Huyết Tích

Chương 72 - Quyển 1.Chương 72 Ma Nhãn Cường Đại

"Mau tản ra,đừng để ma vật đoạt xóa"

Phượng Thi Tằm lo lắng hô lớn,kiểu này có lẻ đông người không còn là lợi thế nữa rồi,ma nhãn quá tà dị,có thể thao túng người khác giết người.

Ma nhãn cười lớn nói"Mau quy phục dưới háng bổn ma,bổn ma có thể tha cho một mạng"

Vừa nói ma nhãn vừa thi pháp,lại mười tia ma khí tuông ra,đánh vào đám đông tu sĩ Thiên Phượng Hoàng Triều,lập tức chỗ đó hỗn loạn,quay qua đánh giết lẫn nhau,kêu gào không dứt.

Phượng Thi Tuyết nhíu mày,nhìn về 4 muội muội của mình nói"Các muội mau rời đi,ta ngăn cản ma vật này,khi nào tìm ra cách ứng phó thì trả thù cho ta"

Phượng Thi Tinh trước hết lắc đầu hét lớn"Không được,có chết ta chết cùng tỷ"

3 tỷ muội còn lại gật đầu,đứng thành hàng hướng về ma nhãn,bộ dạng có chết cùng chết.

Phượng Thi Tuyết cảm động,nhưng giờ không phải lúc yếu đuối,quát"Mau chạy nhanh đi,thương ta thì phải sống"

Khặc khặc khặc ma nhãn cười lớn quái dị nói"Ta cho các ngươi đi sao"

Ma nhãn nhấp nháy,ma khí bắn té lên trời rồi tan biến,một cơn mưa màu đen bắt đầu rơi xuống,Ngũ Phượng cả kinh vận linh lực phòng ngự,nhưng cơn mưa màu đen cũng không tập trung vào các nàng.

Đang không biết hành động này của ma nhãn là ý gì,đột nhiên một móng vuốt lớn quét về phía Ngũ Phượng,vì quá tập trung vào cơn mưa đen,mà các nàng không kịp né.

Cả Ngũ Phượng đều bị hất văng,ma nhãn trở tay,bắt lấy Phượng Thi Tinh,mỉm cười quái dị nói"Các ngươi chú ý đâu vậy,ta chỉ thi triển một loại huyễn thuật nhỏ nhỏ thôi mà"

Phượng Thi Tuyết tức giận quát"Mau thả muội muội ta ra"

Ma nhãn cười tà,lè lưỡi liếm má của Phượng Thi Tinh,nhắm mắt si mê nói"Ta nhìn quả không sai,là cửu thiên lô giá thể"

Bị ma nhãn bóp cổ,Phượng Thi Tinh mắt trắng dã,miệng há to có vẻ thiếu không khí.

4 hoàng nữ còn lại khẩn trương,đồng loạt quát lớn"Mau thả tỷ tỷ (muội muội) ta ra,không được tổn thương nàng"

Ma nhãn chỉ tay vào trán Phượng Thi Tinh một cái,lập tức chỗ đó xuất hiện một ấn ký màu đen,quay qua nói"Ta sao nỡ tổn thương nàng chứ,đây là lô đỉnh tốt nhất đấy"

4 hoàng nữ còn lại cả kinh,lô đỉnh là định nghĩa thế nào,đó là làm đồ chơi cho người ta,tu luyện chỉ để dành cho người khác,số phận rất thê thảm.

"Không được"Phượng Thi Tuyết kinh hô xông tới,Kinh Thiên Hỏa Thuật biến ảo đánh ra,lửa đi tới đâu không khí vặn vẹo ở đó.

Ma nhãn cười lạnh,phất tay tạo ra một vầng chắn,linh thức vừa động,lập tức một đám tu sĩ bao vây,tấn công Phượng Thi Tuyết.

3 hoàng nữ còn lại thấy vậy cũng xông lên đánh tới,quyết liều mạng đến cùng,hỏa diễm ngập trời.

Lúc này ma nhãn vệch áo,thì thấy thân thể xuất hiện một vài vếch nứt,hắn nhíu mày nói"Thân thể này cũng không được,sao tìm một thân thể phù hợp khó đến thế,tu luyện giới giờ phế vật đến vậy sao"

Ma nhãn nhấp nháy,bắn ra một cột sáng đen,tấn công xuyên thủng tay trái Phượng Thi Tuyết,lại xuyên thủng hư không tấn công Phượng Thi Tằm,đánh nàng phun ra ngụm máu,thân thể hắn cũng đến giới hạn,lần nữa nổ tung,lại tiếp tục đoạt xá một người khác.

Phượng Thi Tuyết đau đớn quát"Thi Ngân Thi Băng,các ngươi mau chạy đi"

Phượng Thi Băng rướm nước mắt nói"Nhưng mà..."

Phượng Thi Tằm lớn tiếng quát"Mau chạy,không chạy nữa tất cả đều xong"

Phượng Thi Ngân im lặng,chạy tới nắm lấy tay Phượng Thi Băng,nói"Đi,sống mới có thể báo thù cho các tỷ tỷ được"

Ma nhãn cười lớn nói"Ta đã nói cho các ngươi đi à"

Phượng Thi Tuyết gầm lớn nói"Không phải ngươi nói là được"

Kinh thiên hỏa thuật bùng nổ,một tiếng chim hót phát ra,lửa như đốt cháy cả không khí,thế mà trực tiếp xuyên thủng không gian,đốt về phía ma nhãn.

Vèo..ma nhãn không còn cách nào khác ngoài tiếp tục đổi thân thể,ngon lửa kia vừa chạm vào thân thể cũ,lập tức thân thể kia tan thành tro bụi.

Ma nhãn cười lạnh nói"Chỉ có bấy nhiêu"

Lúc này Phượng Thi Ngân đã kéo theo Phượng Thi Băng chạy đi,ma nhãn vừa động,lập tức có mấy tu sĩ bị ma hóa đuổi theo,còn bản thân ma nhãn tiếp tục đối phó Phượng Thi Tằm và Phượng Thi Tuyết.

Tu sĩ Thiên Phượng Hoàng Triều thì đã tản đi,thông báo về chuyện ma vật xuất thế.

Phượng Thi Ngân chỉ là tu vi Linh Thể hậu kỳ còn kéo theo Phượng Thi Băng Linh Thể sơ kỳ,chạy mấy chốc đã gần bị tu sĩ bị ma hóa đuổi kịp,nhíu mày lo lắng cứ thế này sớm muộn cũng bị đuổi kịp.

Vừa chạy,Phượng Thi Ngân vừa lo lắng hô to"Có ai không làm ơn cứu mạng"

Có mấy tu sĩ Thiên Phượng Hoàng Triều ẩn núp ở gần đó,nghe vậy hơi nhíu mày trầm tư hồi lâu,tuy nhiên vẫn không ra mặt,lựa chọn tiếp tục ẩn núp.

Một đường bị đuổi chạy,chạy đi rất xa nơi ma nhãn đang ở,mấy tu sĩ bị ma hóa vẫn một mực đuổi theo,càng đuổi lại càng gần với mục tiêu bọn chúng nhắm tới.

Phượng Thi Ngân nhíu mày nói"Thi Băng,ta liều mạng với bọn chúng,muội hãy chạy đi,nếu ta thắng sẽ đi tìm muội"

Phượng Thi Băng khóc thút thít,lắc đầu lia lịa,mếu máo nói"Ta không cần hu hu"

Phượng Thi Ngân thở dài nói"Ngốc quá đi thôi,mạng sống ai không cần chứ"

Phượng Thi Băng khóc hu hu,hét lớn"Ai đó làm ơn cứu chúng ta với...hic hic"

Phượng Thiên Ngân thở dài,nếu có nảy giờ đã xuất hiện rồi,tu luyện giới vốn vô tình mà.

"Không ngờ lại gặp một mỹ nhân khóc dối đấy,Tử Thiên mau cứu người"một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

...................3vvv3.................

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Bình Luận (0)
Comment