Cuối cùng cũng có tiến triển,nghe Long Thi Huyền hỏi giúp mình,thì nàng được gì,Long Thiên cũng không biết trả lời sao,hắn hơi suy nghĩ rồi nói"Ta trả cho ngươi 2000 tinh thạch được không"
Long Thi Huyền cười phá lên,như nghe phải trò đùa nói"Ngươi không xem thân phận ta là gì,còn cần chút xíu tinh thạch của ngươi"
Long Thiên nghe vậy thì cười làm lành,nhưng trong lòng thầm nghĩ,không phải hôm trước ngươi còn vì ít hơi cả chút xíu tinh thạch mà xấu hổ sao,giờ còn bầy đặt cao quý,tất nhiên hắn không dám nói những lời này ra ngoài.
Long Thi Huyền đi tới trước vài bước,nhíu nhíu mày ngẫm nghĩ,rồi vỗ tay nói"Được rồi,nể tình hôm trước ngươi giải vây cho ta,hơn nữa còn đem Ngân Tinh Hoàn tới đây tặng,ta không làm khó ngươi,chỉ cần ngươi nghĩ cách,khiến cho Man Thiềm của Man Vương Hoàng Triều không lấy vợ là được"
Long Thiên nhíu mày,Man Thiềm là ai hắn biết,dạo này bên ngoài đang đồn ầm lên,Man Thiềm hoàng tử của Man Vương Hoàng Triều,quyết đấu với Long Chấn Đông hoàng tử Thiên Long Hoàng Triều,bảo hắn làm Man Thiềm không lấy vợ,chẳng lẽ muốn hắn đi thiến Man Thiềm.
Long Thiên giật thót,kinh hô"Man Thiềm làm gì đắt tội ngươi,sao ngươi lại độc ác như thế,muốn đoạn hậu hoàng thất Man Vương sao"
Long Thi Huyền hứ hứ,nói"Đắc tội rất lớn,làm ta mấy tháng nay ăn không no ngủ không yên,hắn ăn no rủn mỡ,không việc gì làm,đến Thiên Long Hoàng Thành cầu thân ta,mà khủng khiếp là phụ hoàng lại đồng ý,nếu để yên,chắc năm sau ta phải xuất giá mất"
Long Thiên nghe vậy không biết nói gì hơn,thầm khinh thường Man Thiềm ánh mắt thật kém,tuy Long Thi Huyền xinh đẹp hiếm có,nhưng tính cách thế này hơi chua.
Long Thi Huyền lại nói"Sao,ngươi có đồng ý yêu cầu của ta không,nếu không ta lập tức bắt ngươi nhốt lại,từ từ hành hạ,việc tìm người gì đó cũng hết"
Long Thiên không sợ hãi,rất bình tĩnh đi tới trước Long Thi Huyền,nhìn thẳng vào mắt nàng nói"Thành giao,ngươi tìm người cho ta,ta sẽ khiến Man Thiềm không dám tới lấy ngươi"
Thấy Long Thiên tự tin như vậy,Long Thi Huyền bất giác có xíu tin tưởng vào lời hắn nói,nhưng nàng đâu thể cả tin như thế được,nàng lấy ra một viên đan dược nói"Đây là một loại độc đan,ngươi uống vào ta mới tin ngươi được,khi nào xong việc tìm ta ta đưa ngươi thuốc giải"
Long Thiên nghe vậy không nói một lời,cầm viên độc đan kia nuốt vào,hắn không sợ nhất chính là độc,từ nhỏ đã vậy rồi,cho dù bị yêu thú loại độc đả thương,chỉ cần cho thời gian 1 tiếng,cơ thể hắn sẽ tự tạo ra kháng thể,sẽ không sai khi nói cơ thể hắn vạn độc bất xâm.
Long Thi Huyền thấy Long Thiên dứt khoát như thế,cũng cảm thấy yên lòng,lại ngồi xuống ghế đá vuốt ve con chim nhỏ trên tay,nói"Được rồi,lát ta sẽ tìm phụ hoàng hỏi dùng ngươi,giờ người đang làm việc,ta không muốn làm phiền"
Long Thiên thấy vậy cũng tới ghế đá đối diện ngồi,tự rót cho mình ly trà rồi uống.
Long Thi Huyền thấy vậy đột nhiên vung tay,một bàn cờ xuất hiện,nàng nói"Chơi cờ với ta đi"
Long Thiên cũng không ngại gì nàng,lập tức xếp cờ cho mình,nói"Thua xong đừng đổi ý"
Thế là 2 người đánh cờ đến chiều,hừng hực khí thế,sau khi chiến thắng Long Thiên lần nữa,Long Thi Huyền hài lòng nói"Để ta đi tìm phụ hoàng hỏi dùng ngươi,ngươi ở đây chờ ta,không được đi lung tung đấy"
Long Thiên gật đầu,nói"Yên tâm đi,có muốn ta cũng không có khả năng đó,dù gì giờ ta cũng đang bị phong bế tu vi"
Long Thi Huyền rời đi,nói vọng lại"Ta quên mất,ta sẽ kêu Long Tứ giải phong bế cho ngươi,đợi đó"
Thế là một lúc sau,Long Tứ xuất hiện,giải phong bế cho Long Thiên,sau đó thình lình biến mất,để Long Thiên một mình ở biệt viện vắng vẻ,thế là hắn lấy trùng thư ra,bắt đầu nghiên cứu.
Nghiên cứu một lúc lâu,Long Thiên cất trùng thư đi,phất tay,một dám ấu trùng màu đỏ xuất hiện,Long Thiên lại lấy ra một bình máu thú,đổ ra nói"Ăn đi mau lớn,trợ giúp ta đối địch"
Sau đó lại phất tay,thu hết ấu trùng huyết thú vào trữ vật,rồi lại lấy Tử Thiên ra,bốn mắt nhìn nhau nói"Khổ cực ngươi rồi,đi chơi đi,lát lại vào túi trữ vật tiếp"
Tử Thiên vui vẻ liếm tay Long Thiên,sau đó hớn hở chạy đi,Long Thiên mỉm cười bắt đầu tạo thế tu luyện.
Mà ở một nơi khác của hoàng cung,Long Hoàng khí vũ hiên ngang,đang đau đầu với đám sổ sách trước mắt,đột nhiên tiếng của Long Nhất cánh tay phải đắt lực hắn vang lên"Hoàng thượng,hoàng nữ bảo là có việc muốn gặp người"
Long Hoàng thả quyển sổ sách trên tay xuống,nghi ngờ nói"Huyền nhi muốn gặp ta sao,chẳng lẽ là vì chuyện hôn ước"
Hơi trầm tư,Long Hoàng thở dài,vẫy tay nói"Cho nó vào đi,gặp nó nhiều một chút cũng nên,dù sao sắp phải xa nó rồi"
Long Nhất rõ một cái,rồi lui ra ngoài,một lúc sau Long Thi Huyền nhanh nhẩu đi vào,nàng chưa tới giọng đã vang lên"Phụ hoàng,người hết thương con rồi"