Huyết Mạch Phượng Hoàng

Chương 25.4

Tạm biệt Ngải Giai, Tô Mạt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô lững thững cất bước đi về nhà, quan sát dòng xe cộ và người qua lại trên đường. Không biết vì sa Tô Mạt luôn cảm giác có gì đó kỳ lạ nhưng không nói ra được là lạ ở đâu.

Mang theo nỗi hoài nghi to ắp ấy trở về nhà, thế nhưng trong nhà không một bóng người, Tô Mạt cảm thấy lạ. Giờ này lẽ nào họ vẫn chưa dọn đồ xong sao? Tô Mạt lấy điện thoại di động ra định gọi cho Đào Tử, nhưng kinh ngạc phát hiện điện thoại của cô đã tắt máy từ lúc nào.

“Sao thế nhỉ? Khi nãy trong tiệm còn nửa nấc pin kia mà, sao chỉ thoáng chốc đã tắt máy rồi?” Tô Mạt tiện tay vứt lên ghế sofa rồi ngồi dựa vào ghế. Chắc một lát nữa họ sẽ về thôi. Tô Mạt nghĩ như thế rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.

“Mạt Mạt, Mạt Mạt, cậu tỉnh lại nào.” Ai thế? Ai mà ồn ào thế kia? Trong cơn mơ màng Tô Mạt chỉ cảm thấy bên cạnh có người đang lay gọi mình. Là ai đáng ghét thế nhỉ, không biết cô ghét nhất là đang ngủ bị đánh thức sao?

Theo bản năng, Tô Mạt giơ tay lên định triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa nhưng cảm giác tay mình bị một đôi tay mềm mại cầm lấy, nỗi bực dọc bị đánh thức bỗng chốc tan biến. Lẽ nào là Đào Tử? Tô Mạt mở mắt ra, nhìn thấy ba người Đào Tử đang lo lắng trước mắt, cũng nhìn thấy Ngải Giai đang ngủ đối diện cô.

“ Đây là sao? Không phải em ấy đã về nhà rồi sao?” Tô Mạt chỉ vào Ngải Giai đối diện, cảm thấy không tin được. Lẽ nào ban nãy cô nằm mơ ư? Nếu nói như vậy thì thiền ý kia quá cường đại rồi, đây coi như là cảnh cáo cô sao?

“Phu nhân, người đã thức chưa ạ?” Ngoài cửa vang lên tiếng tỳ nữ khiến Ngải Giai sửng sốt. Thường ngày lúc cô tỉnh dậy chỉ có tiếng gõ cửa, cô đáp lời thì nhóm tỳ nữ mới vào hầu hạ rửa mặt, trang điểm. Nhưng hôm nay…

“Vào đi.” Ngải Giai đáp lại, mắt nhìn chằm chằm vào cửa. Cửa phòng mở ra, mấy tỳ nữ nối đuôi nhau đi vào.

“Các người…”

“Phu nhân, chúng tôi là tỳ nữ mới đến, chủ nhân sợ người tich mịch nên giữ chúng tôi lại nói chuyện với người.” Một tỳ nữ lớn nhất trong nhóm cung kính hành lễ với Ngải Giai.

“Các người…” Ngải Giai chỉ bốn tỳ nữ, “Các người tên gì?”

Tỳ nữ chỉ vào mình và ba người kia lần lượt giới thiệu, “ Vân Thanh, Vân Vãn, Vân Lam, Vân Y.” Nói xong bốn tỳ nữ lại hành lễ với Ngải Giai, “Thỉnh an phu nhân.”

“Đừng khách sáo như vậy, các người đứng lên đi.” Tuy đã đến thế giới này mấy ngày, nhưng cô vẫn không thích ứng được với mấy việc lễ tiết như vậy, huống chi lúc trước ai nấy đều im thin thít, giờ lại bỗng dưng nói chuyện, cô càng không quen.

Được Ngải Giai cho phép, mấy tỳ nữ bắt đầu tiến lên rửa mặt trang điểm cho cô, rồi sau đó đưa cô đến đại sảnh. Vừa vào đại sảnh cô đã thấy vẻ mặt sa sầm của Mặc, cô chọn một vị trí khá xa với hắn, sau đó ngồi xuống.

“Nàng ngồi cách xa ta như thế là sợ và ăn thịt nàng sao?” Thấy hành động của cô, vẻ mặt Mặc càng khó coi hơn, “Ta đã biết chuyện nàng tìm người đối phó ta. Vô ích thôi, nàng đừng uổng phí công sức. Chắc hẳn nàng đã biết được thân phận của ta, chỉ cần bí pháp Kinh Phật còn tồn tại thì ta sẽ không biến mất. Dù các nàng nghĩ ra cách đối phó ta lần này, ta vẫn sẽ trở lại lần nữa. Về phần người kia, vì thân phận của cô ta nên ta chỉ ra tay cảnh cáo nho nhỏ, nàng cũng đừng nghĩ đến việc tìm cô ta nữa.”

“Anh nói gì?” Nghe thấy Mặc nói trừng phạt người giúp mình, Ngải Giai bật dậy khỏi ghế, “Anh đã làm gì chị ấy?”

“Chỉ là từng hạt nho nhỏ thôi, nàng không cần lo lắng. Dọn bữa lên đi.” Nhìn Ngải Giai, Mặc vung tay ra lệnh cho đám tỳ nữ.

“Đừng khó chịu, ta không làm gì cô ta cả, chỉ để cô ta mơ một giấc mơ thôi. Ngồi xuống ăn cơm đi, ta sợ nàng cô đơn nên mới tìm mấy cô nương yêu tộc đến làm bạn. Nàng không phải sợ, họ chỉ là hoa yêu thôi.” Thấy vẻ mặt Ngải Giai khó coi, Mặc cũng xoa dịu, gắp thức ăn bỏ vào chén cô.

Ngải Giai im lặng, cúi đầu ăn, trong lòng lo lắng cho Tô Mạt không thôi.

Thành phố A, nhà số 2008, đường Thanh Lâm.

“Mạt Mạt, sao cậu ngủ ở đây? Cô gái này là ai?” Đào Tử chỉ cô gái đối diện Tô Mạt, nghi ngờ hỏi.

“Coi như bị gài bẫy đi.” Tô Mạt cười khổ nhìn Ngải Giai đối diện, lại nhìn Hàn Ngạo và Ly Thương, mở nụ cười bất đắc dĩ.

“Bị cài bẫy?” Đào Tử kinh ngạc nhìn Tô Mạt, giọng nói mang vẻ khó tin.

“Đúng, bị cài bẫy rồi. Khi nãy rõ ràng mình đã tiễn cô bé này đi, hơn nữa còn trở về nhà, không thấy mọi người đâu, kết quả là mình ngủ thiếp đi. Nhưng mọi người cũng thấy rồi đó, hiện tại mình ngủ trong tiệm, mà cô bé này thì vẫn ở đây.” Vẻ mặt Tô Mạt khá trầm trọng.

“Lần này cậu đã đụng phải kẻ có lai lịch gì?”

“Tự bản thân cô không biết thân phận của cô sao?” Tô Mạt bất chợt nhìn chằm chằm Đào Tử, vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

“Mạt Mạt, cậu nói vậy là sao? Sao mình không biết thân phận của mình chứ? Mình là Đào Tử mà.” Đào Tử mang vẻ mặt ngẩn ngơ vô tội, thấy Tô Mạt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt chợt lóe lên kinh hoàng.

“Từ lúc cô mở miệng nói chuyện tôi đã biết cô không phải Đào Tử thật sự rồi. Từ đầu đến cuối chỉ có mình cô nói, còn Hàn Ngạo và Ly Thương đứng đờ đẫn phía sau không nhúc nhích. Nếu như các người là thật thì Ly Thương đã đến dìu cô ngồi xuống ghế sô pha, sau đó nghe tôi nói chuyện. Còn Hàn Ngạo sẽ đi đến bên cạnh tôi, xem xét tình trạng của tôi. Cô là người do người kia phái đến à? Bây giờ tôi vẫn còn ở trong mơ đúng không?” Tô Mạt lạnh lùng vạch trần thân phận của Đào Tử.

“Không hổ danh là huyết mạch thần thú. Có điều ta chính là ta, không cử bất cứ ai đến.” Lúc Đào Tử nói ra câu này, Ngải Giai, Hàn Ngạo và Ly Thương biến mất, còn giọng của Đào Tử cũng triệt để biến thành giọng nam.

“Anh làm như vậy đến cùng là vì cái gì? Anh chỉ là một thiền ý, sao lại ký khế ước máu với cô gái loài người. Làm vậy anh không cảm thấy quá đáng sao?” Tô Mạt nhìn kẻ vẫn dùng hình dáng Đào Tử ngồi trên ghế sô pha, hỏi dụng ý của hắn.

“Cô chỉ là loài người tầm thường, làm sao có thể cảm nhận được cảm giác cô độc hàng trăm nghìn vạn năm. Ta chỉ là một thuyền ý, rất nhiều bí pháp đều có tung tích của ta, nhưng sau đó thì sao? Ta mãi mãi sẽ không biến mất, chỉ cần còn bí pháp là còn tồn tại, chỉ cần còn có tín đồ thì ta sẽ mãi mãi sinh tồn trong thế gian này. Ta chỉ lựa chọn vài cô gái loài người làm bạn, ta cho họ sinh mệnh vĩnh hằng, dung nhan không già, mà ở trong thế giới của ta họ lại có quyền lợi tối cao, họ còn có gì cảm thấy không đủ chứ?” Nhìn Tô Mạt, kẻ giả dạng kia nở nụ cười, nhưng giọng lại âm u lạnh lẽo nói ra bất mãn của bản thân.

“Vậy ư? Nói cách khác Ngải Giai không phải nạn nhân đầu tiên sao? Đã có mấy người rồi sao anh không chịu bỏ qua cho Ngải Giai?” Nghe thấy lời hắn nói, Tô Mạt tức giận cau mày.

“Bởi vì họ tham lam, ta không thích. Vì thế ta tước đoạt linh hồn của họ, họ chỉ như cái xác biết đi sống trong thế giới của ta thôi. Còn Ngải Giai, hiện tại ta vẫn chưa phát hiện ra nàng tham lam, nên ta muốn giữ nàng lại thế giới của ta.” Hắn nói với giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

“Nhưng cô ấy không thích cuộc sống như vậy, cô ấy cũng không muốn ở trong thế giới của anh. Anh muốn là thiền ý thì nên có Phật tính mới đúng. Anh không nên tước đoạt linh hồn của những thiếu nữ kia,, là người đều sẽ tham lam cả mà.” Thái độ của hắn khiến Tô Mạt bất đắc dĩ mở lời “giáo huấn”, xem như cô đã nhìn ra được thiền ý này tồn tại trăm nghìn năm rồi, e là năm tháng dài đằng đẵng đã khiến ý niệm của hắn trở nên biến thái.

“Phải làm sao anh mới bằng lòng bỏ qua Ngải Giai?” Cô biết dù cô có khuyên gì cũng không thay đổi được hắn, thế nên dứt khoát hỏi thẳng hắn muốn thế nào thôi.

“Ta sẽ không từ bỏ nàng, cô đừng hi vọng nữa. Đến khi nàng trở nên tham lam, ta sẽ lấy linh hồn của nàng, sau đó tìm mục tiêu kế tiếp. Đừng nghĩ cách tiêu diệt ta, chỉ vô ích mà thôi.” Hắn đắc ý nhìn Tô Mạt, đi đến bên cạnh Ngải Giai, cầm lấy lọn tóc của cô bé vuốt ve.

Tự đáy lòng Tô Mạt cảm thấy bất lực, hắn nói không sai, cô không có cách gì đối phó với hắn, không tiêu diệt hắn được. nhưng không làm thì chẳng phải lại hại thêm một cô gái nữa sao?

“Giờ cũng không còn sớm, ta đi đây, một lát cô ấy sẽ tỉnh lại. Ta cảnh cáo cô, đừng xen vào việc của người khác. Ôi, trời tối rồi.” Hắn đứng dậy nhìn căn phòng mờ tối, quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng vào khoảnh khắc hắn quay người, thân thể bỗng khựng lại, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía Tô Mạt.

Bởi vì nghe hắn nhắc đến từ “tối”, Tô Mạt mới triệu hồi Phượng Hoàng Hỏa trong tay, sau đó tạt về phía hắn. Vốn định soi đường cho hắn đi, trong phòng đã tối đen mà cô lại không muốn đứng dậy bật đèn, không ngờ Phượng Hoàng Hỏa khiến thân thể hắn cứng đờ, phát hiện này khiến Tô Mạt thêm phần tự tin.

“Không phải anh sợ lửa chứ?” Tô Mạt nở nụ cười, cất lời hỏi hắn đang nhìn chằm chằm vào Phượng Hoàng Hỏa.

“Ai bảo ta sợ? Ta chẳng sợ gì cả. Cô có lời gì muốn nói không? Không thì ta đi đây, có điều trong phòng này sáng như thế cô châm nửa làm gì?” Tiếng nói run run đã tiết lộ sự e ngại của hắn.

Sáng ư? Nghe thấy vậy Tô Mạt nhìn một vòng trong phòng theo bản năng. Tuy không đến mức đen như mực, nhưng cũng không thấy rõ bài trí trong phòng. Xem ra nhược điểm của hắn là đây, nhưng tại sao hắn lại sợ lửa chứ? Tô Mạt nghĩ không ra, có điều cô vẫn dập tắt Phượng Hoàng Hỏa, sau đó giương mắt nhìn hắn.

Uy hiếp biến mất, hắn bất giác thở phào nhẹ nhõm, cũng chẳng màng đến Tô Mạt đang ngây ngẩn, quay người bước nhanh ra ngoài như thể sợ chậm một bước sẽ bị lửa đốt vậy. Đến tận khi hắn biến mất, Tô Mạt mới không nhịn được bật cười, xem ra đã có cách rồi.
Bình Luận (0)
Comment