dậy, cắn răng nhìn quái vật ngã nhào dưới đất, dường như đã không còn động tĩnh gì nưa. Lẽ nào nó đã chết rồi? Trong lòng thầm suy đoán, lại hoàn toàn không có năng lực tìm hiểu đến cùng, có chi có thể dựa vào tường, sau đó vừa liếc nhìn hướng đi của quái vật, vừa nhìn vết thương trên bả vai mình. Vết thương không sâu lắm, nhung lại biến thành màu đen. Cô đã trúng độc rồi, có điều không biết chất độc này nguy hại cỡ nào, cũng không biết trên người cô có thuốc trị thương hay không.

Tô Mạt lục lọi những thứ mang theo bên người mình để tìm thuốc trị thương, may là tìm thấy. Lần đó ở Quỷ giới, trước khi đi Vị Ương đã đưa cho cô, sau khi cho quỷ tiêu đầu đàn vài viên, cô giữ lại vài viên còn dư. Vừa hay còn hai viên, một viên để uống, một viên thoa vết thương. Ngậm một viên vào miệng, bỗng chốc miệng cô thơm ngát, khiến tinh thần rệu rã của Tô Mạt phấn chấn hẳn, quả nhiên là thuốc quý.

Nhóp nhép, nhóp nhép...

Tuy nhiên Tô Mạt còn chưa kịp mừng thì âm thanh quen thuộc kia lại đến nữa, cô kinh hoàng suýt nữa đánh rơi viên thuốc trong tay. Nó vẫn chưa chết! Nó còn đang nhai thịt cùa mình! Ý nghĩa vừa bị cắt ngang lại lóe lên, thịt trên người quái vật kia giống như thuốc kích thích hoặc thuốc chữa thương của nó, mỗi lần nó bị thương thì nó sẽ xé thịt trên người ăn, sau đó lại tiếp tục hăng hái xông lên như siêu nhân điện quang vậy.

Quan sát quái vật, Tô Mạt nghĩ đến những món đồ có thể sử dụng trên người mình.

Đúng rồi!

Cô đột nhiên nghĩ ra, ngọ ngoạy lấy ra một con dao màu bạc trong số những đồ mang theo. Thứ này vốn là của Đào Tử, lần trước ở Quỷ giới cô quên trả lại cho cô ấy, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

“Cô có cảm thấy tình trạng Mạt Mạt hơi khác thường không?” Trong phòng, Hàn Ngạo vẫn nhìn Tô Mạt chằm chằm đột nhiên hỏi Đào Tử bên cạnh.

“Tôi vẫn nắm tay cô ấy, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Không biết là nguyên nhân gì, tôi vừa dò xét thử, sinh hồn cô ấy không có ở đây. Lúc trước không phải thế này, không biết tình trạng này xảy ra từ lúc nào sao chúng ta không hề hay biết?” Đào Tử áy náy nhìn Tô Mạt đang cau mày vẫn hôn mê, lo lắng nói.

Cũng lúc này, con quái vật ngồi đối diện Tô Mạt đang xé thịt trên người mình nhai liên tục, vừa nhét vào miệng vừa hung tợn nhìn Tô Mạt. Âm thanh nhóp nhép, nhóp nhép không ngừng truyền đến, khiến lưng Tô Mạt rét lạnh từng cơn.

Tô Mạt nhìn quái vật trước mắt, thầm cổ vũ bản thân. Vừa nghĩ đến cảnh mình bị ăn biến dạng hoàn toàn, cô đã không dằn nổi cảm giác ghê tởm.

Quái vật lảo đảo đứng dậy, chậm rãi đi đến gần Tô Mạt. Nhìn quái vật đi tới, Tô Mạt thử vận động thân thể, thuốc Vị Ương cho quả thật rất tốt, tuy cơn đau trên người không giảm bớt nhưng chất độc trên móng vuốt quái vật kia đã tạm thời được kìm hãm.

Tô Mạt nhìn đăm đăm quái vật, cầm chặt dao găm trong tay, tính toán sơ qua khoảng cách có thể bất ngờ cho nó một cú trí mạng.

Một bước, hai bước, ba bước, khoảng cách càng lúc càng gần, mùi máu tươi nồng nặc xộc đến khiến Tô Mạt không nhịn được đưa tay che mũi.

Quái vật dừng bước khi cách Tô Mạt còn chừng một mét, đứng đó không nhúc nhích, không biết đang tính toán gì. Nhân lúc nó dừng lại cô cũng chầm chậm đứng dậy, cố nén cơn đau dựa vào vách tường.

Một người một quái cứ thế giằng co, không ai chịu hành động trước, như trẻ con chơi trò người gỗ, ai cử động trước thì sẽ thua. Sự thật cũng chính là vậy, hiện tại ai hành động trước sẽ mất khả năng ứng biến, dĩ nhiên nếu như con quái vật này hiểu được ý nghĩa ứng biến.

Thời gian trôi qua từng chút một, Tô Mạt bỗng nhiên cảm thấy hơi lạ, đã lâu như vậy nhưng hình như cô chẳng hề cảm thấy đói, lẽ nào đang ở trong mơ? Có điều lúc bị thương cô có thể cảm thấy đau đớn, mà chất độc ở vết thương do móng vuốt con quái vật kia gây ra đã đi vào cơ thể cô. Nếu không nhờ viên thuốc của Vị Ương cho, e rằng chẩt độc đã sớm bộc phát rồi. Rốt cuộc là sao đây? Tô Mạt hoang mang vô cùng. Lẽ nào, lẽ nào sinh hồn mình rời khỏi thân thể sao? Cơ mà tại sao tất cả đồ đạc mình mang theo bên người vẫn ở đây? Đúng là quá mức vô lí mà!

Vẫn là cách thức và bộ pháp ban đầu, con quái vật kia lui về sau vài bước rồi bắt đầu chạy lấy đà lao veè phía Tô Mạt.

“Tới đúng lúc!”

Tô Mạt nhìn quái vật xông về phía mình, dao găm trong tay liền chĩa về phía nó. Một người một quái giáp lá cà với nhau như thế, may là quái vật hành động chậm chạp nên lần nào dù Tô Mạt đang bị thương cũng có thể mạo hiểm trốn thoát. Song dù là thế, trên người cô vẫn có thêm mấy vết thương nhỏ.

Tô Mạt lại lần nữa tránh được móng vuốt quái vật, canh đúng thời cơ đâm dao găm về phía cổ nó.

Phập!

Dao găm đâm vào thịt khiến nó rống lên đau đớn, Tô Mạt cũng bị nó đánh văng sang một bên, dao găm đang đâm vào cổ quái vật cũng theo sức bay của Tô Mạt mà rơi xuống, cô va thẳng vào tường rồi rơi bịch xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Lần này quái vật bị thương không dùng thịt của mình bổ sung thể lực như lúc trước mà là lao thẳng về phía Tô Mạt, Tô Mạt nằm nghiêng trên mặt đất bị quái vật tóm lấy, sau đó lại bị quăng mạnh đi một lần nữa.

Cú va đập mãnh liệt khiến mắt Tô Mạt tối sầm từng hồi, máu không ngừng chảy xuống từ mấy vết thương. Mất máu nghiêm trọng khiến cô cảm thấy mình có thế bất tỉnh bất cứ lúc nào. Nhất định không thể ngất! Cô thầm nhắc nhở bản thân, thay vì bị quái vật xé thành từng mảnh nhỏ mà chết, chi bằng dùng lửa tự thiêu mình.

Sau khi quăng Tô Mạt ngã xuống đất, quái vật xoay người lại xông về phía cô lần nữa. Như thể giơ lên cây bông nhẹ tênh, nó dùng vuốt nắm lấy cánh tay Tô Mạt, móng vuốt dài ngoằng cắm thẳng vào thịt cô. Tô Mạt đau đớn không nhịn được rên rỉ. Thoáng cái, quái vật lại quăng cô thêm lần nữa, như thể đây là trò chơi yêu thích của nó vậy.

Quay cuồng vài vòng, Tô Mạt bị quăng đến chỗ con dao găm khi nãy. Nhìn dao găm trước mắt, cô rất muốn nhặt lên chém đứt cổ quái vật, lại cảm thấy mình không thể nào nâng tay nổi nữa rồi.

Mình sẽ chết ờ nơi này sao? Tô Mạt cười khổ, nhắm hai mắt lại, lặng lặng chờ cái chết đến. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ chết ở nơi thế này, không biết đây là đâu, không biết tại sao đến đây, thậm chí không biết thời tiết lúc này thế nào.

“Ha ha...”

Tô Mạt bỗng bật cười, cô mở đôi mắt sung huyết ra, trong tầm mắt mơ hồ hiển hiện quái vật đang đến gần từng bước. Lúc này Tô Mạt hoàn toàn không cảm nhận được trán mình xuất hiện một dấu ấn Phượng Hoàng nho nhỏ dang tỏa sáng.

Khi Tô Mạt tỉnh lại, trước mắt vẫn là đường hầm tối tăm. Có điều con quái vật ăn thịt kia ngã trên mặt đất, đầu lìa khỏi thân thể, toàn thân như bị cắt rời thành từng mảnh nằm rải rác trên đất. Tình cảnh này khiến Tô Mạt hơi khó hiểu, hình như cô thấy quái vật đến đây, sau đó thì ngất xỉu. Là ai đã giết chết quái vật kia?

Đưa tay véo mình một cái, Tô Mạt sững sờ. Cô cảm thấy đau, cũng có thể nói là cô không phải đang nằm mơ. Bây giờ cô thật sự đã khôi phục lại bình thường, không bị thương, không trúng độc, không mất máu quá nhiều. Vậy chuyện này là sao đây? Lẽ nào...

Tô Mạt tìm kiếm lá bùa khi nãy mình dùng máu nơi đầu lưỡi làm phép, quả nhiên lá bùa đã biến mất rồi.

“Lẽ nào vật này cuối cùng đã cứu mình một mạng? Thật đúng là không nghĩ ra mà!”

Tô Mạt lắc đầu đứng dậy, lảo đảo đi về phía trước.

Nhìn thấy Tô Mạt tiến đến gần, quái vật gào lên một tiếng, giơ móng vuốt vung về phía cô. Tô Mạt lạnh lùng nhìn quái vật xông về phía mình bằng đôi mắt màu vàng vô cảm, cô huơ lưỡi dao nhằm ngay móng vuốt của nó, tức thì móng vuốt nó rơi xuống đất. Tô Mạt hừ mũi khinh thường, lại giơ tay chém bộ vuốt còn lại.

Lần này nó đoán được, nghiêng mình tránh đòn, thấy quáo vật né khỏi cú tấn công của mình, Tô Mạt nghiêng người vòng qua phía sau, đâm vào giữa lưng nó.

Phập!

Quái vật thấy mũi dao sắc bén dâm xuyên qua lưng mình. Nó ra sức nhảy lên trước, rút dao găm ra khỏi thân thể. Máu biến thành màu đen lập tức phun khỏi miệng vết thương, bắn lên cả người Tô Mạt.

Tồ Mạt nhảy sang một bền để tránh, không đợi đến lúc quái vật quay người lại thì đã đến phía sau nó, trên khuôn mặt nở một nụ cười tàn khốc trông vô cùng quái lạ.

“Tạm biệt. “

Cô khe khẽ cất tiếng, âm thanh lạnh lùng như chương nhạc trước khi tử thần triệu hồi, đang viết nên hành khúc chết chóc. Hai bàn tay nhẹ nhàng đồng thời vung lên, Phượng Hoàng Diệm hừng hực bùng lên từ lòng bàn tay. Một tay nâng ngọn lửa, một tay cầm dao găm Đào Tử để lại, Tô Mạt nhìn quái vật trước mắt, không chút lưu tình phóng thẳng Phượng Hoàng Diệm về phía nó.

Cảm nhận được ngọn lửa nóng rực phía sau, con quái vật ngu ngốc né mình sang bên, ngay sau đó nó liên nhận lấy lưỡi dao sắc bén mà Tô Mạt đã sớm chuẩn bị. Tay khẽ vạch một đường, dao găm nhìn như không có sức lực lại lập tức kết thúc sinh mệnh quáỉ vật, cái đầu không nhắm mắt của nó rơi xuống đất, lăn vài vòng, sau đó mới dừng lại.

Như sợ nó chưa chết hẳn, Tô Mạt giơ dao chém thêm vài nhát, đến tận khi thấy thi thể nó chia năm xẻ bảy mới dừng tay.

Đôi mắt màu vàng nhìn quanh bốn phía, Tô Mạt lại ngấtđi, nơi nào đó trên người cô bỗng bốc lên một ngọn lửa. Tất cả vết thương lớn nhỏ trên người Tô Mạt đang hồi phục với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Đường hầm lại khôi phục yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment