[Hxh Đồng Nhân] Thuần Túy Thiên Nhiên Ngố

Chương 89

Luồng ký ức xa lạ xâm nhập vào đầu óc, mọi người trong lữ đoàn đều nhìn thấy tình cảnh tương tự lại hoàn toàn khác với cuộc sống của họ.

Vẫn là Yorknew, vẫn là vụ cướp như vậy, Lữ đoàn làm theo đúng kế hoạch, tiêu diệt toàn bộ bè lũ mafia trong hội trường đấu giá ngầm. Nhưng mọi thứ diễn ra không hề suôn sẻ, Uvogin bỗng bị dây xích từ đâu xuất hiện trói chặt - y hệt lời "tiên đoán" của Băng Vũ Điệp.

Tuy là ký ức, nhưng những gì họ nhìn thấy lại như từ góc nhìn thứ ba, Kurapika bắt lấy Uvogin, mà qua lời Kurapika, Lữ Đoàn ngạc nhiên khi biết họ đã tiêu diệt cả tộc Kurta để chiếm lấy những đôi mắt đỏ quý giá- Lữ Đoàn từng có kế hoạch này, nhưng vì giai đoạn đó Du Quai bị ốm nên đành phải hủy, đây là điểm khác biệt giữa luồng ký ức và hiện thực.


Lúc sau Uvogin bị Kurapika gϊếŧ, Lữ Đoàn báo thù, Chrollo bị bắt, bị phong ấn Nen, Pakunoda cũng chết -cảnh tượng kết thúc tại đây, tình huông xảy ra có rất nhiều điểm tương đồng lại khác biệt so với hiện thực.

Ví dụ như trong đoạn "ký ức" đó không có Du Quai và Băng Điệp Vũ, trong khi cả hai đều tham gia mọi hoạt động, và quan trọng nhất là Lữ Đoàn chưa hề diệt tộc tộc Kurta, vậy nên hoàn toàn không trở thành kẻ thù của Kurapika.

Đương nhiên, bây giờ không phải là lúc lo nghĩ về tiểu tiết, giây phút ký ức xa lạ xâm nhập mạnh như dòng nước xiết mãnh liệ vào bộ não, nhưng may thay Lữ Đoàn không phải người thường, dù đau đớn nhưng vẫn có thể nhìn rõ hoàn toàn những hình ảnh này. Ngay từ lúc nhìn thấy Kurapika phong ấn Nen của Chrollo, ngăn anh liên hệ với Lữ Đoàn, Lữ Đoàn nhanh chong rút lui khỏi điểm hội tụ, dù cho đây chỉ là đoạn ký ức nhưng họ cũng không muốn mạo hiểm.


Chrollo cũng rời đi, ẩn nấp vào một căn nhà trống gần đó. Ngay lúc anh bước vào, anh liền cảm nhận được Nen của mình biến mất. Đó cũng là lúc ký ức được truyền tới hoàn toàn, nếu khi đó còn nghĩ đây chỉ là đoạn ký ức giả dối thì đã không phải là Chrollo.

Không rõ là do ác ý của thế giới này, hay do chấp niệm về cốt truyện gốc của Băng Vũ Điệp quá sâu, những rốt cuộc vào giây phút tự bạo của mình, cô ta đã đẩy Chrollo mà cô khao khát vào đúng cốt truyện gốc- bị phong ấn Nen.

Người duy nhất không bị ảnh hưởng là Du Quai, có lẽ là vì nó không phải những ""nhân vật"" trong cốt truyện gốc, vậy nên cũng không nhận được ký ức gì. Lúc nhìn thấy Băng Vũ Điệp tự bạo, nó cũng lập tức lùi ra xa để tránh dơ quần áo, nhưng bỗng nhiên toàn bộ Lữ Đoàn rút đi đâu hết, để lại mình Du Quai ngơ ngác.


"Feitan?" Du Quai men theo hơi thở, nhảy lên nóc nhà tìm thấy Feitan đang ẩn nấp. "Đang làm chì thế?"

"Nhóc con, sao người không trốn.... đúng rồi, bây giờ nhóc không phải là thành viên Lữ Đoàn."Feitan định bé con xuống nấp chung, nhưng chợt nhớ ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Nếu Du Quai vẫn là thành viên Lữ Đoàn thì bây giờ chắc Chrollo đã toi đời.

"Chrollo còn đứng đó không?"" Bởi vì sợ xích sắt phán quyết thành hiện thực, các thành viên Lữ Đoàn thậm chí không dám nói chuyện, không dám tìm kiếm hơi thở của Chrollo, sợ sẽ vô tình "liên hệ" với anh.

Du Quai lắc đầu. "Chrollo không ở đó." Nó nhón chân đứng trên đầu tường, tìm thấy Chrollo, chỉ tay về hướng anh nói: "Ở kia kìa...."

Feitan vội vàng bịt miệng bé con, bế nó xuống, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, đừng nói cho bọn ta."

Mọi người quay về chỗ cũ, Băng Vũ Điệp có vẻ đã tiêu hao hết toàn bộ năng lượng, trên mặt đất chỉ còn máu loang lổ, đến cả sợi tóc cũng chẳng còn.
"Ê, ký ức đó là sao vậy, ông đây đâu có bị gϊếŧ."" Vừa xuống tới nơi, Uvogin nói luôn một cách thẳng thừng. Rõ ràng là chuyện không thể xảy ra, hắn lại bị gϊếŧ trong ký ức đó, không thể nào không tưc giận.

"Tôi nghĩ đây chính là cái lời "tiên đoán" của Băng Vũ Điệp." Shalnark tay nâng cằm trầm ngâm. "Không ngờ tiên đoán lại trông như vậy, như là đang xem một bộ phim, thật đúng là một năng lực thú vị. Đoàn trưởng gϊếŧ chết cô ta thật lãng phí, ít ra cũng phải cướp lấy sức mạnh đó đã."

"Nó rõ ràng chả phải là tiên đoán gì."" Phinks chìa tay. ""Hoàn toàn khác hiện thực mà, chúng ta không diệt tộc Kurta, Uvogin và Pakunoda cũng không chết."

"Tôi nghĩ là vì sức mạnh của cô ta không đủ để gϊếŧ tôi." Pakunoda lắc đầu. "Cái lúc tiếp nhận ký ức tôi có cảm nhận được nguồn năng lượng gây khó chịu, những cũng không hơn, quá yếu để có thể thương tổn gì tôi. Anh thì sao Uvogin?"
"Ha, năng lượng gì cơ?"" Uvogin chống nạnh. ""Chả cảm thấy gì sất."

"Chậc, đúng không trông cậy gì vào ông được." Shalnark nghiêm túc dẫm lên bậc thang, nhìn xuống Lữ Đoàn nói: "Muốn biết đoạn ký ức kia là thật hay giả chỉ cần xác nhận hai thứ."

Shalnark chìa một ngón tay nói: "Thứ nhất, Đoàn Trưởng chưa quay lại, chứng tỏ anh ta bị phong ấn Nen thật. Căn cứ điều lệ, Đoàn Trưởng sẽ không thể liên hệ với chúng ta, vậy nên bây giờ hẳn anh ta đã rời đi."

"Thứ hai." Shalnark lạnh lùng nhìn Hisoka vẫn đứng đó nãy giờ. "Hisoka, con nhện trên lưng ông là giả hay thật?"

Từ lúc nhận ký ức kia Hisoka đã biết kế hoạch của mình bị bại lộ. Trong đoạn ký ức đó, hắn còn bán đứng Lữ Đoàn, dẫn đến cái chết của Uvogin. Dù chuyện chưa hề xảy ra, nhưng bản thân hắn biết nếu thực sự có một kẻ báo thù như Kurapika, hắn sẽ vui vẻ hỗ trợ. Bởi vậy hắn cũng hiểu, hắn không thể nào ở lại trong Lữ Đoàn được nữa. Vậy nên khi mọi người tập hợp lại, hắn chỉ dám đứng nơi xa.
Lúc này nghe Shalnark hỏi tội, Hisoka chỉ liếm quân bài poker rồi ngẩng đầu cười. "Kuhahahahhah~ đoán xem ~~"

Lời này không khác gì thừa nhận, bờ tường Hisoka đang đứng ở trên nổ tung, kiếm của Feitan và súng của Franklin hủy diệt nó thành mảnh vụn.

"Ây da, nguy hiểm quá ~~" Hisoka nhảy lên tránh thoát, phía sau lưng hắn, Machi và Phinks bỗng xuất hiện, lại thêm một mảnh tường sụp đổ.

"Ây da ấy da~ thật chẳng vui chút nào ~~!" Hisoka nhảy lên nóc nhà, quần áo có vài vết rách và máu. Hisoka thản nhiên phủi bụi, thò tay ra đằng sau bóc, hình xăm con nhện liền bị bóc ra. "Ah~ biết vậy đã sớm xử lý cô ta ~ làm mất cả trò vui rồi, thật đáng tiếc~"

"Hisoka!" Mọi người còn định truy đuổi thì Hisoka đã nhảy xuống trốn xa.

"Thôi, kệ hắn." Shalanrk ngăn cản mọi người, "Bây giờ quan trọng nhất không phải là lùng bắt Hisoka, mà là Đoàn trưởng."
"Không biết Đoàn trưởng sao rồi." Pakunoda lo lắng nói.

"Giả thiết bây giờ là Đoàn Trưởng bị phong ấn Nen, không thể liên hệ với chúng ta được." Dù bình thường Shalnark có vẻ nhường nhịn, trẻ trâu không đáng tin cậy, nhưng những lúc anh nghiêm túc thì Lữ Đoàn đều nghe theo. Lúc này Shalnark lại đứng lên bâc cao, mọi người đều yên lặng nghe anh phân tích. "Vậy bây giờ việc đầu tiên Đoàn Trưởng làm sẽ là tìm kiếm người có thể liên hệ với chúng ta."

"Người có thể liên hệ với chúng ta?" Uvogin hỏi. "Là ai được?" Lữ Đoàn không hề có đồng bạn hay bạn bè nào khác trên đời, nếu không trong truyện gốc Chrollo đã không cần phải nhờ cậy kẻ phiền phức như Hisoka. Nhưng đó là trong truyện gốc, Lữ đoàn của bây giờ thật ra cũng có kha khá sự lựa chọn.

"Vừa quen chúng ta và Đoàn trưởng, lại tin tưởng được, thì có một lựa chọn tốt nhất đây." Shalnark chỉ tay vào Du Quai đang đứng cạnh Feitan.
"Nhóc con?"

"Anh trai của Tiểu Quai, Gon Freecss!" Shalnark khẳng định: "Đoàn trưởng chắc chăn sẽ đi tìm cậu bé đó, nên chúng ta chỉ việc chờ thôi!"

Sau khi phát hiện bị phong ấn Nen, Chrollo liền minh hiểu ước thúc trong đoạn ký ức kia thành hiện thực, anh không thể lgặp thành viên Lữ Đoàn nữa. Dù cho bỗng dưng bị mất Nen, phải rời Lữ Đoàn, Chrollo vẫn rất bình tĩnh. Tai nạn bất ngờ này đối với anh chỉ như vấp phải cục đá mà thôi, không có gì phải hoảng sợ hết. Hiện tại điều khiên anh tò mò là Lữ đoàn nhận được đoạn ký ức này, vậy Kurapika cũng là đương sự, liệu có giống họ không? Có lẽ để gỡ bỏ Nen này anh còn cần Kurapika giúp, anh còn cần một lý do để thuyết phục cậu thiếu niên thông minh này.

Anh lấy di động gọi cho Kurapka, đầu bên kia bắt máy rất nhanh, giọng nói của Kurapika lạnh lẽo lại hừng hực lửa giận. "Chrollo!" Âm thanh bên ngoài là tiếng tàu hỏa.
Chrollo nhướng mày, có vẻ như cậu ta cũng nhận được đoạn ký ức đó. "Kurapika, làm sao vậy?"

"Tôi hỏi anh, Lữ Đoàn Bóng Ma có từng diệt tộc Kurta?"

Sau khi tạm biệt Chrollo, trong đầu Kurapika bỗng xuất hiện một đoạn ký ức vô cùng đáng sợ. Lữ Đoàn Bóng ma diệt sạch bộ tộc của cậu, móc đi những đôi mắt đỏ bán trong chợ đen. Trong đoạn ký ức vừa lạ vừa quen này, cậu tìm lại đôi mắt của tộc nhân, trà trộn thành vệ sĩ nhà Nostrade rồi bắt đầu trả thù Lữ Đoàn.

Kurapika không hiểu vì sao đoạn ký ức này lại bỗng xuất hiện, nó cũng không hề khớp với hiện thực, nhưng lúc này cậu không thể nào suy nghĩ bình tĩnh và logic được, riêng việc diệt tộc đã đủ để thiêu đốt lý trí của cậu.

Đã không còn kịp chạy qua chứng thực với Lữ Đoàn đang ở đó không xa, Kurapika vội vàng bắt xe lửa về thăm bộ tộc. Tộc Kurta ở nơi xa xôi hẻo lánh, không có thiết bị liên lạc, dù cậu có nôn nóng tới đâu cũng chỉ có thể chờ đợi. Lúc này đây bỗng nhận được điện thoại của Chrollo, cũng không thể trách cậu giận chó đánh mèo.
"Em đang nói gì vậy?" Chrollo nói với giọng vô tội. "Lữ Đoàn Bóng Ma chưa bao giờ làm chuyện đó." Tuy từng lên kế hoạch thật, nhưng đúng là chưa từng thực hiện.

"Tốt nhất là như vậy đi, nếu các người dám làm gì bộ tộc của tôi...." Nghĩ đến cảnh tượng trong ký ức đó, Kurapika gần như bóp nát di động."Thì tôi tuyệt đối sẽ không tha!" Cậu chắn chắn sẽ biến thành kẻ báo thù trong ký ức đó.

Bị cúp máy dữ dằn, Chrollo tiếp tục gọi điện cho Gon. Gon và Killua lúc này đang cùng người bạn mới dùng Nen tìm đồ cổ, bỗng thấy Chrollo gọi điện, Gon vui vẻ báo địa chỉ khách sạn. "Leorio đang ở trong khách sạn ấy, anh qua trước đi tụi em về liền."

"Chrollo?!" Killua giật nảy. "Hắn tìm mình làm gì?" Cậu không có quên việc Chrollo là thủ lĩnh của Lữ Đoàn Bóng ma, bỗng gọi cho Gon chắc chắn không phải là việc tốt.
"Ừm, chắc có liên quan tới Tiểu Quai." Gon cất di động, quay qua Zepile: "Xin lỗi nhé Zepile, tôi có bạn ghé qua, hôm nay mình dừng ở đây đi!"

"Ừa, tôi sẽ giúp các cậu để ý đồ cổ." Zepila thoải mái nói.

Chrollo cúp máy, đi tìm khách sạn của Gon, gõ cửa phòng, bên trong có người đáp: "Ai dị.....Á---!!!"

Leorio vừa mở cửa, thấy mặt Chrollo liền lùi vội ra sau, suýt nữa thì té ngã- tuy tấm ảnh truy nã kia không cso hình Chrollo, nhưng anh đã nghe Gon bảo Chrollo là thủ lĩnh của Lữ Đoàn, nghĩ tới việc trong cuộc thi hunter anh và nhóm người này gần gũi như vậy, đến giờ tim còn đập thình thịch đây!

"Chro-chro-chro-chro-chro....."

"Xin chào, tôi là Chrollo Lucilfer." Chrollo lịch lãm tự giới thiệu. "Chúng ta từng gặp nhau ở cuộc thi Hunter, mr. Leorio.""

"T-t-t-tôi tôi biết...." Leorio đỡ bàn đứng dậy, dụi tay lau mồ hôi lạnh trên trán. "Anh ghé qua có việc gì?"
"Ừm, tôi qua kiếm Gon."

"Cậu ấy không...."

"Tôi biết cậu ấy không ở nhà, tôi qua chờ trước."Chrollo vẫn lịch sự như vậy. "Tôi có thể vào chờ được không?"

"Đương, đương nhiên." Tuy là câu hỏi, nhưng Leorio dám từ chối ư? Sau khi mời Chrollo vô phòng, Leorio lấy lý do cần gọi điện thoại, chẳng thẳng ra khỏi khách sạn: "Gon, em có biết cái tên thủ lĩnh của Lữ Đoàn Bóng Ma qua tìm em không? Mau trốn đi....."

"Ừa, em biết, em kêu ảnh qua khách sạn chờ á." Gon đáp

"Ha?!" Leorio ngẩn người, rồi rống lên. "Đồ ngốc này em nghĩ gì đấy hả, tên kia nguy hiểm như vậy sao lại chỉ cho hắn qua đây?!"

"Không sao đâu." Gon ngồi trên xe trên đường về, cười nói. "Anh ấy cũng là anh trai của Tiểu Quai mà!" Killua chống tay sau gáy, trợn trắng mắt, chỉ có cái tên này lúc nào cũng vậy không biết nguy hiểm là gì.
Ngồi chung phòng với thành phần nguy hiểm như vậy áp lực quá lớn, vậy nên Leorio chẳng dám quay vào khách sạn, ở ngoài cửa chờ tới lúc Killua và Gon về mới dám vừa quay vào vừa toát mồ hôi lạnh - tuy sợ hãi, nhưng anh không thể bỏ mặc hai đứa nhỏ là Gon và Killua.

"Chrollo." Gon vui vẻ chào hỏi. "Hôm qua em còn đang đi kiếm anh, muốn thương lượng với anh chuyện này." Cậu còn chưa quên chuyện muốn đưa Du Quai rời Lữ Đoàn.

"Gon, anh có chuyện cần nhờ em giúp." Chrollo ngắt lời. "Nhờ em đi qua Lữ Đoàn, đón Du Quai qua đây cho anh."

Bình Luận (0)
Comment