I Miss You, Best Friend

Chương 19

Từ ngày biểu diễn cuộc thi hát lịch sử cuộc đời kia,ngày ngày tôi đều vui vẻ hát cho hắn thưởng thức,thời gian đi bộ đến trường cùng hắn tôi tự kỉ, lảm nhảm vài câu hãnh diện về bản thân.

-' có khi nào sau vụ này danh tiếng của tôi sẽ bay xa không nhờ,ôi nhỡ sau này tôi trở thành ca sĩ thì khổ tâm lắm à nha'

Vậy mà hắn chốt cho một câu lãng xẹt..

-'tự dưng ngửi thấy mùi hư cấu...' câu nói vừa dứt đã khiến tôi mất hết cả cảm hứng vô tận vừa mới đúc kết kia

Nếu hắn mà có thể khen tôi một câu,thì chắc chắn tôi đã cươi đến sái cả quai hàm, gập đầu lia lịa đồng tình,quan trọng hơn là tôi có thể vui mừng đến nỗi không động vào một quyển tiểu thuyết nào trong vòng một tuần mất...??? hizzzz cơ mà không có chuyện đó đâu

Lúc đang đi do nhảy quá đà tôi vô tình vấp phải hòn đá đáng ghét, ngáng trên con đường vắng lặng kia, hòn đá vô duyên khiến tôi bay một đoạn tầm 4 cm, tuy không thể nguy hiểm đến tính mạng nhưng chí ít cũng khiến đầu gối rách đi một mảng da ( nhân hóa chút thôi mọi người đừng tưởng thật), vụ ngã bay người, tôi đứng dậy chân bước đi khập khiễng, quay sang nhìn Minh dè trừng mặt hắn đen lại, tim tôi đập thình thịch chắc lại bị hắn mắng cho một trận rồi đây....chỉ tại cái tội hậu đậu nói mãi không thể xửa. Minh bước đến gần, hắn lúc này lại không chửi tôi,chỉ bế thân hình chú lợn suy dinh dưỡng của tôi lên rồi thản nhiên bước đi,hai cơ thể áp sát rất gần, gần đến nỗi tôi có thể ngửi rất rõ mùi hương bạc hà nam tính của Minh, mùi hương mà mọi lần khi đi bên cạnh tôi chỉ có thể ngửi thấy thoang thoảng , hắn cất giọng trầm trầm, ân cần nói

-'Lần sau đi đứng cẩn thận một chút đi, thật là không biết khi nào cậu mới có thể lớn thêm được đây??? trẻ con hết sức, không phải lúc nào cũng có người bế thân hình nặng vài chục cân này của cậu đâu, hiểu chưa '

tôi dựa hẳn người vào hắn,giọng ngẹn ngào, thật là không hiểu tại sao, nếu không ai nói gì thì không sao,nhưng lỡ có người quan tâm tôi lại yếu đuối được đà oán trách

-' tôi....chỉ tại hòn đá kia mà thôi, mọi hôm nó đâu ở chỗ đó '

hắn thấy tôi, ánh mắt chuẩn bị rưng rưng kể tội, chỉ cười nhẹ, gật đầu nói

-' ừ biết rồi,tại nó không phải lỗi của cậu '

-'ừm '

Chúng tôi đi đến trường, ánh mắt của các cô nàng nhìn còn đáng sợ kinh khủng hơn mọi hôm, biết là họ lại nói xấu tôi này nọ, nhưng đang bức xúc nên tôi cũng chả hơi sức đâu mà quan tâm đến họ nữa.

Vừa đến lớp Hoàng Nhật lúc này đang nói chuyện với cô nhóc lớp phó người mà được mệnh danh là tiểu thư của lớp tôi, thấy Minh bế tôi đi vào cậu ta sải vài bước chân đi đến châm trọc tôi

-'hôm nay vợ lại được Minh hot boy nhà ta bế thâm tình vào lớp,cho hỏi bí quyết của vợ là gì, mà ép buộc uy hiếp được Minh hả, khai ra đi cho người khác học theo '

Tôi được Minh đặt xuống ghế, chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn, bỏ cặp sách xuống, tay chống lên cằm cười nói lại

-' Cậu bị ung thư mũi à,ở đây không khai, ở đây hôi,toàn mùi bánh mì thiu của mấy đứa ủ trong lớp đã vài ngày thôi mà '

Hắn gật đầu đồng tình tán thành ý kiến xâu sắc của tôi

-' ừ quả thật, tôi rất thắc mắc không biết cô nàng lười chảy thây nào trong lớp, có đồ ăn thừa không mang đi vứt, haizzz chẳng lẽ không thấy không khí lớp đang bị ô nhiễm à '

Sau đó chúng tôi lại thở dài cùng nhau.....

Hôm nay toàn tiết học khá vui nên thời gian trên lớp trôi qua rất nhanh. Tôi lại được Minh cõng về, một lần nữa lướt qua những con mắt hâm mộ có, ghen tị thì càng thừa..... Tôi thật sự chỉ muốn có một cuộc sống cấp 3 trong lặng lẽ yên bình thôi mà.... dản dị vậy cũng không được đáp ứng. Hừm.....hờn cả thế giới =]]]]*

Chúng tôi đi qua công viên gần nhà, nơi đó có một đôi cẩu nam nữ, à nhầm lộn từ phải là một nam một nữ dắt một chó đi dạo mới đúng =]]]*. Chợt nghĩ ra một chuyện tôi hỏi Minh

-' chắc kiếp sau Hoàng Nhật có nhiều người yêu lắm nhờ '

-'tại sao????'

-'không có gì chỉ là mỗi lần chơi audition cậu ta đi tán gái,những cô nàng đó đều trả lời 'kiếp sau đi anh ' tôi nhún vai cười nói

Hắn thở dài

-' thế vài kiếp nữa tôi sẽ lấy cậu à '

Tôi há hốc mồm, kì thực có lần nhàm chán,ngồi nhàn hạ cùng hắn xem phim, tôi có hỏi chơi hắn một câu

-' có khi nào cậu nghĩ sau này sẽ lấy tôi hay không????'

Minh đang nâng chén trà xanh nóng hổi, thổi từng đợt khói vẫn bốc lên nghi ngút kia, cho lên mồm uống một ngụm, nghe tôi hỏi thế suýt nữa hắn phụt hết nước trà ra bên ngoài, may kiềm chế kịp,hắn nhíu mày dứt khoát trả lời

-' cưới cậu.....? Đợi vài kiếp nữa đi '

Ô nếu là sự thật thì chí ít vài kiếp nữa hắn sẽ là của tôi sao..... hahaha điều này thật không tệ chút nào, vấn đề là thời gian quá dài.....
Bình Luận (0)
Comment