Hỷ Xung Hỷ Với Quỷ Tân Nương

Chương 3

“Vũ Lăng nhân sĩ - Triệu Trung Tín, đích thực chính là lão thái gia nhà họ Triệu ở Vũ Lăng.”

“Triệu lão thái gia thời còn tại thế vô cùng háo sắc, chết đã nhiều năm, con cháu họ Triệu ba hôm năm bữa lại cho hắn minh hôn.” 

“Dạo trước mới cưới một người.”

“Nữ tử kia tên Hoàng Gia Vinh, tuổi chừng mười sáu mười bảy, chết vì bệnh phổi.”

“Phụ huynh nàng vì muốn bám víu nhà họ Triệu, đem nàng làm quỷ tân nương gả cho Triệu lão thái gia, ngày tháng hai nhà định ước trùng hợp chính là hai mươi tám tháng năm.”

“Vũ Lăng Triệu gia?” Ta hỏi lại bà mối Vương.

Bà gật đầu đáp: “Không sai, chính là Triệu gia ấy.”

Triệu gia thế lớn, Phương gia sa sút há có thể so bì.

Thật khó tưởng, nếu để mẹ con Phương thị biết Triệu lão thái gia muốn bắt ta xuống âm ty làm thiếp, vì muốn bám lấy Triệu gia, chỉ sợ hai kẻ kia chẳng biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến mức nào!

Việc này không ổn, cần phải mưu tính lâu dài.

Ta chau mày: “Tên họ Triệu kia tối nay tất sẽ lại đến, bà mối Vương, ngươi còn có biện pháp gì không?”

Bà mối Vương lộ vẻ khó xử: “Phu nhân, ta đối với huyền thuật vốn chẳng tinh thông, có thể nghĩ ra cách, cũng chỉ là hạ sách mà thôi.”

“Miễn có tác dụng là được, hạ sách thượng sách quan trọng gì?”

Nghe đến đây, Vương mối bà chỉ đành cắn răng, trong miệng bật ra một chữ: “Trốn!”

Ta chẳng chút tin tưởng: “Khăn lụa đã ở trong tay lão quỷ, trốn sao được?”

Bà mối Vương đáp: “Chỉ cần hủy đi canh thiếp, hôn ước coi như đơn phương hủy bỏ, vật tín như khăn lụa tự nhiên sẽ mất đi hiệu lực.” 

“Có điều……………” bà ta liếc ta một cái, thần sắc không mấy tự tin, “người nào dám xé canh thiếp, e sẽ bị Triệu lão thái gia ghi hận! Biện pháp này khó gọi là vẹn toàn……………”

“Ý ngươi là, kẻ xé canh thiếp sẽ bị Triệu Trung Tín trả thù?”

“Đúng thế, phu nhân.”

Ta khẽ cười: “Vậy canh thiếp này, ta tuyệt đối không thể xé.”

Tâm tình ta khoái trá, quay đầu phân phó Lê Hương: “Đi bẩm lão phu nhân, bệnh tình phu quân đột nhiên chuyển nặng, thỉnh lão nhân gia qua đây bàn cách ứng phó.”

“Dạ.” Lê Hương nhận lệnh liền rời đi.

5

Phương Tri Hứa chính là m*nh c*n của lão phu nhân.

Vừa nghe nói bệnh tình nhi tử chuyển nặng, lão phu nhân vội vàng chạy đến.

Ta dìu lão phu nhân ngồi xuống, nhân cơ hội đem chuyện trên đường đón dâu bị người đưa canh thiếp làm vật xung hỷ, nói lại một lượt.

Nhưng tuyệt nhiên không nói người đưa canh thiếp là quỷ tân nương. 

Lão phu nhân nghe xong, quả nhiên mắng ta một trận tơi bời.

Ta giả bộ hối hận rơi lệ, lo lắng vô cùng mà nói:

“Lão phu nhân, người xem, phu quân nay ra thế này, chẳng lẽ là do hỷ sát?”

Lão phu nhân lại trấn định, bảo ta đưa canh thiếp cho bà.

Ta liền dâng lên. 

Bà ta cùng con trai chẳng khác nhau chút nào, chỉ liếc qua một cái liền dứt khoát xé nát tờ canh thiếp đỏ. 

“Bọn trẻ các ngươi, biết được gì? Hóa giải hỷ xung hỷ có trăm ngàn cách. 

Hủy đồ cũng là một cách, nay canh thiếp đã bị xé, chính là cách hóa giải tai ương cho con trai ta.”

Lão phu nhân đắc ý vênh váo.

Ta thấy vậy, trong lòng cười nhạt, ngoài mặt lại giả vờ kinh hãi, thất thanh kêu:

“Lão phu nhân… đây… đây là canh thiếp quỷ tân nương đưa tới! Người cứ thế xé đi, chỉ sợ… chỉ sợ chủ nhân của nó sẽ tìm đến người!”

Vẻ đắc ý trên mặt lão phu nhân tức khắc biến mất không còn dấu tích.

Bà vung gậy đánh ta:

“Quỷ tân nương? Các ngươi gặp phải quỷ tân nương? Sao ngươi không sớm nói?”

Nếu sớm nói, sao còn có thể kéo ngươi xuống nước cùng?

Ánh mắt ta thoáng qua một tia hàn ý, nhưng lời lẽ vẫn cúi thấp:

“Phu quân không cho nói, chàng bảo không phải điềm lành.”

Lão phu nhân quát lớn:

“Hồ đồ!”

Vội vàng sai hạ nhân:

“Mau! Mau đi Vũ Lăng một chuyến, thỉnh Tiêu thiên sư đến! Mau đi!”

Cao môn gia chủ quả thật khác biệt, gặp việc liền có thể tìm người giải quyết.

Chỉ là, nay trời đã xế chiều, vị Tiêu thiên sư kia chưa chắc mời được.

Hạ nhân cấp tốc rời đi.

Lão phu nhân gõ gậy cộc cộc, hung thần ác sát, mắng ta:

“Họa tinh, tuyệt đối không thể để ngươi hại con ta. 

Ngươi lập tức dọn khỏi viện của nó, sang nơi khác ở!”

“Nếu con ta vì ngươi mà chịu xui xẻo, ta sẽ ném ngươi xuống hồ! Đồ hồ mị vô sỉ!”

Chậc, lại đổ cho ta câu dẫn lão thái gia họ Triệu ư?

Bà ta chẳng nghĩ, nếu chẳng phải nhi tử bảo bối của bà khăng khăng muốn ta và quỷ tân nương đổi vật xung hỷ, lão quỷ họ Triệu kia làm sao nhằm đến ta được?

Chính ta mới là kẻ bị hại!

Có điều, với lão bà này ta chẳng thể nói lý, nói cũng chỉ phí nước bọt!

Bà ta tuy có tâm địa độc ác, nhưng cũng bởi thế mà lại làm được một chuyện hợp ý ta.

Ta vốn lo không thể trốn tránh, bà liền đưa ta “than ấm giữa ngày đông”.

Đổi sang viện mới ở, vừa khéo tránh khỏi sự truy đuổi của lão quỷ họ Triệu, cớ gì chẳng bằng lòng? 

Có được “ân chuẩn” của lão phu nhân, ta lập tức dọn đến viện mới.

Viện này hẻo lánh, cách xa nơi Phương Tri Hứa ở, đủ để giữ khoảng cách.

Vừa đóng cửa viện, bà mối Vương liền bày một bàn thờ cúng ngay cửa, trên đó thờ một tượng Di Lặc lưu kim, thắp nến đỏ, hương tro nghi ngút, bày trái quả. 

Phía trước bàn cúng đặt ba chiếc bồ đoàn cho người hành lễ.

“Bày biện tuy đơn giản, song những thứ cần có đều đủ.”

“Người ngoài đi ngang, chỉ thấy cửa đóng, nhưng quỷ bên ngoài nếu qua, thì lại thấy đây là miếu môn.”

“Tục ngữ có câu, khép cửa lập đàn thờ, quỷ đến cũng phải lạy ba lạy.”

Bà mối Vương lo lắng khôn nguôi, chẳng rõ trò bịp này có thể lừa được lão quỷ họ Triệu không.

Bà quỳ trước Di Lặc, vái ba vái:

“Phu nhân, chúng ta chỉ mong lão thái gia họ Triệu là loại quỷ nhát, không dám xông vào miếu.”

Bình Luận (0)
Comment