Huyết Tinh Phong Tình

Chương 10

Trên hành lang rộng rãi của bệnh viện, bốn nữ y tá mỗi người trên tay cầm một cái cặp lồng được bao bọc đẹp đẽ, vẻ mặt hưng phấn mà đi về một phía. Ngoài cửa sổ, hoa trong vườn của bệnh viện đã lẳng lặng hé nở, báo hiệu mùa xuân đã bất tri bất giác trở về lúc nào không hay —

“Haiz! Nhanh lên! Không biết bác sĩ Anh Đình có thể ăn đồ tôi làm không nữa!” Một cô gái ôm cặp lồng màu phấn hồng kích động nói.

“Đúng vậy đúng vậy!” Một cô khác phụ họa: ” Bác sĩ Anh Đình thật đẹp trai a! Phụ nữ trong khoa dường như ai cũng đều thích anh ấy hết!”

“Haiz! Ngay cả bác sĩ nữ với y tá khoa khác đều hay hỏi thăm người ta lắm ấy chứ!”

“Ôi! Nghe nói gia đình anh ấy ở Nhật Bản là công ty nổi tiếng đấy, không nghĩ như thế rồi anh ấy lại bày đặt không làm cậu ấm mà đến Trung Quốc làm một bác sĩ nho nhỏ.”

“Quan tâm nhiều như vậy làm gì! May mà người ta đến Trung Quốc, không thì chúng ta đã không được gặp anh ấy rồi! Hơn nữa lại còn công tác tại bệnh viện của chúng ta, may mắn nhất chính là lại còn làm ở ngoại khoa của chị em chúng ta nữa chứ. Thực sự là quá hạnh phúc mà!”

“Đúng vậy đúng vậy!” Những người khác tán thành, đồng thời nhanh chóng đi về phía phòng làm việc của Anh Đình Tuấn Ngộ.

Phòng làm việc giản dị, tường một màu trắng, tất cả đều là thiết bị đặc thù của bệnh viện, ngoại trừ bức rèm cửa sổ màu lam đang khẽ lay động trong gió kia —

Anh Đình Tuấn Ngộ ngồi phía sau bàn làm việc, trên tay là bệnh án, đôi mày anh tuấn vô thức khẽ nhíu — Bệnh nhân này — cơ hội sống sót không lớn lắm, hiện nay chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sự sống –

Than nhẹ một tiếng, anh ta buông bệnh án trong tay ra, nhìn lướt qua đồng hồ. Hử! Đã đến giờ ăn trưa rồi cơ à? Duỗi duỗi thắt lưng, anh ta vừa đứng dậy thì đã nghe thấy một tràng tiếng gõ cửa.

“Mời vào!”

“Bác sĩ Anh Đình, không quấy rầy anh chứ ạ?” Một trong bốn cô gái ở ngoài ghé vào, đứng ở cửa rụt rè hỏi.

Anh Đình Tuấn Ngộ lộ ra chiêu bài tươi cười, “Đương nhiên là không rùi! Các tiểu thư, mời vào!”

Bốn cô gái vui vẻ đi vào. “Bác sĩ, anh đã dùng cơm chưa?”

“A! Còn chưa ăn!”

Anh Đình Tuấn Ngộ trên mặt từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười dịu dàng, khiến nhóm mấy chị em kia tâm động không thôi, cảm thấy anh ta thật là hòa ái. Trên thực tế — anh ta đối với bất kì kẻ nào cũng đều là khuôn mặt tươi cười này. Người hiểu rõ anh ta đều biết, khuôn mặt này có thể dùng để chỉnh bất kì ai anh ta muốn!

“Thế sao — bọn em có mang cơm theo, bác sĩ Anh Đình có thể cùng ăn không?” Một cô đỏ mặt nhỏ giọng hỏi một câu. Ba cô kia cũng cúi đầu chờ câu trả lời của Anh Đình Tuấn Ngộ.

“Được chứ! Đó là vinh hạnh của tôi mà!” Anh Đình Tuấn Ngộ cười cười gật đầu, “Vừa lúc dạ dày đang biểu tình đấy!”

“Quá tốt rồi!” Bốn cô gái đặt cặp lồng của mình lên bàn, thức ăn rất phong phú, Anh Đình Tuấn Ngộ cúi đầu nhìn thoáng qua, không khỏi khẽ cười trong lòng!

Tất cả đều là món ăn Nhật!

Không nghĩ là, đã rời khỏi Nhật Bản lâu như vậy rồi, cũng đã sớm quen với đồ ăn Trung Quốc, hiện tại vậy mà còn có thể ở trong bệnh viện ăn đồ Nhật nha!

“Các vị tiểu thư thật khéo tay! Đều là các em tự làm sao?” Anh ta cầm đũa gắp một miếng susi lên.

“Vâng!” Các cô khẽ gật đầu, vội hỏi: “Có ngon không ạ?”

Anh Đình Tuấn Ngộ gật đầu, “Oishi!” (tiếng Nhật: ăn ngon lắm!)

“A~! Vậy là tốt rồi!”

“Ăn của em nữa!”

“Của em cũng ngon!”

“Còn có của em, em chuẩn bị riêng sashimi cho bác sĩ đấy!”

Anh Đình Tuấn Ngộ mỉm cười ăn của từng người cho đến no, khóe miệng khẽ kéo lên. Ăn một hồi, nhóm y tá bắt đầu nói chuyện phiếm với anh ta, các cô đâu thể bỏ qua cơ hội để hiểu rõ hơn về Anh Đình Tuấn Ngộ như thế này chứ.

“Bác sĩ Anh Đình đến Trung Quốc bao lâu rồi ạ?”

“À — có lẽ là khoảng bốn năm rồi nhỉ?”

“Không định quay về Nhật sao ạ?”

“Không! Lúc rảnh thì về thăm nhà một chút thôi.” Anh Đình Tuấn Ngộ nhấp một ngụm trà, tiếp lời: “Người nhà vẫn đang giục tôi về.”

“Vậy — Bác sĩ Anh Đình –” một cô ngại ngùng đỏ mặt hỏi: “Bác sĩ có bạn gái chưa ạ?”

Nguồn :

Anh Đình Tuấn Ngộ khẽ bật cười, lắc đầu, “Còn chưa có.”

Bốn cô khẽ thầm thở phào một tiếng! Vẫn còn cơ hội nha! Tiếp theo thì trò chuyện càng ngày càng hăng say —

“Vì sao Bác sĩ Anh Đình lại chọn nghề này thế?”

“Đúng vậy! Người xuất sắc như bác sĩ hẳn là nên trở thành ngôi sao mới đúng!”

Anh Đình Tuấn Ngộ nắm cằm cười cười, suy nghĩ một hồi, rất nghiêm túc nói: “Cái này ấy à — nếu phải nói chính xác nguyên nhân muốn làm bác sĩ, thì chắc là bởi vì quả bưởi!”

“Quả bưởi?” Bốn cô gái choáng váng, hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không!

“Đúng vậy! Quả bưởi!” Anh Đình Tuấn Ngộ gật đầu, chứng minh các cô không nghe sai.

“Đó là chuyện lúc năm, sáu tuổi! Một ngày tôi đi siêu thị mua về một quả bưởi, cái loại bưởi vỏ mềm, màu vàng nhạt, lại tròn vo, nhìn qua rất đáng yêu!”

Bốn cô gái mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu gì cả.

Anh Đình Tuấn Ngộ tiếp tục nói: “Sau khi về nhà, bởi vì nghĩ rằng quả bưởi kia thật đáng yêu, cho nên tôi không giao cho người hầu mà mang vào phòng mình, nhìn ngắm nó đã lâu, cuối cùng tôi muốn nếm thử mùi vị của nó, cho nên — Tôi lấy ra một con dao rọc giấy sắc bén –”

“Dao, dao rọc giấy?”

“Đúng vậy! Chính là dao rọc giấy! Nhìn rất giống dao giải phẫu của chúng ta!” Anh Đình Tuấn Ngộ giải thích: “Tôi nhẹ nhàng khía vỏ bưởi một nhát, rất nhẹ nhàng, giống như lướt qua da người vậy, vỏ bưởi đã nứt ra một vết –” Nói đến đây, Anh Đình Tuấn Ngộ cười càng sâu, nếu như là bình thường, bốn cô nhất định sẽ say mê không ngớt, nhưng vấn đề là nội dung Anh Đình Tuấn Ngộ đang nói, thật sự là không hợp với nụ cười của hắn —

“Trong nháy mắt đó, cảm giác trong một giây rất ngắn ngủi –” Anh Đình Tuấn Ngộ giống như đang hồi tưởng một chuyện gì đó, chống cằm ngừng lại một chút. Bốn cô gái đang sửng sốt ngồi nghe, không khỏi nuốt nước miếng đánh ực một cái. Vì sao hiện tại Anh Đình bác sĩ nhìn qua có vẻ… rất quái đản!

“Tôi giống như bị nghiện vậy, lại nhẹ nhàng khía một nhát. Rốt cục cũng hiểu rõ được cảm giác đó tương tự như xẹt qua da người vậy, mềm mềm. Tiếng xé rách nhẹ nhàng vang lên nương theo nhát dao — Cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều mở ra! Ha ha!”

“Bác, bác sĩ Anh Đình –”

Mấy cô gái nhát gan toàn thân nổi da gà. Thật sự là nhìn không quen hình dáng hiện tại của Anh Đình Tuấn Ngộ, trông rất giống nhân vật hay chiếu trên phim — Bác sĩ sát nhân biến thái!

Anh Đình Tuấn Ngộ coi như không phát hiện, nói tiếp chuyện cũ, “Tôi chưa từng hưng phấn như thế, tựa như mê muội, một dao lại một dao cắt xuống, cảm thụ sự vui vẻ kì diệu đó, mãi cho đến khi quả bưởi không còn là một khối hoàn chỉnh thì mới dừng lại –”

Hiện tại, hình ảnh Anh Đình Tuấn Ngộ trong mắt bốn cô so với ma quỷ đã chẳng có gì là khác biệt!

Cô gái có lá gan nhỏ nhất đã rưng rưng nước mắt — Bốn người đều muốn tông cửa xông ra ngay lập tức. Mà nụ cười trên mặt Anh Đình Tuấn Ngộ vẫn đẹp như hoa — “Lúc đó tôi nghĩ, nếu như mà cắt trên da người thật, có khi nào sẽ càng thích thú hơn chăng? Vì vậy, từ lúc đó trở đi, tôi quyết định sau này lớn lên phải làm bác sĩ, có thể quang minh chính đại mà cắt từng nhát trên da người, thậm chí còn có thể vạch da người ta ra –”

“Ấy, bác sĩ, em phải đi làm việc rồi, không quấy rầy anh nữa!” Một cô đứng lên chạy vội ra ngoài.

“Chúng em cũng vậy! Xin, xin phép đi trước ạ!” Ba người còn lại cũng vội vội vàng vàng đứng lên, trong đó có một người bước đi lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống.

“Sao phải đi vội thế?” Anh Đình Tuấn Ngộ vẻ mặt nuối tiếc nói: “Tôi còn muốn kể cho các cô lần đầu tiên tôi giải phẫu thi thể như thế nào mà! Thật sự rất thích thú! Cả người đầy máu, bụng thủng một lỗ lớn, có thể thấy hết nội tạng bên trong –”

“Không, không cần mà!” Bốn cô gái nhanh như chớp chạy mất! Cả trước lẫn sau tông cửa xông ra —

“Ha ha ha!” Anh Đình Tuấn Ngộ đẩy đẩy kính mắt, sau đó, nụ cười trên môi dần biến mất – Anh ta đứng lên đi tới bên cửa sổ, rèm cửa màu lam thẫm khẽ lay động trong gió, một lúc lâu sau — than nhẹ một tiếng — vì sao lại làm bác sĩ chứ? Để cứu người kia, nhưng cuối cùng bản thân cũng bất lực, thậm chí chính mình còn ra tay — Tháo kính xuống, Anh Đình Tuấn Ngộ lặng lẽ lau khóe mắt, cười cười tự giễu.

“Haiz! Gió mùa xuân rất dễ làm người ta bị thương mà! Thổi trúng làm con mắt cũng đau nhức rồi! Ha ha!”

.

.

.

.

Vì sao tôi còn phải sống trên thế giới này chứ — Vì sao chứ? Có ai có thể nói cho tôi biết không? Có ai có thể cho tôi lý do để tiếp tục sống không —–

—–

Hết phiên ngoại
Bình Luận (0)
Comment