Ice And Cold (Cô Gái Băng Giá Và Chàng Trai Lạnh Lùng Phần 2)

Chương 17

Nó đã có mặt tại bệnh viện sau hơn 17 giờ phải ngồi máy bay đến đây. Nhưng nó cảm thấy mình không mệt mỏi chút nào, nó chỉ muốn gặp hắn.

- Ông nội, anh, Flynn sao rồi? - nó nói mà lòng đầy lo lắng.

- Phẫu thuật thành công nhưng nay đã là ngày thứ ba, Flynn vẫn chưa tỉnh. Ba mẹ của Flynn ở trong phòng bệnh đợi cậu ấy tỉnh dậy. - Kyo đứng dựa lưng vào tường khoanh tay nói. Vừa nói xong y tá ra báo là hắn đã tỉnh, nó liền mở cửa vào, theo sau là ông nội và Kyo.

- Flynn, anh có sao không? Tại sao lại thế? - nó quá nóng vội hỏi hắn mà không để ý rằng hắn đang nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên.

- Cô là ai? Sao cô biết tên tôi? Sếp, anh không làm việc đến đây làm gì chứ? Ông nội...- hắn liệt kê tên của từng người một ở trước mắt hắn nhưng đáng ngạc nhiên nhất vẫn là nó, hắn không nhận nó trong khi tất cả mọi thứ hắn đều nhớ trừ nó.

- Sao...Sao lại như vậy? - nó hỏi Kyo, nó bất ngờ nhưng với kinh nghiệm làm bác sĩ của nó,chắc n1 cũng nhận ra 1 phần nào ở triệu chứng này.

.....................

- Vậy là Flynn đã chọn cách không nhớ về em, bởi đó là kỉ niệm đáng nhớ và cũng đáng buồn nhất đối với anh ấy.? - nó hỏi Kyo nhưng thực chất nó đã biết trước câu trả lời? 

- Phải. Nhưng anh thấy như vậy là sự lựa chọn đúng đấy chứ? Em cũng đã có chồng rồi còn gì? 

- Anh thừa biết em có chồng là vì............// Kyo..cháu đang ở đây à..- nó vừa định nói ra điều gì đó thì ba hắn gọi Kyo, nó cũng cuối đầu chào. Sau đó, Kyo cùng ba hắn đi đâu đó. Nó đứng ngoài hành lang bệnh viện một lúc, thực sự nó muốn biết tại sao hắn lại bị tai nạn? Đó là cố ý hay chỉ là một sự cố của hắn. Nhưng với tình hình hiện tại nó không thể đích thân điều tra. Làn gió mạnh mẽ lướt qua làm tóc nó bay che cả khuôn mặt, nó nhẹ nhàng đưa tay lên và vuốt nó ra sau, một động tác nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ. Nó suy nghĩ, hắn quên nó cũng tốt nhưng phải làm sao khi nó kết thúc và hoàn thành nhiệm vụ? Liệu lúc đó hắn có còn nhớ nó hay không? Nó hiểu việc tất cả mọi người hắn đều nhớ rất rõ nhưng chỉ mình nó là hắn quên mất chứng tỏ một điều, nó đã gây ra cho hắn rất nhiều đau khổ bởi hắn mới quyết định như thế...

Nó quay trở lại phòng bệnh và thấy mẹ hắn ở đó, nó cúi đầu chào và mẹ hắn cũng hiểu ý bởi bà nhìn nó, ánh mắt nó nói lên tất cả.

- Lại là cô nữa à. À mà cô là bạn gái của sếp tôi hả? - hắn đã bình thường và nói chuyện rất tự nhiên với nó.

- Không, tôi là...Trị...à, tôi là Minh Hy, là em gái anh ấy, có thể gọi tôi là Win. - nó chợt khựng lại khi giới thiệu về mình.

- Wow..tên đẹp thật đấy, tôi là Hoàng Duy Khôi, là cấp dưới của sếp, hân hạnh biết cô Minh Hy đây. - nó bắt tay với hắn nhưng lòng chợt đau, hắn gọi nó "Cô Minh Hy" nó nghe rất xa lạ.

- à, cô Minh Hy sống ở đây sao? Sao tôi thường đến nhà sếp không gặp cô?

- Không, tôi..làm việc ở bệnh viện Thủy Văn..-

- Thủy văn? Cô đây là bác sĩ à..nhưng bệnh viện đó ở VN mà..sao cô lại xuất hiện ở đây..

- Tôi qua đây là để thăm anh....không, thăm...anh...Kyo.....tôi có việc rồi, mai tôi lại đến thăm anh, tạm biệt...- nó nói xong lập tức đứng dậy và rời khỏi...Nó không thể chịu nổi cảnh này nữa...

Nó về lại khách sạn và thay cho mình bộ đồ thật thoải mái. Vừa ra khỏi phòng tắm thì điện thoại nó đã reo..Nó quyết định không nghe máy. Dạo này, bạn bè và gia đình nó không mấy quan tâm. Chỉ việc của hắn thôi đã làm nó sắp rối lên rồi.

.......................................................................................................

- Được rồi, tôi biết rồi. - Rick tan làm và về lại nhà thăm ba và mẹ nhưng hôm nay sao nhà vắng tanh, chị anh vẫn còn ở công ty, mẹ anh thì đã đi gặp bạn cũ, chỉ còn ba anh và mấy người làm trong nhà. Anh bước chầm chậm lên lầu đến phòng ba mình thì lại khựng lại, tay đưa lên định gõ nhưng lại buông xuống.

Một tay anh đã đưa lên che miệng mình lại để không phải thoát ra âm thanh.

- Resd, nó đã tỉnh lại rồi sao? Được, ta sẽ thu xếp sang đó ngay, cảm ơn ông bs Jeon.

Anh bước xuống nhà mà như xác không hồn, tâm trí anh đang ở nơi đâu. Bởi anh không thể tin vào sự thật. Sao có thể, 5 năm rồi...tại sao lại vậy.? Nếu Tống Duy Khôi trở về thì anh sẽ không còn là cậu chủ duy nhất của Tống gia...

"Tại sao ông ta lại giấu mình, giấu tất cả mọi người. Tại sao anh ta không chết luôn đi....." anh bực tức khi nghĩ đến mọi thứ hiện giờ đang trong tay anh, nhưng lại mất hết tất cả khi anh mình trở về. Mất tất cả kể cả nó, người mà anh yêu và chờ đợi 5 năm, anh đã khá vất vả khi đối phó với một Hoàng Duy Khôi, bây giờ lại thêm một Tống Duy Khôi..Nghĩ đến đây mà hai tay anh đã nắm chặt lại.

"Tuấn Thanh, tôi nhờ cậu một việc, gặp cậu tại Jk fee sau 15p nữa. " anh nói xong sao đó rời đi.

.................................

Hôm nay nó lại đến thăm hắn nhưng lại không thấy hắn, nó ra khuôn viên tìm hắn bởi theo tâm lí người bệnh chắc sẽ ra khuôn viên để cơ thể thoải mái hơn. Nó rất đơn giản với quần tây sơ vin với áo sơ mi màu đỏ đô phối viền ren cổ bẻ, giày cao gót đen, mái tóc xõa tự nhiên. Đúng như dự đoán, nó bắt gặp hắn ngồi một mình ở ghế đá.

- Sao anh lại ngồi đây một mình, ngoài này gió to lắm. - nó ngồi cạnh hắn.

- Cô Minh Hy lại đến à..tôi không sao, ở đây tôi cảm thấy dễ chịu hơn. - 

- Vậy anh không ngại để tôi ngồi đây chứ...- hắn gật đầu, nó ngồi cạnh hắn, khoảng cách hai người khá xa, khi mỗi người ngồi ở một đầu ghế, khoảng giữa bỏ trống không.

- Anh định khi nào đi làm lại.?

- Tôi cũng không biết, Sếp bảo tôi nên nghĩ phép 1 thời gian để dưỡng thương, nhưng tôi vẫn muốn đi làm hơn. 

- Anh làm tôi nhớ đến 1 người...là một cộng sự....- nó cứ thế mà kể cho đến khi không gian lặng đi, bởi những làn gió to và mạnh nối tiếp nhau lướt qua, bầu trời cũng dần chuyển màu, báo hiệu sắp mưa. 

- Sắp mưa rồi, tôi đưa anh về phòng.

- Cảm ơn.- Nó đưa hắn về phòng và vội vã cất bước ra về, hắn lại gần cửa sổ nhìn xuống dưới sân, trời đã đổ hạt, nhưng những bước chân của nó vẫn bước, không nhanh không chậm. Không hiểu sao, hắn thấy cảnh này trong lòng nhói đau, câu chuyện vừa rồi nó kể, về người công sự của nó, sau cứ làm hắn suy nghĩ mãi, suy nghĩ đến đau cả đầu nhưng vẫn không nhớ ra nó là ai. 

Về nó, cũng may là bắt taxi kịp thời nên cũng không ướt hết người, ngồi trong xe, nó nhìn những làn mưa bên ngoài mà khiến nó phải suy nghĩ. Trước giờ nó đã bao giờ trải lòng nó với mọi người đâu? Dù tính tình nó hoạt bát, tự nhiên hơn trước nhưng cũng không mấy lộ liễu như bây giờ? Nó làm sao vậy?
Bình Luận (0)
Comment