Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương

Chương 1

1

Phu quân cầm lấy tờ giấy đỏ, chỉ liếc qua sơ sài, liền chán ghét ném thẳng xuống chân.

“Cái gì mà canh năm tất sẽ bỏ mạng? Hôm nay là đại hỷ của ta, Phương Tri Hứa! 

Bà mối Vương, nếu ngươi còn dám ăn nói xằng bậy, đừng trách bổn công tử trở mặt vô tình!”

Bà mối Vương chẳng dám cãi, vội vàng gật gù đáp phải, không dám liếc tờ giấy đỏ thêm một lần nào, mồ hôi lạnh đã tuôn đầy trán. 

Người phải chết đâu phải Phương Tri Hứa, tất nhiên hắn chẳng để tâm.

Nhà họ Phương từ lâu đã sa sút, đối ngoài vẫn gắng giữ dáng vẻ môn đình từng là quan gia hiển quý, song bên trong thực chất chẳng còn đủ sức nuôi nổi vài người hầu.

Ta ngồi ngay ngắn trên giường cưới, ra dáng một tân nương chuẩn mực.

Nha hoàn Lê Hương vốn theo ta xuôi ngược bốn phương, sớm đã luyện thành bản lĩnh khéo léo ứng phó, chỉ ba lời đôi câu liền đuổi khéo đám nha hoàn bà tử vốn chẳng nhiều nhặn gì.

Bọn họ vừa lui, ta lập tức vén khăn trùm, đón lấy chén trà nóng Lê Hương bưng đến, một hơi uống cạn.

Ánh mắt ta chạm vào vẻ kinh ngạc của bà mối Vương.

Ta liếc Lê Hương một cái.

Nàng lập tức hiểu ý, lấy ra tờ ngân phiếu trăm lượng, nhét vào lòng bà mối Vương.

Ta không vòng vo, dứt khoát nói thẳng: “Bọn họ nhà Phương không tin chuyện quỷ thần, song nhà họ Trì ta tin. Chuyện canh thiếp đỏ, còn phiền bà chỉ điểm cho.”

Bà mối Vươngliếc thấy con số trên ngân phiếu, hai mắt lập tức mở lớn.

Bà vội vàng cất ngân phiếu vào ngực, cung kính đáp: “Phu nhân đã nhìn qua tờ canh thiếp đỏấy chưa?”

Ta đưa tay.

Lê Hương liền dâng tờ giấy đỏ lên cho ta.

Mở ra chỉ là hai trang giấy to bằng lòng bàn tay.

Bên trên viết vài chữ chúc phúc, tiếp theo chính là họ tên, nguyên quán, ngày sinh tháng đẻ, cùng thông tin sơ lược về gia tộc.

Quả thật giống hệt canh thiếp nhà trai đưa sang nhà gái khi bàn hôn sự.

Chủ nhân của tờ canh thiếp này, họ Triệu, người Vũ Lăng, sinh vào năm Tuyên Hóa.

Có điều lớn hơn ta những một trăm tuổi.

“Đã xem rồi.” Ta gấp lại tờ canh thiếp.

Bà mối Vương liếc qua, trong mắt tràn đầy kiêng kị: “Phu nhân cùng quỷ tân nương đổi vật hóa giải xung hỷ, đối phương đưa canh thiếp cho phu nhân, nghĩa là đã ngầm chấp thuận để phu nhân thay nàng xuất giá.”

“Chiếc khăn lụa phu nhân đưa đi, ấy chính là tín vật.”

“Chủ nhân canh thiếp, đêm nay tất sẽ đến tìm phu nhân.”

Trong lòng ta chợt nặng trĩu: “Có cách nào hóa giải không?”

“Cách thì cũng có một…” Vương mai bà xoa hai tay, do dự mãi, “Chỉ là, bà mối già này học nghệ chưa tinh, nhiều nhất cũng chỉ giúp phu nhân vượt qua kiếp nạn đêm nay.”

“Lão quỷ họ Triệu này hôm nay không bắt được phu nhân, ngày mai ắt lại tìm đến… Ta có thể bảo vệ phu nhân nhất thời, e rằng khó giữ cả đời…”

“Cứ qua cửa ải trước mắt rồi hãng hay,” ta trầm giọng hứa hẹn, “nếu bà giúp ta giải quyết ổn thỏa việc này, trăm lượng kia chỉ coi như tiền đặt cọc, sự thành, ta sẽ thêm năm trăm lượng.”

Nghe đến năm trăm lượng, hai mắt bà mối Vương lập tức lóe sáng: “Lão bà nàynguyện tận tâm tận lực vì phu nhân, tuyệt chẳng dám có hai lời.”

2

Nhà họ Phương hôm nay có hôn sự, người đến kẻ đi, náo nhiệt vô cùng.

Lê Hương đưa bà mối Vương ra ngoài, chẳng ai nhấc nổi mí mắt lên mà chú ý .

Nhờ có Lê Hương che chở, bà mối Vương lén đưa một người giấy vào phòng.

“Phu nhân, chịu đau một chút.” bà mối Vương dùng kim mảnh chích vỡ môi ta, miệng lẩm nhẩm chú ngữ, “Lấy máu môi phu nhân, bôi lên môi người giấy. Lấy máu giữa mày phu nhân, bôi lên trán người giấy.” 

Người giấy thấm đẫm huyết ta, dần dần trở nên đỏ rực.

Đợi máu khô, đặt người giấy lên giường, lấy chăn hỷ phủ kín, hoàn toàn không để lộ sơ hở.

Đêm đến.

Phương Tri Hứa tiễn khách xong, bước vào cùng ta uống rượu giao bôi.

Trong rượu đã hạ dược.

Chẳng bao lâu sau hắn liền ngủ mê, nằm cùng người giấy trên giường.

Bà mối Vương lẻn vào, đem bốn tép tỏi nồng nặc mùi hôi bỏ vào tủ gỗ: “Đây là tỏi ngâm nước tiểu chó vàng, phu nhân đừng chê hôi, có bốn tép tỏi này, hơi người trên thân phu nhân sẽ khó mà bị ngửi thấy.”

“Phu nhân hãy nhớ, ngàn vạn lần phải ẩn thân cho kín.”

Ta gật đầu đáp ứng.

So với mạng sống, chút mùi tanh hôi này có đáng gì.

Ta nhanh nhẹn chui vào trong tủ gỗ.

Đêm dần khuya.

Phương gia lặng yên hẳn.

Giữa canh khuya, nến đỏ trên bàn bỗng chốc lay động dữ dội, khí lạnh trong phòng đột ngột dâng tràn.

Đó là một thứ hàn ý đặc biệt, khiến người ta nổi cả da gà.

Đầu óc đang mơ màng của ta lập tức tỉnh táo.

Hắn đến rồi!

Sợ thiếu dưỡng khí, cửa tủ được chống hờ bằng một thanh gỗ nhỏ, để lại một khe hở.

Ta ghé sát khe hở mà nhìn ra ngoài, rõ ràng thấy một bóng người đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Ấy là một lão nhân khô gầy, đầu đội nón Như Ý cổ, thân mặc áo choàng dài màu tím.

Hốc mắt trũng sâu, bọng mắt sưng phù, chẳng khác nào bọn địa chủ ra vào thanh lâu bị hút hết tinh khí.

Chính là hắn!

Lão quỷ họ Triệu!

Vừa vào cửa, lão quỷ chẳng thèm để mắt tới Phương Tri Hứa đang nằm mê man, mà vội vàng bò lên giường, nóng nảy muốn cùng người giấy hành sự.

Một loạt động tác dâm tà chiếu mờ mờ trên màn trướng, khiến ta buồn nôn không chịu nổi.

Nghĩ đến việc lão coi người giấy là ta, toàn thân ta liền rét run, tởm lợm khó tả.

Theo lời bà mối Vương, lão quỷ phải bận đến tận canh năm mới chịu câu hồn rời đi.

Canh năm gà gáy, quỷ hồn chẳng dám gặp ánh ban mai.

Khi ấy, dẫu biết mình bị lừa, cũng chỉ đành cam chịu.

Bình Luận (0)
Comment