Huyết Sắc Bình Minh

Chương 20

Xác sống biến dị cao gần 3 mét, hành lang nguyên bản rộng rãi bây giờ lại có vẻ eo hẹp hơn không ít.

Bạch Dực nghiêng người tránh thoát xác sống gần nhất, ủng chiến đạp lên vách tường mượn lực nhảy lên lộn một vòng trên không trung, chuỷ thủ trong tay lấp loé hàn quang, nháy mắt đã tước rớt nửa cái đầu của xác sống, máu đen văng tung toé lên vách tường trắng đối diện, lưu lại dấu ấn kinh tâm động phách.

Sau khi rơi xuống đất còn chưa đứng vững, hơi thở tanh hôi đột nhiên tới gần, tiếng gầm nhẹ vang lên bên tai, Bạch Dực không chút suy nghĩ trực tiếp lăn qua một bên né tránh, móng tay sắc bén xuyên qua vị trí cũ của cậu và ghim lên mặt đất kim loại.

Rầm ——!

Chống một tay xuống đất, Bạch Dực đã ổn định thân thể trong một giây, duy trì tư thế khó như vậy xoay người nhảy lên đá một cước, cậu nhắm vào nơi yếu đuối nhất của xác sống để tấn công, trực tiếp đá nát cái cằm đang chảy dãi kia.

Một tay xác sống còn dính cứng trên sàn nhà nên nó chỉ biết tức giận rít gào.

“Bạch, cúi đầu!”

Winnie hét to, lúc này Bạch Dực ngay lập tức từ bỏ tấn công lần hai mà cúi người né tránh.

Trên đỉnh đầu xoẹt qua một trận kình phong khiến sợi tóc tung bay, có một ám khí ánh bạc bắn vào hốc mắt xác sống, một giây sau sợi tơ bị kéo nhẹ về phía sau, phi đao nhuốm máu kéo theo tia máu chuẩn sát thu hồi vào tay Winnie.

“Không nghĩ tới, cậu cũng không tệ lắm.” Vừa nói xong, Winnie đã giải quyết hai con xác sống, mái tóc cuộn sóng màu nâu bay lượn trên không trung, bóng lưng của cô mang một vẻ đẹp nhu nhược đặc hữu của nữ tính, nhưng động tác lại rất thành thục tiêu sái.

“Tôi còn nhớ cô đồng ý cung cấp tiêu bản gien cho tôi.” Sau khi Bạch Dực đứng dậy lại một lần nữa tập trung chiến đấu.

Winnie sang sảng nở nụ cười, “Tôi đương nhiên tình nguyện, nhưng sợ là không đến lượt tôi.”

Bạch Dực: “?”

Winnie: “Gien của boss càng tốt hơn đó, ngài ấy còn chưa cung cấp gien cho bất cứ người nào đâu!”

Dùng gien của anh ta cải tạo nhất định sẽ thất bại đấy, biết không?

Ỷ vào việc Winnie sẽ không đọc được suy nghĩ, Bạch Dực vừa gϊếŧ xác sống vừa không kiêng kị mà khinh bỉ.

Hiệu suất tàn sát của bốn người cực cao, không bao lâu mà trên mặt đất đã nằm ngang dọc mấy chục bộ thi thể, dưới chân đầy những chất lỏng trơn trượt, trong không khí nồng nặc mùi máu tanh hôi thối.

“Tôi cảm thấy có chút không đúng!” Không gian quá nhỏ, vũ khí hình thành từ dây và phi đao không thể triển khai được, Winnie tiếp nhận chuỷ thủ mà Bạch Dực truyền qua, cùng cậu lưng tựa lưng dựa vào nhau, “Lẽ nào từ đầu đến giờ đối phương chỉ muốn dẫn chúng ta tới đây thôi sao?”

Xác sống cuồn cuộn không ngừng vọt tới từ hai hướng, hoàn toàn bao phủ xung quanh bọn họ.

“Không rõ, chắc là phải đợi một lúc nữa mới có thể biết.”

Điều này Bạch Dực cũng không hiểu được, xác sống trong căn cứ xác thực cao cấp hơn bên ngoài không ít, nhưng vẫn không có khả năng so với bất kỳ đội viên nào của đội đặc chiến, chúng nó chỉ có ưu thế về số lượng.

Xác sống cuồng bạo giống như một con ruồi không đầu không đuôi va chạm xung quanh, công kích bất kỳ mục tiêu nào, Bạch Dực và Winnie bị đám xác sống tách ra. Bỗng nhiên, cả hành lang chấn động, phía sau truyền đến một tiếng hét thảm.

Là của lính kỹ thuật kia!

Tầm mắt hoàn toàn bị chặn, không thể nhìn được —— lúc này Bạch Dực giẫm lên cánh tay của một con xác sống, dùng cả tay lẫn chân trực tiếp bò lên đỉnh đầu nó, con xác sống điên cuồng gào lên muốn kéo cậu xuống, Bạch Dực không nhịn được đâm chuỷ thủ vào sọ não khiến cho nó yên tĩnh.

Cách đó không xa vách tường đang hợp lại, có một tay giữ chặt mép tường nhưng không có cách nào ngăn cản khe hở khép kín lại.

Hắn… sao có thể ra sau tường được?

Lúc này trong hành lang đầy rẫy xác sống, Bạch Dực nhìn thấy tên đô con kia bị ép đến bên tường, vách tường phía sau hắn không một tiếng động mở ra, xác sống giống như tiếp thu được mệnh lệnh nào đó, bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, chuỷ thủ sắc bén xuyên qua thân thể của tụi nó, cuối cùng cả xác sống và tên đô con đều đồng loạt biến mất.

Hoá ra là như vậy!

“Winnie, đừng tới gần vách tường,” Bạch Dực lớn tiếng nhắc nhở, “Đối phương muốn phân tán chúng ta!”

“Bạch! Ah ——!”

Tiếng la hầu như tắt ngúm trong nháy mắt, toàn bộ hành lang trước mắt cứ như thế mà rớt xuống…

Những con xác sống còn lại nhanh chóng lui về sau, tất cả đều phát sinh quá mức bất ngờ, Bạch Dực ngơ ngác nhìn vách đá đen thùi lùi dưới mặt đất, mở to hai mắt không tin được, máu đen sền sệt từ biên giới tràn ra, chảy xuống hố sâu không đáy dưới nền đất.

Từ lúc lính kỹ thuật gặp nạn đến nay không qua mấy phút, hiện tại chỉ còn dư lại một mình cậu.

Ánh mắt cậu nhìn quang não trên cổ tay, mùi hôi thối buồn nôn trong không khí kíƈɦ ŧɦíƈɦ dạ dày nhưng cậu vẫn hít sâu mấy hơi để ép mình tỉnh táo lại, đẩy toàn bộ thi thể xác sống vào hố sâu, rất nhanh vang lên âm thanh rơi xuống nặng nề ——

Căn cứ thời gian đại khái suy đoán được chiều sâu của hố, Bạch Dực thoáng an tâm, Winnie chắc chắn còn sống, năng lực hồi phục của Huyết tộc có thể nói là cực kỳ khủng bố, có lẽ hiện tại cô ấy chỉ bị ngất tạm thời.

Cậu đứng dậy từ trong vũng máu, khuôn mặt trắng bệch không nhìn ra một chút cảm xúc nào, từ khi trở lại từ địa ngục thì cậu đã nhìn thấu sinh tử nên bây giờ vô cùng bình tĩnh.

Đoạn đường phía sau đã bị đổ sụp, cậu chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Đế giày dính máu nên lưu lại một chuỗi vết chân sẫm màu sau lưng.

Không biết qua bao lâu, hành lang màu trắng kết thúc, cánh cửa kim loại tự động mở ra.

Không gian mấy trăm mét vuông có đèn đuốc sáng choang, xung quanh đều có tiếng lách tách của máy móc đang hoạt động, mặt Bạch Dực không cảm xúc, nhìn kỹ khoang dinh dưỡng hình trụ trước mặt, đáy mắt loé qua một tia chán ghét.

Chất lỏng màu xanh lục nhàn nhạt bên trong thỉnh thoảng bốc lên bọt khí, bên trong là một con quái vật đang ngủ say.

Quái vật không có biểu bì, toàn thân quang loả lộ ra bắp thịt và gân, hàm răng và móng tay loé ra ánh bạc, vừa nhìn liền biết lực sát thương rất lớn.

Phóng tầm mắt nhìn qua, những khoang dinh dưỡng bên cạnh đều giống như vậy, tính sơ cũng có hơn trăm con.

Tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, thỉnh thoảng dừng lại, một lát sau mới tiếp tục đi tới.

Bạch Dực lắc mình trốn ra sau một khoang dinh dưỡng, đè thấp hơi thở, bàn tay nắm chặt chuỷ thủ, cậu cẩn thận dò ra nửa cái đầu, nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Cuối tầm nhìn là một nam nhân mặc bộ đồ phòng khuẩn màu trắng, quay lưng về phía cậu.

Khoảng cách quá xa, Bạch Dực chỉ có thể nhìn thấy mái tóc màu vàng xán lạn của đối phương, vóc người cao to cân xứng, hắn đang quan sát một con quái vật trong khoang dinh dưỡng, thỉnh thoảng cúi đầu ghi chép số liệu, sau đó lại đi về một khoang dinh dưỡng khác.

Dụ dỗ mọi người đến đây, sau đó lại ly tán mục tiêu, đối phương vẫn luôn nắm được nhất cử nhất động của bọn họ —— Bạch Dực tập hợp toàn bộ những tin tức đã biết, đại não nhanh chóng suy nghĩ.

Hành lang thông đến phòng đạo tạo của toà căn cứ này, hắn là nhân viên nghiên cứu khoa học? Phụ trách nghiên cứu quái vật?

Chuyện này nhất định không phải trùng hợp, người kia hẳn là phải biết sắp có người đến nơi này?

Hoặc là hắn đang chờ đợi?

“Anh thích tác phẩm của tôi không?” Bên trong căn phòng to lớn, tiếng nói của nam nhân trẻ tuổi dị thường rõ ràng.

Thanh âm của đối phương xúc động phần ký ức nơi sâu xa, phủi hết tro bụi xuống.

Con ngươi đột nhiên căng chặt, đáy mắt u ám lộ ra những tâm tình mãnh liệt, toàn thân Bạch Dực không thể ức chế mà run rẩy, cậu gắt gao nắm lấy đồng phục tác chiến trước ngực, trong lồng ngực truyền đến một trận độn đau.

“Đội hữu của anh rất phiền phức, lãng phí không ít thời gian.” Thái độ của nam nhân rất thân thiết ôn hoà, giống như đang đối thoại với một bằng hữu thân quen, “Tuy rằng bọn họ cùng đến cũng không có chuyện gì, nhưng tôi luôn cảm thấy có người ngoài sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp mặt của chúng ta, dù sao người tôi muốn gặp cũng chỉ có mình anh.”

Sao lại có thể?!

Sao hắn lại… không chết?

“Đừng núp phía sau khoang nữa, tôi đã chờ anh rất lâu…”

Bạch Dực từ sau khoang dinh dưỡng đi ra, khuôn mặt âm trầm như kết một tầng băng.

Lúc nam nhân xoay người còn ghi chép lên quang não cái gì đó, chờ ghi lại toàn bộ số liệu mới ngẩng đầu nhìn lại đây, hắn vẫn trẻ tuổi như cũ, đường nét khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ, đôi mắt màu ngọc bích mang theo ý cười, “Bạch đội, rất cao hứng được gặp lại anh lần nữa.”

Đôi mắt Bạch Dực nguy hiểm nheo lại, hai bàn tay nắm chặt phát ra tiếng kẽo kẹt, “Tiến sĩ… Claude.”

Từng chữ từng chữ như bị nghiến răng nghiến lợi phát ra.

“Bốn trăm năm, anh quả nhiên còn nhớ,” Claude cười khẽ, tay phải đặt lên vai trái, hạ thấp người làm một lễ nghi thân sĩ, “Đây là vinh hạnh của tôi, đội trưởng thân ái.”

Bạch Dực lạnh lùng nhìn về phía hắn, “Mày không sợ bị tao gϊếŧ sao?”

“Anh không gϊếŧ được tôi, tuổi thọ của nhân loại rất ngắn, tôi đã sớm không phải con người,” Claude tắt quang não tuỳ ý kẹp dưới nách, trong đáy mắt mang theo ý tứ sâu xa, “Nhưng đồng dạng, Bạch đội, anh cũng không phải.”

Thân thể khó mà nhận ra hơi run rẩy, Bạch Dực mím môi, còn chưa kịp mở miệng, cánh cửa kim loại khoá chặt phía sau ầm một tiếng nổ tung.

Hai người đồng thời nhìn về phía sau, bụi mù tiêu tan, một bóng người từ từ rõ ràng hơn.
Bình Luận (0)
Comment