Cửa phòng cách ly bị mạnh mẽ đẩy ra, thuỷ tinh công nghiệp dày bốn tấc thậm chí còn xuất hiện vết nứt.
Bạch Dực quay đầu nhìn Conrad Statham xuất hiện ngoài cửa thì cả người run lên bần bật, lần này cậu tin đây không phải là ảo giác, con ngươi của người đàn ông kia có màu đỏ sẫm, giống như có thể chảy ra máu.
Thiến Thiến ôm đầu, thân thể nho nhỏ co lại thành một đoàn.
“Đội trưởng Statham ── ”
Phần còn lại toàn bộ kẹt ở cổ họng, lại là loại sức mạnh khủng bố như muốn bóp nát xương cổ này, hô hấp của Bạch Dực gần như đứt đoạn, cậu cứ như vậy bị đối phương túm cổ áo kéo ra ngoài.
Sau khi khoá cửa phòng cách ly, Conrad nhanh chóng lôi kéo Bạch Dực vào một phòng họp được khoá bằng mật mã và ném cậu lên bàn.
Cổ họng yếu ớt lại bị tổn thương lần hai, lúc đó Bạch Dực hô hấp chỉ toàn là mùi máu tanh ngọt, lưng đập vào mặt bàn hợp kim cứng rắn phát sinh tiếng vỡ vụn như gãy xương.
Bằng giác quan nhạy cảm trong nháy mắt ngửi được mùi máu tanh kia, hô hấp của đại tá cũng dồn dập hơn, tháo găng tay và cởi bỏ hai khuy áo trên cùng, sau đó vừa chen đầu gối vào giữa h@i chân thiếu niên, vừa nghiêng người đè lên.
“Anh!”
Thiếu niên theo bản năng khép hai chân lại, con ngươi xinh đẹp vì bị chấn kinh nên hơi co rút, mạch máu tại khoé mắt cũng bắt đầu sung huyết, con ngươi u ám bịt kín một tầng hơi nước, ánh mắt sâu như có thể hút hồn người khác vào trong nó.
Conrad không nhịn được mà l!ếm môi, túm chặt đôi tay tinh tế đang cố gắng xô đẩy kia vòng qua đỉnh đầu và đè xuốn9 mặt bàn, một tay khác cưỡng ép đối phương nâng cằm lên, bờ môi nhợt nhạt bị ép buộc mở ra, mùi hương tanh ngọt khiến người ta phát điên theo hô hấp toả ra như một làn sóng đánh đổ bức tường khắc chế cuối cùng.
“Tôi sẽ gϊếŧ anh!” Từng từ ác liệt phát ra từ kẽ răng, Bạch Dực hung ác uy hϊếp, cho dù hiện tại cậu không có một chút tư cách nào để uy hϊếp.
Từ trên cao nhìn xuống, tròng mắt màu đỏ thâm trầm kia loé qua một tia do dự, lông mày khẽ nhíu, tiếng nói thuần hậu như núi băng tan chảy phát ra tiếng ──
“Cậu đã gϊếŧ tôi rồi.”
Bóng tối bao phủ, những từ ngữ ác liệt khác đều bị phong toả bởi một cái hôn mang tính xâm lược.
Đầu lưỡi không nhịn nổi nên vội vã chen vào đôi môi kia, đốt ngón tay dùng sức nắm cằm thiếu niên, ép buộc cậu mở hàm răng đang cắn chặt kia ra. Đầu lưỡi linh hoạt bởi vì mất đi ngăn cản, đã không kiêng kị đảo qua mọi nơi trong khoang miệng, mạnh mẽ chạm vào vết thương đang khép lại, bên trong cái hôn ẩm ướt xen lẫn tơ máu, khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được.
Bạch Dực hoảng sợ mở to hai mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kia gần ngay trước mắt, sợ tóc lành lạnh linh hoạt sượt qua gò má cậu, trong cơ thể lạnh lẽo của đối phương dâng lên một luồng khô nóng khác thường.
Sau khi l!ếm sạch máu trong cổ họng, đầu lưỡi mới chịu lui ra ngoài nhưng hai đôi môi vẫn như cũ dính lấy nhau. Conrad nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi đang run rẫy kia, cẩn thận ma sát, đôi môi non mềm của thiếu niên cũng nổi lên màu sắc diễm lệ. Răng nanh chạm vào đôi môi, tựa như lúc nào cũng có thể đâm thủng lớp da mỏng manh và tuỳ ý hút dòng máu khiến người ta phát điên kia.
“Anh cuối cùng… là thứ gì?”
Âm thanh của thiếu niên rất nhỏ chẳng khác nào đang tự lẩm bẩm, hơi thở mang theo mùi máu tanh phun ra theo lời nói. Đại tá Statham rốt cuộc buông tha đôi môi đã bị chà đạp đến sắp xuất huyết kia, cũng chính vì động tác này, Bạch Dực cũng thấy rõ răng nanh sắc bén đè lên da của mình.
“Khoảng 200 năm trước, sự tồn tại của bọn tôi cũng không còn là bí mật của liên minh nữa, cậu không biết sao?” Conrad lạnh nhạt nhìn kỹ đôi mắt thuần sắc đang lộ ra mê man, “Theo như sách báo, hình như các cậu gọi bọn tôi là quỷ hút máu, cách hình dung này cũng rất hợp lý.” Câu cuối là một bình luận khách quan của đại tá.
“Cơ thể của bọn tôi có được sức mạnh vượt xa nhân loại, đây là điều mà cậu vẫn luôn thắc mắc.”
“Các người đều là…” Bạch Dực mơ hồ, bỗng nhiên dừng lại, hoảng sợ nói: “Làm sao anh biết tôi đang suy nghĩ cái gì?”
“Huyết tộc thuần huyết có thể đọc được suy nghĩ của động vật bậc cao,” Conrad cực kỳ thẳng thắng nói, “Nhưng tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu vì sóng điện não của cậu phản ứng với vấn đề này quá mức mãnh liệt.”
Ngụ ý ─── Tôi không rãnh đến mức đi đọc suy nghĩ của cậu, là chính cậu nói cho tôi biết.
Bạch Dực lạnh mặt, “Anh biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì sao?”
“Ừ, không cần đọc,” đại tá đứng thẳng người, sửa lại đồng phục tác chiến có chút lộn xộn, “Tôi có thể nói cho cậu biết, cho dù cậu ở tổ ong tiếp nhận giáo dục của trường quân đội tốt nhất liên minh, đồng thời dùng mẫu gen thuần tốt nhất để cải tạo cơ thể, trong vòng 200 năm tới cậu cũng không thể gϊếŧ được tôi.”
Hoàn toàn nghe không hiểu nên chỉ bắt lấy bốn chữ ‘Cậu không làm được’, đội trưởng tiểu Bạch: “…”
Thiếu niên chống tay ngồi thẳng dậy, đồng phục tác chiến rộng rãi bị cởi mất một nửa, lộ ra cần cổ trắng nõn. Ánh mắt của Conrad rơi vào động mạch phía dưới lớp da kia, răng nanh vừa khôi phục bình thường lại nhịn không được mà duỗi dài ra một chút.
Bị loại ánh mắt như muốn lột s@ch mình kia nhìn chằm chằm khiến cho Bạch Dực hoảng sợ, nhanh chóng mặc áo khoác chỉnh tề, và che kín mít cái cổ lại.
“Máu của cậu có mùi vị rất đặc biệt.” Đại tá Statham nỗ lực khắc chế - dời ánh mắt, qua loa giải thích.
Bạch Dực lạnh run, căm ghét dùng ống tay áo chà lau khoé miệng, “Thật là xui xẻo.”
Đại tá Statham hơi sững sờ, một giây sau cửa phòng lung lay, tiểu quỷ nào đó đã như con thỏ phóng ra ngoài không còn bóng dáng.
Huyệt thái dương giật nhẹ, đại tá cảm thấy thật đau đầu.
Dưới ánh nắng ban mai, một chiếc phi hành khí từ phía đông nam bay tới, động cơ kêu vang, đôi cánh to lớn xoay tròn toả ra hơi nóng hầm hập. Phi hành khí lơ lửng trên không trung, thân máy khổng lồ chầm chậm hạ xuống đất.
Trước khi phi hành khí chạm đất, cánh cửa khổng lồ nằm trên mặt đất của căn cứ lặng yên không một tiếng động mở ra để phi hành khí tiến vào.
Các bóng đèn trong sân bay ngầm dưới mặt đất đột nhiên sáng lên, cao tầng của căn cứ trú quân đã xếp thành hàng đứng thẳng tắp.
Cabin mở ra, âm thanh trêu chọc và nói chuyện phiếm đã truyền ra ngoài trước khi có người xuất hiện ───
“Ha ~ nhiệm vụ lần này đúng là tốn công vô ích, vậy mà không có người nào còn sống, uổng phí chúng tôi phải đi một chuyến thật xa, trở về ngài muốn bồi thường cái gì cho chúng tôi đây, boss ~?” Thiếu nữ tóc đỏ chân dài trước một bước nhảy khỏi cabin, bên hông treo một chiếc roi mềm bằng hợp kim, váy ngắn của đồng phục tác chiến bay phấp phới, gần như có thể thấy qυầи ɭóŧ hồng nhạt bên trong, khuôn mặt xinh đẹp đang tươi cười nghịch ngợm lè lưỡi, quay đầu nhìn về phía sau.
Theo sát phía sau là một nam nhân nhã nhặn đưa ngón tay đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, đằng sau mắt kính là một đôi mắt cực kỳ lạnh nhạt, nam nhân bất mãn liếc mắt nhìn thiếu nữ, hừ nhẹ một tiếng, “Angela thiếu uý, đây là địa bàn của người khác, cô cư xử như vậy sẽ làm mất mặt cả đội, chúng tôi cũng cảm thấy rất ngại ngùng.”
“Á a a a! Tên khốn kia!” Angela tức giận phồng miệng lên, ngón giữa dựng thẳng lên đưa về phía sau, “Tôi tốt xấu gì cũng là một bán Huyết tộc, huyết thống thuần nên được ưu tiên, cho dù anh là trung tá cũng không quản được tôi!”
“Snow không chỉ là trung tá nha, cậu ấy còn là đội phó của chúng ta nữa.” Một đôi chân dài bước đến, áo khoác ngoài của đồng phục tác chiến cơ hồ bị bộ n9ực đầy đặn kia căng rách toạc. Nữ nhân khi3u gợi mỹ lệ kia nắm chặt ngón giữa của Angela và bẻ ngược nó lại, ‘rắc’ một tiếng ngón giữa kia đã gãy đoạn, âm thanh nhu mỹ nhưng tràn ngập uy hϊếp vang lên, “Boss ghét nhất là người khác nói những lý luận về thuần huyết thống, cô lại quên rồi sao?”
“Ngao, Winny, đáng chết!” Angela buồn bực bẻ ngón tay về vị trí cũ, giống như cầu cứu mà nhìn về phía nam nhân sắp bước khỏi cabin, “Boss ~ ngón tay này của tôi một ngày đã bị bẻ gãy hơn hai mươi lần rồi đó!”
Theo tiếng của đôi quân ủng chạm đất, đám quan quân đang bị trò khôi hài khiến cho kinh ngạc đến há mồm vội vả định thần lại, nhanh chóng thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn của liên minh, “Hoan nghênh thiếu tướng Hill Vison – Phạm Trác!”
“Cho nên cô đừng để Winny bắt được nhược điểm.” Thanh âm du dương trầm thấp nam tính vang lên, mang theo vài phần lười biếng và thích thú. Nam nhân từ trong bóng tối đi ra, khoé môi giương lên, con ngươi hẹp dài lười nhác hơi nheo lại, tròng mắt màu lam tràn đầy sự phong lưu đang ngả ngớn nở nụ cười.
Ngũ quan của Hill Vison cực kỳ tinh xảo, nhưng không có chút vẻ nữ tính nào. Anh sở hữu mái tóc màu bạch kim tương tự Conrad Statham, mái tóc bị mũ quân đội đè lên nên lộ ra một ít ở trên trán và hai bên mang tai, đồng phục tác chiến của liên minh bao lấy cơ bắp được rèn luyện rất rắn chắc và làm nổi bật lên từng đường nét của cơ thể.
Những đội viên còn lại cũng theo sau nhảy xuống phi hành khí.
Nhìn lướt qua một hàng quan quân đang đứng như tượng điêu khắc, thiếu tướng l!ếm l!ếm khoé miệng: “Tôi đói rồi, có máu không?”
Người đứng đầu khu trú quân lập tức phản ứng lại, “Phạm Trác thiếu tướng, mời đi bên này.”
Sau khi bấm hàng loạt các nút khống chế, cánh cửa mới chầm chậm mở ra, vô số âm thanh phát ra từ những đôi ủng trong lúc di chuyển theo tiết tấu.
Angela còn đang ý kiến về chuyện ngón tay mình luôn bị bẻ gãy, Snow vẫn mỉa mai châm chọc như cũ, còn Winny trước lúc ngón giữa lộ đầu ra đã xử lý nó trong nháy mắt. Hill Vison nhàn nhã như đi dạo ở trước đội ngũ, các đội viên còn lại giống như thấy mãi thành thói quen theo sau ba người đang náo loạn không ngừng kia.
Quan quân của căn cứ theo sau đội ngũ huyên náo quỷ dị này lại toát mồ hôi ròng ròng, lẽ nào chiến đội mạnh nhất trong truyền thuyết của liên minh chính là một đám nhà quê này sao? Nhìn như thế nào cũng thấy đội của đại tá Statham mạnh hơn một chút!
Tiếng chân dồn dập từ xa đến gần bị thính giác siêu cường của quỷ hút máu nhạy cảm bắt được, ba người đang tranh chấp trong đội ngũ cũng nhanh chóng yên tĩnh lại. Tại khúc cua, Hill Vison dừng chân lại, đầu lưỡi l!ếm qua môi, ý cười trên khoé miệng càng sâu hơn.
Anh như vô ý bước lên trước một bước, thân thể hơi nghiêng, thiếu niên đang chạy vội không kịp phản ứng nên đụng vào người anh, lực va chạm khá lớn nhưng thiếu tướng vẫn như cũ đứng yên không di chuyển một chút nào. Vươn tay nâng cằm đối phương lên, ngón cái nhẹ nhàng ma sát mạch máu yếu đuối bên gáy, cả người với hơi thở lạnh như băng đột nhiên áp sát, Hill Duy Sâm say mê hít sâu một hơi, con ngươi màu lam nhiễm phải màu máu mỹ lệ ───
“Đồ ăn các ông chuẩn bị có hương vị không tồi.”
Đám quan quân nơi đóng quân: “…”
Bạch Dực: “…”
Đội phó Snow đẩy mắt kính, nghiêm nghị nhắc nhở: “Người kia hình như không phải đồ ăn đâu, Boss.”
Angela nuốt nước miếng, “Hương vị thật đặc biệt!”
Winny kích động nắm tay Angela, vặn gãy từng đốt ngón tay, “Thật là một bé trai xinh đẹp! Thật muốn vừa làm vừa hút máu của cậu nhóc!”
Angela phẫn hận rút ngón tay lại, giận dữ nói: “Cút mau! Cô đúng là tên biếи ŧɦái luyến đồng đáng ghê tởm mà!”
Đại tá Statham đứng ở một đầu khác của hành lang đang lạnh lùng nhìn con mồi của mình bị người khác bắt được, màu máu trong con ngươi nhanh chóng rút sạch, răng nanh cũng từ từ rụt lại, “Hill Vison ───”
Thiếu tướng bị gọi tên chỉ lười biếng nghiêng đầu nhìn, chào hỏi mà cứ như trêu tức, “Ai u ~ Conrad,” anh nhẹ nhàng liếc qua cái cổ vẫn hoàn chỉnh và bờ môi có chút sưng đỏ của thiếu niên, phát ra một tràng tiếng cười thâm sâu ngắn ngủi, “Cảm ơn nha, đại tá.”
Răng nanh sắc bén đâm thủng làn da, cắm sâu vào động mạnh cổ của cậu, trong không khí nhanh chóng phiêu đãng mùi máu tanh.
Con ngươi u ám ngay lập tức phóng to, tiếng thở d0"c phát ra từ cổ họng, Bạch Dực theo bản năng nắm chặt cánh tay của đối phương, ngón tay hung hăng bấm sâu vào lớp áo, sự đau đớn lúc đầu bị thành phần đặc thù gây cảm giác tê mỏi trong nước bọt của quỷ hút máu ngăn chặn, chỉ để lại cảm giác tê dại như bị điện giật.
Hill Vison tham lam mà nuốt xuống ngụm máu cuối cùng, hương vị đặc biệt như vậy thật khiến người ta khó kiềm chế. Sau khi l!ếm sạch máu tại vết cắn, anh kéo thân thể mềm nhũn của thiếu niên vào lồng ngực, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía nam nhân với vẻ mặt vô cảm đang đứng ở đầu hành lang bên kia, “Nhiệm vụ lần này cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch nha.”