Huyết Mạch Thiên Tôn

Chương 57


“Thằng chó già đáng chết, ức hiếp người quá đáng!”, tay Dương Hiên cuộn chặt lại thành nắm đấm nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong mắt cháy bừng bừng, hận không thể chém Ứng chấp sự thành trăm ngàn mảnh.

Có điều một chút lý trí còn sót lại vẫn cưỡng ép hắn nén cơn giận dữ xuống.

Tuy rằng tên họ Ứng này chỉ mang huyết mạch bát phẩm hạ đẳng, tiềm lực thiên phú kém hắn rất nhiều, cảnh giới luyện cốt đã là cực hạn, nhưng giờ phút này lại giống như ngọn núi lớn đè ép hắn không thở nổi.

Cho dù hắn dốc hết vốn liếng cũng không phải là đối thủ của tên họ Ứng này.

Thậm chí chỉ cần Ứng chấp sự nguyện ý, vung tay bừa một ngón đã có thể trấn áp hết tất cả.

Mà hắn hiện tại chẳng qua chỉ là một đệ tử ngoại môn tầm thường của Thất Tinh Tông, so với địa vị chấp sự Tàng Kinh Các của họ Ứng này, thực sự khác biệt quá lớn.

Cho dù giết chết hắn, cùng lắm các cấp trên của tông môn cũng chỉ trách phạt ông ta vài câu, chắc chắn sẽ không trừng phạt quá nặng nề.

“Sức mạnh của mình vẫn chưa đủ lớn, còn kém rất nhiều mới đủ!”, trong lòng Dương Hiên gào thét, sự đắc ý ngùn ngùn sau chiến thắng Lôi Vân ngay lập tức biến mất không còn chút dấu vết.


Sự thật bi thảm lại một lần nữa khiến cho hắn hiểu ra, có thể hiện tại hắn vẫn yếu đuối như trước.

Nếu như giờ phút này hắn đã ngưng luyện linh cốt thành công thì tên họ Ứng kia làm sao dám khinh nhờn hắn như thế này.

Nếu như hắn đã đả thông huyền khiếu thành công, bước vào cảnh giới Võ Hầu, cho dù lúc này hắn giết chết tên họ Ứng thì Thất Tinh Tông làm sao dám hé răng nửa lời?
“Phù!”.

Thở dài một hơi, Dương Hiên ổn định lại hô hấp hơi hỗn loạn, trầm giọng nói: “Vậy đệ tử xin cảm ơn chấp sự ban tặng Bách Lãng Đao Quyết!”
Thực lực không đủ mạnh, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn!
“Ha ha ha…”, Ứng chấp sự bật cười lớn: “Tốt, tốt lắm! Dương Hiên, quả nhiên bổn tọa không nhìn nhầm ngươi! Ừ, vậy ngươi đi về đi.

Với cả, võ kỹ quan trọng là chất lượng không phải số lượng, trước khi chưa thể thấu hiểu hết Bách Lãng Đao Quyết này, ngươi không cần phải đến Võ Kỹ Các đâu, tránh để phân tâm sang những thứ khác, ảnh hưởng đến tiến độ của ngươi!”
“Họ Ứng này thực sự quá độc ác.

Đây là muốn chặt đứt hoàn toàn con đường học võ kỹ tông môn của ta.

Những gì hôm nay ban tặng, mai này ta nhất định sẽ trả lại ông gấp mười gấp trăm lần!”.

Sát ý trong lòng Dương Hiên bừng bừng nhưng ngoài mặt vẫn nói một lời hai nghĩa: “Vâng chấp sự, đại ân đại đức của chấp sự đợi sau này ta thành công chắc chắn sẽ hậu tạ”.

Ngay sau đó Dương Hiên giơ tay ôm lấy bộ Bách Lãng Đao Quyết vào lòng, vẫy tay với Man Ngưu đứng ở xa xa thỉnh thoảng lại đưa mắt nôn nóng nhìn mình rồi xoay người đi về phía Lăng Vân Phong.

Ánh mắt nham hiểm của Ứng chấp sự dõi theo bóng lưng Dương Hiên và Man Ngưu dần dần biến mất khỏi tầm mắt, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười trào phúng: “Luyện cho tốt đi.

Đến lúc tẩu hỏa nhập ma thì đừng có trách bổn tọa không nhắc nhở ngươi!”
Đúng vào lúc này…
Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ xanh khuôn mặt như ngọc, ánh mắt âm hiểm xuất hiện bên cạnh Ứng chấp sự, nhìn theo phương hướng hai người Dương Hiên biến mất, u ám cười một tiếng: “Tiểu tặc Dương Hiên, kịch hay chỉ mới bắt đầu thôi!”
Người thanh niên Lục Siêu - tâm phúc số một của Vân Phi Dương này là người phương nào.

Khai Dương Phong và Lăng Vân Phong thông nhau qua một con đường mòn trong núi, Dương Hiên và Man Ngưu sóng vai cùng đi, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt Dương Hiên không ngừng lóe lên, quanh người tràn đầy sự lạnh nhạt, cảnh báo người sống chớ lại gần.


“Thằng chó già họ Ứng, ông cứ đợi đấy cho ta.

Tất cả những gì hôm nay ngươi cho ta, sau này ta nhất định sẽ trả lại ông gấp mười, gấp trăm, thậm chí ngàn lần!”
“Dương sư đệ, đệ… đệ không sao chứ?”, trên khuôn mặt thô kệch của Man Ngưu thoáng qua một tia lo lắng.

Tuy rằng do khoảng cách hắn ta không nghe rõ Dương Hiên đã nói chuyện gì với Ứng chấp sự, nhưng từ vẻ mặt không ngừng biến đổi của Dương Hiên có thể nhìn ra được, cuộc nói chuyện lần này chắc chắn không vui vẻ gì!
Nghe vậy Dương Hiên hơi bình tĩnh lại, nói: “Man Ngưu sư huynh, ta không sao!”
“Dương sư đệ còn giấu cả sư huynh à!”, Man Ngưu giả vờ không vui nói.

Hắn ta cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra được sự bất thường của Dương Hiên.

“Thực ra cũng không có gì.

Chỉ là Ứng chấp sự thấy ta cốt cách ngay thẳng, tính giác ngộ cao, nên truyền cho ta một bộ võ kỹ tuyệt phẩm!”, Dương Hiên cố nặn ra nụ cười, sự tự giễu viết rõ ràng hết trên gương mặt.

“Cái gì? Võ… võ kỹ tuyệt phẩm?”, Man Ngưu cực kỳ kinh ngạc, khuôn mặt không thể tin nổi nhìn vào Dương Hiên: “Dương sư đệ, đệ… không phải đệ đang nói đùa đấy chứ?”
Võ kỹ tuyệt phẩm, tìm khắp cả Khai Dương của bọn họ cũng không tìm được ra vài bộ, có bộ nào không phải là tuyệt kỹ trấn phong cơ chứ.

Cho dù là đệ tử cốt cán cao cao tại thượng cũng không thấy ai có thể luyện được chứ nói gì tới một người mới đến như Dương Hiên.


Hơn nữa chẳng qua Ứng chấp sự chỉ là một quản sự của một tầng Võ Kỹ Các nhỏ nhoi, trong đó truyền riêng một bộ còn có khả năng là võ kỹ thượng phẩm cấp hoàng.

Võ kỹ tuyệt phẩm, hắn ta hoàn toàn không có tư cách lại càng không có cái gan này!
“Man Ngưu sư huynh, dù sao đó cũng là Ứng chấp sự kia đã nói như vậy!”, Dương Hiên hơi bất đắc dĩ nhún vai.

“Chắc không phải Ứng chấp sự lừa đệ đấy chứ?”.

Trong mắt Man Ngưu thoáng qua một tia sáng, dường như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc nói: “Dương sư đệ, lẽ nào Ứng chấp sự truyền cho ngươi là bộ… Bách Lãng Đao Quyết hả?”
“Ừ.

Man Ngưu sư huynh, huynh cũng nghe thấy Bách Lãng Đao Quyết này rồi à?”.

Sắc mặt Dương Hiên thay đổi, sự kỳ lạ trong lòng càng nổi lên.

Lẽ… lẽ nào cái thứ Bách Lãng Đao Quyết gì đó đúng là bộ võ kỹ tuyệt phẩm? Nhưng có thể như thế sao? Hơn nữa trông bộ dạng của tên họ Ứng kia cũng không giống như có ý tốt đẹp gì cho cam!.

Bình Luận (0)
Comment