Trận chiến giữa Man Thiềm với Long Thiên vừa kết thúc,lập tức tạo thành oanh động nổ tung ra,từ Thiên Long Hoàng Thành bắt đầu truyền đi những nơi khác,một thiếu niên ngang trời xuất thế,quyết đấu giành chiến thắng trước Man Thiềm tam hoàng tử của Man Vương Hoàng Triều.
Mà nhân vật chính của câu chuyện Long Thiên,thì đang rất chật vật,hắn vừa dùng Thổ Độn Phù xong,lập tức cảm thấy có linh giác như ẩn như hiện nhìn phía bên này,hắn không nói nghĩ nhiều,lập tức ẩn hết khí tức,dùng hết khí lực đào một lỗ dưới đất,tự chôn mình xuống dưới.
Luồng linh giác kia lượn lờ mấy lần,lại đi nơi khác,mà Long Thiên thì vẫn ở yên dưới đất,lòng thầm cảnh giác.
Cứ thế miết đến đêm khuya,thấy màn đêm yên tĩnh,Long Thiên mới chậm rãi chui lên,thở dài nói"Cái giá cho việc quyết đấu với thiên kiêu cũng thật mệt,nhưng như vậy cũng chứng minh được,ta cũng không phụ sự kỳ vọng của sư phụ,sư phụ nếu biết được chắc sẽ rất vui"
Long Thiên lại nhìn chút tình hình xung quanh,nơi hắn đang ở là một ngọn đồi nhỏ,gió thổi hiu hiu làm hắn cảm thấy hơi lạnh.
Long Thiên thấy xa xa là một tòa thành,hắn hơi ngẫm nghĩ,rồi thay một bộ quần áo mới,thêm cái mũ che mặt rồi bước đi,phương hướng là tòa thành gần nhất kia.
Mà ở Thiên Long Hoàng Thành,Long Thi Huyền sau khi nghe Long Tứ kể lại,che miệng không tin được nói"Hắn vậy mà thật sự làm như thế"
Bàng hoàng lúc lâu,Long Thi Huyền lo lắng nói"Ngươi nói là Man Thiềm đang yêu cầu phụ hoàng phát lệnh truy nã Long Thiên sao,ta không thể để phụ hoàng chấp nhận được,ta phải gặp phụ hoàng một chuyến"
Nói là làm,lập tức Long Thi Huyền tìm đến Long Hoàng,tới nơi nàng khá bất ngờ,phụ hoàng nàng không có vẻ gì là biết chuyện cả,vẫn đang bận rộn với đống sổ sách của mình.
Long Thi Huyền nhỏ giọng hỏi"Phụ hoàng Man Thiềm lúc nảy tìm người có chuyện gì vậy"
Long Hoàng mỉm cười nói"Vừa hay ta có chuyện muốn nói với con,lúc nảy Man Thiềm tới tìm ta đưa ra yêu cầu vô lý,ta không đồng ý,hắn tỏ thái độ còn nói không đồng ý liên hôn với con nữa,ta đã đồng ý dùng con rồi,sau này khỏi tìm ta gây phiền phức nữa đi"
Long Thi Huyền lập tức vui mừng đến không tin nổi,nàng lắp bắp mở miệng"Thật sao,là thật hả phụ thân"
Long Hoàng gật đầu,nhưng không để Long Thi Huyền vui mừng quá độ,hắn lại nói bù thêm"Để ta tìm ứng viên khác cho con,Man Vương Hoàng Triều thì tạm thời bỏ đi,con thấy Thiên Phượng Hoàng Triều thế nào"
Long Thi Huyền dậm chân nói"Phụ hoàng ta không cần"
Nhưng dù sao tạm thời,Long Thi Huyền đã không cần lo lắng đến vấn đề hôn sự.
Mà cũng ở một nơi khác của Thiên Long Hoàng Thành,Từ Nguyệt Nhi thơ thẫn ngắm bông lan xinh đẹp trước mặt,nhỏ giọng nói"Ngươi giờ đang làm gì,có đang nhớ đến ta không"
Lúc này phía sau Nguyệt Nhi vang lên tiếng ho khan,Từ Phi Nghĩa đi tới mỉm cười nói"Nguyệt Nhi con đang nghĩ đến ai à,có phải là Long Thiên tiểu ca không"
Nguyệt Nhi xấu hổ,bễu môi nói"Cha này"
Từ Phi Nghĩa cười ha hả,không quan tâm tiếp tục nói"Long Thiên tiểu ca của con giờ đang nổi tiếng lắm đó,đánh bại cả Man Thiềm tam hoàng tử của Man Vương Hoàng Triều,một tiếng gầm kinh thiên"
Nguyệt Nhi nghe vậy lập tức mắt long lanh tỏa sáng nói"Tiểu ca ca tất nhiên lợi hại rồi,cha có biết giờ người đang ở đâu không"
"Cái này"Từ Phi Nghĩa khó khăn nói"Chắc đang núp truy sát rồi,một vị hộ vệ của Man Thiềm đang ráo riết tìm kiếm,mong không tìm ra đi"
Nghe vậy Nguyệt Nhi lập tức lo lắng,chắp tay nói"Long Thiên tiểu ca chắc chắn sẽ không có việc gì đâu"
Mà đúng như Nguyệt Nhi nói,Long Thiên quả thật không có việc gì,hắn ung dung như ruồi,nộp 50 tinh thạch tiến vào một tòa thành gọi là Minh Nguyệt,là một loại thành kiểu nhỏ,chủ yếu dựa vào nuôi trồng linh thảo để duy trì.
Đường phố Minh Nguyệt Thành có một mùi linh thảo nhàn nhạt,quả thật rất là dễ chịu,tu sĩ qua lại cũng không quá đông đúc,có một sự yên bình khác biệt với những tòa thành trước Long Thiên từng đi tới.