Huyết Sắc Bình Minh

Chương 16

Tinh thần vực bị tàn phá khiến cậu cực kỳ đau đớn, Bạch Dực co giật ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, đồng tử khuếch tán mất đi tiêu cự, khuôn mặt trắng bệch và mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, cổ họng phát ra những tiếng kêu gào đứt quãng.

Một đôi tay quàng qua hông mạnh mẽ kéo cậu ôm vào lòng.

Xúc cảm lạnh lẽo dán sát làn da, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua lỗ tai. Trong đầu Bạch Dực bây giờ cực kỳ hỗn loạn, ngũ cảm đang nhanh chóng mất dần. Cậu gần như không thể phân biệt được hiện thực và hư ảo, nhưng lại theo bản năng muốn trốn tránh nên đã kịch liệt giãy dụa.

“Yên tĩnh ——” bàn tay giữ chặt gáy của thiếu niên, mặt Conrad âm trầm vô cảm, cánh tay vòng bên hông cứ như muốn ấn đối phương vào trong ngực của mình.

Có một chất lỏng ấm áp (mồ hôi) dọc theo cổ áo sau gáy chảy xuống, khứu giác nhạy bén của Huyết tộc ngay lập tức ngửi được mùi vị hơi mằn mặn trong không khí. Vẻ mặt lạnh lùng của đại tá hơi biến đổi, do dự một chút, bàn tay nguyên bản chỉ cố định gáy thiếu niên lại nhẹ nhàng làm một động tác trấn an.

Bạch Dực hoàn toàn không cảm nhận được gì trong hiện thực, tinh thần cậu đang kề bên tan vỡ, nước mắt không ngừng tuôn ra.

“—— sẽ kết thúc nhanh thôi.”

Thanh âm của nam nhân từ sâu trong đại não vang lên, bên trong lạnh lùng lại bao hàm một chút mềm mại không dễ phát hiện.

Tiếng vọng quỷ dị từng chút từng chút khuếch tán thâm nhập vào trong, Bạch Dực gần như đã ngừng hô hấp, từ từ chìm sâu vào một nơi tăm tối, cậu mờ mịt ngẩng đầu đối diện với cặp mắt đỏ như máu ở góc tối tăm sâu thẳm nhất.

“Không —— muốn ——”

Sự phản kháng yếu ớt khiến đáy lòng Conrad run lên, con ngươi thất thần bịt kín một lớp nước mỏng, khóe mắt ửng đỏ, thiếu niên gắt gao bấu chặt vạt áo trước của hắn, giống như đang liều mạng giữ chặt một chút lý trí cuối cùng trước khi mất không chế.

Đã sử dụng 70% cường độ để chọn đọc tư duy, vậy mà cậu vẫn có thể giữ được ý thức.

Mồ hôi mà hắn chán ghét đã dính lên đồng phục tác chiến, đại tá từ trước đến nay có bệnh sạch sẽ lại giống như không hề hay biết.

Conrad đưa tay đẩy sợi tóc dính ướt mồ hôi đang che trên trán đối phương qua một bên, ngón cái nhẹ nhàng ma sát theo hình dáng đôi môi, tròng mắt tối tăm của thiếu niên không ngừng ngưng tụ được một ít ánh sáng rồi lại không ngừng tiêu tan.

“Dừng —— dừng lại!”

Conrad nín thở, sự do dự chỉ lướt qua trong nháy mắt, sau đó hắn càng tiếp tục xâm nhập mạnh mẽ hơn.

Nhân loại bình thường chưa qua huấn luyện đại não thường có ý chí rất yếu kém, lúc đại não bị mạnh mẽ xâm lấn căn bản không có năng lực phản kháng, biển ý thức thường ở cấp độ thấp, mà người trước mắt ——

Biển ý thức của thiếu niên dị thường ngổn ngang và phức tạp, cấu trúc phòng ngự không theo quy luật nào. Conrad nhìn xung quanh thoáng hiện bão cát và không gian bốn chiều không ngừng vặn vẹo tan rã, không thể không phân ra càng nhiều tinh thần lực để đột phá phòng tuyến.

Cường độ sử dụng tư duy chọn đọc đã tăng đến 85%, biển ý thức hỗn độn xuất hiện một tia sáng, trong một khoảnh khắc mọi thứ đều sụp đổ và đảo lộn, tinh thần vực của thiếu niên bộc phát ra những chấn động khủng bố, tất cả đã thay đổi trong nháy mắt. Ngay sau đó, khuôn mặt băng lãnh của đại tá cũng không khỏi hơi biến sắc.

Hắn cuối cùng cũng đi tới nơi sâu nhất trong tinh thần vực của Bạch Dực ——

Không gian eo hẹp tối tăm, từng hàng kệ để hàng cổ xưa mục nát, hàng ngàn quả cầu ký ức được trưng bày trên kệ, toả ra những ánh sáng trắng mơ hồ.

Bóng tối vô tận kéo dài sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực và khó thở, đây là lần đầu tiên Conrad nhìn thấy một tinh thần vực phong bế như vậy, đường đi giữa những kệ hàng cực kỳ chật hẹp, hắn chậm rãi đi giữa biển ý thức của thiếu niên.

Hắn phát động tinh thần lực, cẩn thận vơ vét và đọc nội dung những quả cầu ký ức gần đây nhất.

Bỗng nhiên, Conrad dừng bước chân, rùng mình nhìn về phía bên cạnh.

Dưới chân kệ hàng bên phải có một thiếu niên ôm đầu gối ngồi dưới đất, trên người bao trùm một lớp ánh sáng mông lung, cái đầu lông xù xù vùi trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, trên người mặc áo thun cũ và quần jean, giống y như đúc lần gặp mặt đầu tiên trong rừng rậm.

Conrad đi tới, dừng ở phụ cận rồi quỳ một chân xuống và duỗi tay ra, thiếu niên giống như có cảm ứng nên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Rõ ràng cùng một khuôn mặt, nhưng thiếu niên trước mặt lại lộ ra một luồng khí tức người sống chớ gần rất quỷ dị, Conrad không khỏi nhăn chặt lông mày, lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Sao lại ở trong tinh thần vực của Bạch?”

“Tôi là ai?” Thiếu niên lẩm bẩm lặp lại câu hỏi, tròng mắt đen tối hơi chuyển động, mờ mịt nhìn xung quanh, hỏi: “Đây là đâu? Cha đâu rồi?”

Lại nghe được cái từ ‘cha’ này, cho dù từ trước đến giờ thân kinh bách chiến, lúc này Conrad cũng khó tránh mà ngẩn ra.

Thiếu niên rơi vào trầm tư, cặp mắt đen vô cảm như bị rút mất linh hồn, giống như cậu chỉ là một cơ thể không có sự sống, trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên chầm chầm hiện lên một nụ cười giảo hoạt, nói: “Đúng rồi, là cha nói mình chờ ở nơi này.”

“Chờ cái gì ở đây?!” Conrad truy hỏi.

“Đây không phải chuyện anh nên biết, hơn nữa anh cũng không có quyền ở trong tinh thần vực của người khác quá lâu.” Thiếu niên thâm trầm nói: “Đã đến giờ —— đại tá Conrad Statham.”

Theo âm cuối kết thúc, tinh thần vực chấn động lần thứ hai, các kệ hàng để cầu ký ức bắt đầu sụp xuống, các quả cầu ký ức rơi tan nát trên mặt đất, ký ức như một cơn bão cát bắt đầu quay cuồng, giống như thuỷ triều che lấp bầu trời trong nháy mắt đã nuốt chửng toàn bộ thế giới.

Lúc công kích tinh thần vực mà bị phản phệ sễ gây ra thương tổn rất lớn, Conrad nhanh chóng chặt đứt sự xâm lấn, thiếu niên trong lồng ngực bỗng nhiên đẩy hắn một cái, vì không kịp chuẩn bị nên đã lui về sau hai bước.

Một lần nữa lấy lại quyền khống chế, Bạch Dực đã thoát lực ngã trên mặt đất, cậu kịch liệt thở d0"c, quần áo đã bị mồ hôi lạnh thẩm ướt, thân thể bởi vì thống khổ nên đã cuộn mình lại, đại não cũng đau nhức như muốn tan vỡ.

“Đừng, đừng lại đây…”

Động tác của Conrad cứng đờ, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, đưa tay vén tóc mái của thiếu niên ra, cặp mắt kia rất bình tĩnh, so với oán hận lại càng khiến người ta kinh ngạc hơn.

“Đây là nhiệm vụ tôi phải làm.” Hắn nói.

Bạch Dực co rụt về phía sau tránh cánh tay kia, run giọng nói: “Nhiệm vụ… của anh… đã xong, hoàn thành, đại tá, cách, cách tôi… xa một chút!”

Conrad không nói tiếng nào mà cúi đầu nhìn cậu, Bạch Dực cũng không tránh né tầm mắt của hắn.

Quang não trên cổ tay kêu vang, Conrad thu hồi ánh mắt, nhìn nội dung văn tự.

“Lát nữa tôi sẽ đưa cậu về tổ ong,” lòng Bạch Dực trầm xuống, Conrad nói tiếp: “Hill… Thiếu tướng Vison đã trở về, hắn muốn gặp cậu.”



Chiều sâu xâm lấn để lại tác dụng phụ vô cùng nghiêm trọng, đại não cần một quãng thời gian rất dài mới có thể khôi phục như cũ, dọc theo đường đi ý thức của Bạch Dực đều trong trạng thái mơ hồ.

Mỗi lần thanh tỉnh ngắn ngủi đều thấy gò má anh tuấn lãnh khốc của Conrad Statham trước mặt, cậu theo bản năng giãy dụa nhưng cánh tay đối phương như một cái kìm sắt khiến cậu không thể lay động.

Trong đại não bây giờ là một mớ hỗn độn, trong lúc ngủ mê cậu cảm thấy ý thức của mình đang không ngừng chìm xuống, cuối cùng bị vây trong một không gian màu đen xếp đầy các kệ để hàng, hàng ngàn cầu thủy tinh phát ra những ánh sáng mơ hồ được xếp bên trên, trước mặt còn có một người giống y như đúc chính mình.

Bạch Dực không biết mình dừng ở thế giới quỷ dị này bao lâu, mãi đến một giây cuối cùng, cậu mới bừng tỉnh phát ra tiếng kêu gào yếu ớt, kinh hoảng nhìn về bốn phía, không gian từ từ tràn đầy vết nứt rậm rạp, tia sáng từ trong vết nứt lộ ra ngoài cũng trở nên càng thêm chói mắt.

Cuối cùng rầm một tiếng, không gian nổ tung toé thành cát bụi.

Biển ý thức lại biến hoá một lần nữa, nhưng không đảo lộn mọi thứ như lúc trước mà có một luồng tinh thần lực xa lạ đã làm chủ tất cả, ôn nhu bao bọc lấy ý thức của cậu từ sâu trong tinh thần vực.

Bên tai truyền lại tiếng sóng vỗ, dưới thân truyền đến xúc cảm nhẵn nhụi tinh tế, Bạch Dực theo bản năng đưa tay bắt lấy, có cái gì bị bắt vào lòng bàn tay rồi lại từ ngón tay trôi tuột ra ngoài.

Sóng biển vỗ vào bãi cát, không khí ẩm ướt mát lạnh lướt qua cẳng chân, Bạch Dực chống thân thể lung lay đứng lên.

Từng cơn gió mát mẻ thổi qua mặt biển, tiếng sóng lớn vỗ vào bờ, trong mặt biển màu xanh đậm trôi nổi những sinh vật phát ra ánh huỳnh quang lấm tấm, trên bầu trời là màn đêm bao gồm những ngôi sao lấp lánh dày đặc, hai vòng trăng tròn một đỏ một trắng, ánh trăng dịu dàng rọi lên bờ cát trắng như tuyết.

Bạch Dực hơi ngửa đầu, ánh mắt tối tăm ngưng tụ một chút thần thái, tư duy đã tan rã cũng từ từ tụ lại ——

Không gian toàn là cầu thủy tinh kia đâu?

Sao mình lại ở bờ biển?

Vô số mảnh vỡ ký ức đem cậu nuốt chửng, đại não đau đớn như bị xé rách, Bạch Dực dùng sức đè lại huyệt thái dương, toàn thân run rẩy, nhưng làm sao cũng không thể nhớ nổi chuyện đã phát sinh lúc trước.

Có người đứng ở phía sau cậu ——

“Bạch…”

“Nhớ tôi không?”
Bình Luận (0)
Comment