Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 21.6

“Tôi bảo này, hai người chẳng đề phòng gì cả, chúng tôi sắp bò đến trước mặt xem kịch hay rồi mà còn ôm với ấp nữa à? Ly Thương, anh thực sự không thấy bọn tôi hay là làm bộ không biết hả?” Tiếng nói đột ngột vang lên khiến Đào Tử giật mình sửng sốt. Thật đúng là, nhắc TàoTháo thì Tào Tháo đến ngay. Khẽ đẩy Ly Thương ra, Đào Tử e thẹn nhìn Tô Mạt đang tinh nghịch nháy mắt với mình.

“Các cậu đến đây khi nào, sao không lên tiếng, không biết cái gì là không hợp lễ thì đừng nhìn sao?”

“Vừa đến đã thấy đôi tình nhân tình chàng ý thiếp rồi, định nói vài câu lại thấy quấy rầy không tốt, cơ mà hai người mãi không chịu buông ra, tớ đành phải đóng vai người xấu thôi, không thì mặt trời xuống núi mất.” Tô Mạt đi đến bên cạnh Đào Tử, khẽ chọc chọc, khiến Đào Tử vừa bực mình vừa buồn cười.

“Được rồi, chỉ biết cười nhạo mình thôi, sao hai người tìm được đến đây? Mấy ngày qua có quan sát tinh tượng không?”

Nhắc đến tinh tượng, không khí lập tức căng thẳng, Tô Mạt cất lời, “Thấy rồi, bọn mình lòng vòng trong núi đến hôm nay đã ba ngày, nếu không phải Chuyển Luân Vương cho lệnh bài có thể sai khiến quỷ sai, sợ là bây giờ bọn mình vẫn chưa tìm được chỗ này đâu. Ly Thương, chuyện long mạch anh cũng biết đúng không?”

“Đúng vậy, thời gian qua vẫn luôn nghĩ cách phá giải, thứ cô muốn tìm ở hang núi cách đây không xa, cũng chính là vị trí nhược điểm của long mạch. Đêm nay là thời cơ tốt, nhất định chúng ta phải nhanh lên!” Ngẩng đầu nhìn bầu trời đã tắt nắng, trên mặt Ly Thương cuối cùng đã hiện lên vẻ lo lắng.

“Tối nay ư? Vậy chúng ta phải làm gì?” Tại sao nhất định phải là bảy cô gái sinh ngày âm chí âm? Với lại Cửu Bảo kia rốt cuộc có tác dụng gì?”

“Qua tối nay long mạch sẽ diễn ra hoạt động nghìn năm một lần, lúc này là lúc nó suy yếu nhất. Máu bảy cô gái kia để tế luyện long mạch, còn Cửu Bảo là để vây khốn không cho long mạch hoạt động. Người trong gia tộc tôi muốn được trường sinh nên đã định mượn long khí thay đổi số mạng, nếu may mắn một chút có thể sẽ thành công.”

“Thành công? Điên hay sao mà muốn mượn long khí, phong bế long mạch? từ xưa đến nay có mấy người làm được chứ? Cho dù muốn ra tay cũng nên kiếm những long mạchnhỏ đã hoàn toàn thành hình kìa. Còn đây là long mạch khởi nguồn Đại Vũ năm xưa, rất có linh căn, làm sao họ có thể can thiệp vào được?” Tô Mạt vô cùng kinh ngạc với chuyện Ly Thương nói, cô không hiểu người của gia tộc anh sao lại làm chuyện hồ đồ như thế?

“Làm sao tôi không biết, tôi lại không thay đổi được quyết định của trưởng bối, tôi...”

“Grào...”

Đúng lúc Ly Thương định giải thích với Tô Mạt thì cách đó không xa đột ngột vọng đến một tiếng gầm khiến bốn người đều kinh hoàng, sắc mặt biến đổi rõ rệt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đào Tử kéo kéo Ly Thương, lo lắng hỏi nhỏ.

“Đã bắt đầu rồi... Không biết chúng ta còn có thể ngăn cản được không, nhưng cứ liều thử xem, đi theo anh.” Ly Thương vừa nói vừa kéo Đào Tử đi về phía hang núi, Hàn Ngạo và Tô Mạt cũng nối gót theo.

Lúc này, ông nội của Ly Thương đang chỉ huy Ly Uyển bày trận trong hang núi, Cửu Bảo đặt rải rác quanh hang, còn bảy cô gái thì bị cắt cổ tay để máu chảy vào chính giữa, mà ở vị trí chính giữa ấy đang hiện lên một bóng hình một con rồng không ngừng dãy dụa gầm thét.

Vẻ kích động hiện rõ trên khuôn mặt già nua của Ly lão gia, chỉ vì muốn chứng kiến sự kiện này mà đã hi sinh mấy thế hệ, nay bản thân sắp hoàn thành việc trọng đại của gia tộc, làm sao không kích động cho được?

Mặt ông hơi ửng đỏ, đôi mắt ngây dại hiện lên vẻ điên cuồng bệnh hoạn, ông run rẩy lấy một lá bùa trong ngực, đợi máu của bảy thiếu nữ tập kết lại.

“Đưa năm linh hồn kia cho ông.” Ly lão gia vẫy tay về phía Ly Uyên, ra hiệu gã giao năm chiếc bình cho mình.

“Ông nội, còn thiếu hai cái thì sao?” Ly Uyên giao bình cho ông rồi khẽ hỏi.

“Ly Thiên đâu? Sao nó còn chưa đến?” Ông nhìn xung quanh, kích động hỏi.

“Ông nội, cháu ở đây.” Vừa trả lời, Ly Thiên vừa từ góc tối đi ra, đứng sóng đôi với Ly Uyên trước mặt ông.

Ly lão gia bỗng cười kì quặc, gật đầu, “Cháu ngoan, nghi lễ hiện tại đang thiếu mất hai linh hồn, ông cũng không biết chắc chắn như vậy có xảy ra vấn đề gì không. Có điều đã đợi mấy trăm năm rồi, vì vinh dự của gia tộc chỉ đành oan ức các cháu.”

Ly Thiên và Ly Uyên khó hiểu nhìn ông chằm chằm, không hiểu tại sao ông nội luôn luôn nghiêm túc bống nhiên hào nhã như thế. Đáng tiếc đây chính là lần cuối cùng họ nghe được những lời hiền từ như vậy.

Ly lão gia nói xong, bất ngờ vung tay đánh về phía đỉnh đầu Ly Thiên và Ly Uyên. Họ cảm thấy một cơn chấn động ở phía đầu, sau đó thân thể chợt nhẹ hẫng, trước mắt tối đen, mất hết tri giác. Khi họ mở mắt ra, thân thể đã nằm trên mặt đất, trạng thái hai người bây giờ rõ ràng là hồn kìa khỏi xác.

“Ông nội, ông làm gì vậy?” Ly thiên và Ly uyên hoảng sợ chất vấn.

“Ha ha, các cháu biết việc thiếu hai linh hồn rồi đến, giờ lành sắp đến rồi, kế hoạch mấy trăm năm của gia tộc giao phó cả vào tay các cháu. May mắn là ngày sinh tháng đẻ của hai cháu có chút âm tính, xem như là số mệnh vậy. Sau khi đại nghiệp hoàn thành, gia tộc sẽ không quên công lao này, sẽ làm lễ tế cho hai cháu, nhập vào thờ cúng tại từ đường của tộc. hai cháu yên tâm!” Ly lão gia nói xong, không đợi bọn họ trả lời đã lâpkj tức phong ấn, sau đó vẫy tay thả năm hồn phách thiếu nữ trong bình ra, chờ đợi khoảnh khắc cuối cùng.

“Grào!!!”

Long mạch bị máu tươi ăn mòn, liên tục gầm thét như muốn xé xác ông lão không biết trời cao đất rộng.

“Hừ, giãy giụa đi, cho dù là long mạch linh căn thâm hậu, bị máu bảy cô gái chí âm ăn mòn, có cả linh hồn tế bái, cuối cùng mày cũng phải phục tùng tao thôi.” Ly lão gia càng lúc càng ngông cuồng, ông đã không thể chờ đợi được nữa, muốn giam cầm long linh, hút lấy long khí ngay lập tức.

Nhóm Tô Mạt mới vừa vào trong hang núi liền thấy được long linh bị giam cầm trong phong ấn, hoảng hốt vô cùng.

“Ông nội, hãy dừng tay đi. Chúng ta sao có thể khống chế được long mạch này, ông đừng cố chấp nữa, tha cho mấy cô gái vô tội được không?” Ly Thương nhìn bảy cô gái nằm dưới đất và cả hai cậu em họ, mày cau lại, nỗ lực khuyên ông lần cuối.

Thế nhưng đổi lại, Ly lão gia chỉ khinh thường cười, “Hừ, bằng bốn đứa mày cũng muốn cản trở ông à? Trận pháp sắp thành công rồi, làm sao ông có thể từ bỏ. Cửu Bảo cũng đã ở trong tay, còn có pháp thuật nghịch thiên nào mà ông không thể thực hiện được nữa. mày là đứa cháu ông thương nhất, ông không ra tay với bọn mày. Đám trẻ con không biết trời cao đất rộng, ngoan ngoãn đừng phá rối ông.” Nói xong ông lại nhìn chằm chằm vào mắt trận trên mặt đất, không để ý đến Ly Thương nữa.

Thấy ông hoàn toàn không để ý đến lời can gián của mình, ánh mắt Ly Thương thoáng qua vẻ quyết liệt. Anh lấy ra một lá bùa, đánh về phía mắt trận, song lá bùa chưa đến được mắt trận đã rơi xuống bên cạnh anh.

“Vô dụng thôi, ông đã biết thằng nhóc mày sẽ phá hoại mà. Pháp thuật của mày là một tay ông dạy bảo, mày cảm thấy ông sẽ không đề phòng sao? Mày là thiên tài, vậy mà cuối cùng lại đánh mất tiền đồ vì một đứa con gái. Vả lại mày quá nhân từ, người làm được việc lớn là phải nhẫn tâm. Đợi ông làm xong đại sự sẽ tẩy đi khuyết điểm trong tính cách của mày, khiến này trở nên hoàn mỹ, thừa kế nghiệp lớn. Đứa con gái kia có thể biến thành con rối làm bạn với mày, giết người vì mày, làm việc cho mày, như vậy mày có hài lòng không?”

Ly lão gia nhếch môi cười khẩy, lời ông ta giống như trưng cầu ý kiến của Ly Thương nhưng hàm nghĩa trong câu nói khiến nhóm Tô Mạt run sợ, ông ta đã rơi vào ma chướng rồi.

“Ông nội, ông làm gì cháu cũng không sao, nhưng ông đã nhận lời cháu không làm hại Đào Tử.” Ly Thương kéo Đào Tử ra phía sau lưng mình, chắn lại ánh mắt của ông.

“Không có tiền đồ. Một đứa con gái thôi mà, chờ khi nghiệp lớn hoàn thành mày muốn bao nhiêu đứa cũng chỉ cần ngoắc ngón út là được thôi!” Ly lão gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn anh.

“Ông nội, ông thật sự không thể dừng tay lại sao?” Thấy long tinh giãy giụa ngày càng kịch liệt, Ly Thương vô cảm hỏi.

“Đừng mơ tưởng.” Ông cười khẩy một tiếng, “Chỉ bằng đám trẻ ranh bọn mày mà muốn phá hư chuyện của ông? buồn cười!”

“Vậy thì thử xem sao, xin lỗi trước.” Vừa nói bốn người vừa chia ra bốn góc, tấn công mắt trận.

Lửa Phượng Hoàng màu vàng, lửa Kỳ Lân màu vàng xanh, bùa chú của Lý Thương và pháp khí của Đào Tử đồng thời bay đến mắt trận.

“Ơ? Huyết mạch Phượng Hoàng và Kỳ Lân à? Tốt lắm, ông còn đang định tìm bọn mày đây. Nếu đã tới thì ở lại đi.” Thấy Tô Mạt và Hàn Ngạo, ông lão nhếch mép cười, mỗi tay nắm một lá bùa tạt về phía hai người.

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ, Tô Mạt và Hàn Ngạo thong thả điều khiển ngọn lửa trong tay đương đầu với bùa chú. Vừa giao chiến, trong lòng hai người đồng thời than thở, quả nhiên gừng càng già càng cay, trước Phượng Hoàng Hỏa và Kỳ Lân Hỏa, lá bùa không hề bị tổn hại, trái lại còn có biến hóa.

Trong hai lá bùa lộ ra vài gương mặt dữ tợn, giống như có thứ gì đó muốn lao ra ngoài. Ly Thương nhìn thấy thì kinh hoàng gào lên: “ Tô Mạt, hai người cẩn thận, vật này rất tà ma!”

Vừa dứt lời, mấy oán linh màu đen vùng vẫy thoát khỏi lá bùa, vừa gào rú vừa xông về phía hai người bọn họ, Tô Mạt và Hàn Ngạo đã có đề phòng, điều khiển ngọn lửa trong tay quần đấu với chúng. Ly Thương cùng Đào Tử cũng hướng về mắt trận, Đào Tử kéo mấy thiếu nữ sang một bên, băng bó trị thương cho họ.

Điều này hiển nhiên chọc giận Ly lão gia, “Con ranh, thả chúng ra cho tao!”

Đào Tử chẳng nao núng, ngược lại còn cười ngọt ngào, “Ông nội, tuổi đã lớn rồi thì đừng nổi giận, không tốt cho thân thể đâu. Ông nghỉ ngơi đi, nơi này để cháu và Thương xử lý là được rồi.”

Ly lão gia nổi trận lôi đình, lại phát ra một lá bùa, Ly Thương vừa thoáng thấy ông nội vung tay liền lao đến chắn trước mặt Đào Tử, may mà ông thủ hạ lưu tình.

Cuộc chiến khốc liệt như thế, nhưng Ly lão gia trước sau chỉ ngồi yên một chỗ, Tô Mạt chú ý đến điểm này, trong đầu bất giác nảy sinh một ý nghĩ. Cô đổi Phượng Hoàng Hỏa thành Phượng Hoàng Diệm, đồng thời niệm chú tinh lọc, tất cả oán linh đến gần cô trong nháy mắt tan thành mây khói. Tô Mạt xông về phía Ly lão gia, cô muốn xác minh suy đoán của mình là đúng hay sai, thành công hay thất bại đều trong khoảnh khắc này.
Bình Luận (0)
Comment