Nước văng tung té,che mất tầm nhìn của đám sát thủ kia
Khi đám sát thủ đi qua làn nước,thì tất cả đều ngẩn cả người,Long Thiên cùng Nguyệt Nhi thình lình ở đó,thế mà lại biến mất.
Bà lão lái thuyền lột mặt nạ,để lộ khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lẽo của một mỹ phụ,nàng là người tu vi cao nhất trong đám sát thủ,Linh Thể đỉnh phong.
Một tên sát thủ nghi hoặc nói"Mất đấu rồi?"
Mỹ phụ lạnh lùng ngó xung quanh,ra lệnh nói"Chia nhau ra tìm,không thể để cơ hội tốt như thế lỡ mất được"
Đám sát thủ còn lại một mực tuân theo,lập tức chia nhau đi tìm,mỹ phụ cũng kiếm một hướng đuổi theo.
Vậy thực sự Long Thiên đang ở đâu,Long Thiên bịt miệng Nguyệt Nhi lẫn sâu dưới nước,hắn nhìn lên trên,thấy đám sát thủ đã tản đi,thì âm thầm thở phào.
Nguyệt Nhi lúc này đột nhiên vùng vẫy kịch liệt,Long Thiên giờ mới cả kinh,biết Nguyệt Nhi đang bị ngạc thở,hắn nhìn lên trên,do dự một lát,rồi đưa ra quyết định.
Nguyệt Nhi cảm thấy đầu óc nổ tung,một đôi môi nam nhân,đang áp sát vào miệng nàng,truyền cho nàng từng luồng không khí ấm áp,cả người nàng cảm thấy mềm nhũn ra.
Cùng lúc,phía trên mỹ phụ sát thủ cũng quay lại,nàng ta nhìn khắp nơi thêm một lần,rồi sau đó không cam lòng bỏ đi.
Một lúc lâu sau,Long Thiên mới ôm Nguyệt Nhi,ngoi lên trên mặt nước,hắn nhìn xung quanh,thấy thật sự không thấy ai,mới yên tâm bế Nguyệt Nhi vào bờ.
Nguyệt Nhi yếu mềm,được Long Thiên bế trên tay,đột nhiên lên tiếng"Đó là nụ hôn đầu tiên của Nguyệt Nhi"
Long Thiên dở khóc dở cười,nghiêm nghị nói"Giờ là lúc nào mà còn suy nghĩ lung tung,mau hồi phục tinh thần rồi theo ta về Ngô gia,kẻo đám sát thủ kia lại tìm tới"
Nguyệt Nhi đột nhiên nhu thuận bất bình thường,nhẹ giọng đáp"Đều nghe theo ngươi"
Long Thiên cũng mặc kệ trạng thái của Nguyệt Nhi,ôm nàng phi thân như gió,hướng về phía Ngô gia.
Nhưng không để cho Long Thiên được như ý,rời khỏi bờ sông không lâu,đã có người phát hiện ra hắn và Nguyệt Nhi.
Một tên trong đám sát thủ lúc nảy,tu vi Linh Thể trung kỳ,chặn ngay phía trước.
Long Thiên không sợ hãi,nói với Nguyệt Nhi"Bám chắc lấy ta"
Nguyệt Nhi ân một cái,vòng tay ôm chặt lấy Long Thiên.
Long Thiên dữ tợn quát về phía tên sát thủ"Cút ra"nắm đấm xé gió,cánh tay phát ra màu vàng kim chói lóa,Long Thiên trực tiếp dùng một quyền mạnh nhất mà sư phụ dạy,Kim Long Quyền.
Nắm đấm chưa tới người,tên sát thủ đã thấy người mình dính chiêu,mở to mắt khó tin mà văng ra xa,không hiểu tại sao lại như thế.
Long Thiên tiếp tục phóng như bay,dùng tốc độ nhanh nhất trở lại chốn đông người,hắn biết chỉ cần tới chỗ đông người,dám sát thủ chắc chắn phải nhẫn nhịn không ra tay,tại vì nơi đó có binh lính giữ trật tự của Thiên Long Hoàng Thành.
Mà đúng như những điều Long Thiên nghĩ,gần tới phố lớn,thì đám sát thủ đuổi theo lập tức dừng lại,trốn đi,không còn hùng hổ như lúc ở bờ sông rồi.
Long Thiên cuối cùng cũng an tâm,nhìn Nguyệt Nhi đang bám chặt không buông,hắn tưởng nàng sợ,nhẹ nhàng nói"Sao,làm ngươi sợ rồi à"
Nguyệt Nhi ngẩng đầu lên nhìn hắn,cắn môi nói"Không sợ,đã có ngươi bảo vệ ta rồi,ta không sợ"
Long Thiên không ngờ Nguyệt Nhi lại tin tưởng mình như thế,hắn hơi cảm thán vì đã xém nữa để bị mai phục,hắn nhìn nàng kỳ quái hỏi"Không sợ thì xuống khỏi người ta đi"
Nguyệt Nhi lắc đầu,nhỏ giọng nói"Không cần,cứ thế bế ta về nhà là được rồi,ta muốn như vậy thêm xíu nữa"
Long Thiên nghe vậy nhận định Nguyệt Nhi muốn lười biếng,nhưng còn có việc nhờ nàng,nên hắn dành để trong bụng,bế nàng trở về Ngô gia.
[[Tấm chiếu mới chưa trãi lần nào,Long Thiên :))